Chương 175:
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải ngẩn người, đang muốn thề thốt phủ nhận, bên kia lại truyền đến giọng nói của Lệ Tước Phong, “Cố Tiểu Ngải, đúng là cô đang lo lắng cho tôi rồi.”
. . . . . .
Hắn tự hỏi rồi tự đáp luôn sao?
Cố Tiểu Ngải không nói lời gì nữa, di động bên kia truyền đến một giọng nam lạ, “Tam thiếu gia.”
“Cô đi ăn cơm trước, tôi có việc.” Lệ Tước Phong nói xong liền cúp điện thoại.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm di động . . . . . . Cô kỳ thật đặc biệt muốn một lần cúp điện thoại trước Lệ Tước Phong thử xem sao.
Lục lọi trong túi xách, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc phát hiện bảo mẫu còn đem điện thoại lúc trước của cô bỏ vào bên trong, có chút hưng phấn mà mở điện thoại ra.
Lúc cô tắt máy, cậu đã gọi hơn một trăm cuộc điện thoại. . . . . .
Gần nhất vẫn là ngày hôm qua.
Cố Tiểu Ngải bấm gọi lại cho cậu, cậu rất nhanh nhận máy, “Tiểu Ngải, tại sao con lại tắt máy, ba con phải gọi điện thoại đến đây.”
“Ba con sao?” Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, ba cô luôn luôn không thích gọi điện thoại cho cô, cho tới bây giờ chỉ có lúc cô thăm tù hai cha con mới có thể nói chuyện một ít.
“Đúng vậy, ba con nói ông ấy được giảm hình phạt, một khoảng thời gian nữa có thể ra tù.” Cậu có vẻ rất vui vẻ, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói cay nghiệt của mợ, “Ra tù cũng bị quản lý, có cái gì mà cao hứng, tôi cũng không muốn chứa một tội phạm đang bị cải tạo ở đây, cho ông ta ra ở chung cùng con riêng kia đi.”
“. . . . . .”
“Bà nói cái gì.” Cậu ở trong điện thoại trách cứ mợ, xong rồi lại hỏi, “Tiểu Ngải, hiện tại con đang ở đâu? Còn đang ở vùng khác sao?”
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, vội hỏi, “Dạ không có, con đã trở về rồi, ngày mai có thể đi làm bình thường.”
“Thật sự là quá tốt rồi, chờ sau khi ba con ra tù cả nhà chúng ta ăn một bữa thật ngon.” Cậu nói.
“Dạ, được.”
Cố Tiểu Ngải cùng cậu hàn huyên trong chốc lát liền cúp điện thoại.
Chưa bao giờ cô lại vui sướng đến thế, cả người lập tức nhảy ở trên giường, khó có thể ức chế được vui vẻ của mình, kích động kêu lên.
Thật tốt quá, ba đã sắp ra tù rồi.
Không cần lại ở trong ngục chịu khổ nữa.
Cô ở bên ngoài đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đợi được ba ra tù.
Thật tốt quá thật tốt quá, chờ ba ra tù là cô có thể có được một gia đình chân chính, mà không phải ăn nhờ ở đậu. . . . . .
Không phải. . . . . .
Vẫn còn đang hưng phấn, Cố Tiểu Ngải lại bắt đầu lo lắng hoang mang.
Sau khi ba ra tù, quan hệ của cô cùng Lệ Tước Phong phải làm sao bây giờ. . . . . . Còn nữa, ba vẫn nghĩ cô còn là một sinh viên, còn đang học nghiên cứu sinh. . . . . . Nếu biết cô chỉ học trung cấp nghề, còn làm chó săn. . . . . .
Không được, thừa dịp ba còn chưa ra tù nhất định phải giải quyết tất cả.
Cô không thể để cho ba cảm thấy cô sa đọa là do ông ấy tạo nên . . . . . .
Tất cả đều phải chấm dứt, quan hệ cùng Lệ Tước Phong, làm chó săn ở tòa soạn. . . . . . đều phải chấm dứt.
Đã đến lúc nên chấm dứt . . . . . .
Tháo chiếc nhẫn hình giọt lệ trên ngón áp út xuống, ánh sáng óng ánh tỏa ra, Cố Tiểu Ngải có chút ngơ ngác nhìn chăm chú vào nó. . . . . .
Yêu em lợi chi lệ.
Cầm di động tình nhân của Lệ Tước Phong mua cho cô, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở ra liền thấy một tờ giấy màu sắc.
Ảnh chụp trên đó là một nhân vật cà chua trong phim hoạt hình, hai con mắt long lanh mở thật to, thực nghịch ngợm mở miệng cười, có cái cuống thật dài. . . . . .
Phía dưới có một hàng chữ: Cố Tiểu Ngải, có giống cô không?
. . . . . .
Hắn mới giống quả cà chua đó! Lệ cà chua! Lệ đại cà chua!
Cố Tiểu Ngải oán thầm tiện tay đem di động bỏ qua một bên, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó lại cầm di động lên, một lần nữa nhìn mặt nhân vật cà chua ở trên. . . . . .
Trên nét mặt giống như bánh bích quy mỉm cười lần trước cô làm. . . . . .
Rất giống rất giống. . . . . .
Nhiều ngày như vậy, bánh bích quy đều bị hắn ăn hêt rồi mà hắn còn nhớ hình dáng bánh bích quy kia sao.
Lệ Tước Phong. . . . . . vì sao phải nhớ rõ ràng như vậy.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm khuôn mặt nhân vật cà chua tươi cười rất vui vẻ trên màn hình di động, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt có chút chua xót. . . . . .
Hôm sau, Cố Tiểu Ngải chính thức trở lại tòa soạn đi làm, một lần nữa bận rộn viết phỏng vấn cuộc sống, ngày bắt đầu công việc trở nên lu bù lên.
Cậu biết chuyện cô vẫn gạt ba làm chó săn, trước khi ba ra tù bỏ công việc này là được, cậu sẽ không nói cái gì. . . . . .
Nhưng quan hệ với Lệ Tước Phong phải xử lý như thế nào đây? Phải chấm dứt như thế nào đây?
Lại qua ba ngày, Cố Tiểu Ngải ngồi ở trước bàn làm việc nho nhỏ của mình viết bản thảo, không có nửa lời nói nào chợt nghe đến một giọng nữ kích động vang lên, “Tốt, Tiểu Ngải, bồ ở bên ngoài thời gian dài như vậy là qua lại với tên đào hoa nào rồi? !”
“Cái gì?”
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên từ trước máy tính ngẩng đầu lên, bạn tốt ở tòa soạn Chu Chỉ Nghi mang giày da cao mười phân “cộc cộc cộc” chạy đến trước mặt cô, đồ trang sức trang nhã vẻ mặt thần bí cười cười nhìn chằm chằm cô, “Tiểu Ngải! bồ bắt được tên đại gia nào rồi ? !”
“Bồ đang nói cái gì?” Cố Tiểu Ngải vẻ mặt không hiểu.
Chu Chỉ Nghi giống như làm ma thuật từ phía sau đưa ra một bó hoa hồng to, “Cửa hàng bán hoa vừa mới đưa tới! Tại sao trên thiệp chỉ ghi đúng một họ Lệ lại không có tên? Mau thành thật khai báo đi!”
Lệ. . . . . .
Trái tim Cố Tiểu Ngải hồi hộp một chút, đứng lên tiếp nhận bó hoa, mùi nồng đậm xông vào mũi, trên tấm thiệp màu hồng chỉ có vài từ: Cô là của tôi. Lệ.
Lệ Tước Phong này thật ấu trĩ mà!
Hắn làm sao có thể đem hoa đưa đến tòa soạn chứ? Nếu cậu hỏi thì cô phải giải thích như thế nào?
“A a a a a!”
“Oa oa oa oa oa!”
. . . . . .
Các nữ đồng nghiệp bên cạnh ghen tị mà hét lên kinh hoảng.
Cố Tiểu Ngải xoa lỗ tai đến phát đau, cau mày nhìn ra cửa, cái nhìn này choáng váng, chỉ thấy nhân viên cửa hàng bán hoa mặc đồng phục chuyển một bó lại một bó hoa hồng đi tới chỗ cô.
Chỉ chốc lát sau, tòa soạn nhỏ liền bao phủ toàn hoa hồng.
“Oa! Đây rõ ràng là một màn kịch thần tượng sống động rồi! Bao nhiêu đây chắc cũng tốn không ít tiền đâu!” Chu Chỉ Nghi đứng ở trước bàn làm việc của cô liên tục sợ hãi than lên, trên gương mặt được trang điểm xinh đẹp đầy mộng ảo, “Chỗ này có bao nhiêu hoa đây. . . . . .”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không nói gì.
“Mỗi bó 999 đóa, tổng cộng 99 bó, Cố tiểu thư xin mời ký nhận cho.” Nhân viên cửa hàng bán hoa đưa cho cô một hóa đơn ký nhận hàng.
“Thật ngại quá, tôi không ký nhận.” Cố Tiểu Ngải đưa bó hoa hồng trên tay trả lại, “Mời các anh đem tất cả những bó hoa này mang về đi.”
Lệ Tước Phong rốt cuộc muốn làm cái gì chứ?
“Tiểu thư. . . . . . Chúng tôi đều đã thu tiền . . . . . .”
“Tôi mặc kệ, mang đi đi!” Cố Tiểu Ngải nghiêm mặt chỉ ra cửa.
Cô không muốn phí lời giải thích cho cậu nghe tên họ Lệ là người nào. . . . . .
“Tiểu Ngải, bồ ngốc sao? Nhiều hoa hồng như vậy bồ bán đi cũng kiếm được không ít tiền đâu!” Chu Chỉ Nghi kích động ngăn cản, đoạt lấy một cây bút ký tên, “Mình ký thay bồ, các người cứ đi đi.”