Chương 176:
Các nhân viên của cửa hàng bán hoa giống như là chạy nạn chạy ra khỏi tòa soạn báo.
Dường như, sợ giây tiếp theo cô sẽ đổi ý.
“Chu Chỉ Nghi!” Cố Tiểu Ngải tức giận trừng Chu Chỉ Nghi.
Chu Chỉ Nghi là bạn tốt nhất của cô, không cần phải nói là hiểu biết tính tình của cô nhất, lại có thể dám nhận lấy hoa.
“Ai nha, thôi đừng nóng giận, mình sẽ đem hoa chuyển đi. . . . . .”
Chu Chỉ Nghi ngoài miệng cười làm lành, nhưng chân dài nhỏ lại không động một chút, kỳ lạ nhìn chằm chằm cô hỏi, “Nói mau, làm thế nào lại quen đến người giàu có? Bồ không cần nói mình cũng biết rồi! Đã ở cùng với anh ta rồi sao?”
Cùng hắn?
Nếu nhìn thấy Lệ Tước Phong đánh phụ nữ, cường bạo nữ nhân, nhốt phụ nữ, không biết Chu Chỉ Nghi còn có thể nói ra như vậy không.
“Một người đàn ông nghiện rượu vừa già vừa hói đầu, phun nhiều nước hoa hơn nữa cũng không hết hôi nách ! Bồ muốn không? Bây giờ mình sẽ đưa số điện thoại của hắn ta cho bồ.” Cố Tiểu Ngải hướng cô giả cười.
“Hẹn gặp lại! Bye bye !”
Chu Chỉ Nghi ghét nhất đàn ông bị hôi nách, nghe nói như thế lập tức đen mặt, ôm bó hoa hồng quay đầu bước đi.
Bạn tốt không hề truy hỏi nữa, Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy di động đi đến phòng uống trà, bấm số Lệ Tước Phong gọi đi.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, một giộng phụ nữ xa lạ trong điện thoại vang lên, “Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, không hiểu cảm nhận như thế nào.
Như là một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống dưới chân, lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi cô nói không nên lời. . . . . .
Hắn ở nước Đức lại có phụ nữ khác nhanh như vậy sao?
Một khi đã như vậy, cô còn bận tâm đến hắn làm cái gì? Làm cho cô áy náy như vậy. . . . . .
Cô đã sớm biết rồi, Lệ Tước Phong di truyền tính xấu của ba hắn, chưa bao giờ coi trọng quan hệ nam nữ, nhiều phụ nữ đến nổi không đếm xuể.
Một khi đã như vậy, còn phí thời gian chơi đùa với cô làm gì?
Vì sao cho cô nhiều ảo giác như vậy, làm cho cô nghĩ hắn thực sự yêu cô? !
Cố Tiểu Ngải trong di động nói không nên nửa lời, đang chuẩn bị cúp điện thoại, phụ nữ bên đầu dây bên kia còn nói gì đó mang tính công việc, “Là Cố tiểu thư sao? Hiện tại, Lệ tổng đang có hội nghị khẩn cấp, không tiện nghe điện thoại, cần tôi chuyển lời cho ngài ấy không?”
. . . . . .
Biết sự tồn tại của cô?
Cái dạng phụ nữ nào lại hào phóng như vậy?
Cố Tiểu Ngải có chút ngạc nhiên hỏi , “Xin hỏi cô là…?”
“À, tôi là thư ký của Lệ tổng, tên là Vương Chiêu.”
Người phụ nữ đầu dây bên kia cười nhẹ một tiếng, lại khách sáo giải thích, “Đây là di động riêng của Lệ tổng vừa mới để cho tôi cầm đi sạc pin, xin Cố tiểu thư không nên hiểu lầm.”
Giải thích thuần thục như vậy . . . . . . Giống như cô ta trước đây đã giải thích vô số lần rồi vậy.
Quả nhiên, làm thư ký của Lệ Tước Phong rất vạn năng. . . . . .
“Tôi. . . . . .” Cố Tiểu Ngải vừa định nói chuyện, Chu Chỉ Nghi đột nhiên giống như một trận gió chạy vào phòng trà.
Ngay sau đó, chợt nghe Chu Chỉ Nghi kích động ở bên tai cô hét to, “Tiểu Ngải, tối nay các thanh niên công ty khoa học kỹ thuật bên cạnh tòa soạn chúng ta tổ chức tiệc quan hệ hữu nghị, chắc có nhiều trai đẹp lắm! Bồ đừng quên nha! Cái loại đàn ông viêm cánh kia trăm ngàn lần cũng không nên yêu! Ở trên giường có thể hôn bồ đến chết ngạt mất thôi!”
Nói xong, lại như một trận gió chạy đi.
Cô bạn tốt này có giấc mộng chính là kết hôn trước 25 tuổi, có hứng thú tham gia các loại hoạt động quan hệ hữu nghị, chuyện tình luyến ái không dưới mười cuộc, nhưng lại không có một cái nào ra hồn cả.
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ bĩu môi, quay về di động hỏi, “Anh ta về nước rồi sao?”
“Đúng vậy, Lệ tổng vừa xuống máy bay đã đến công ty họp.”
Nay còn chưa tới 33 ngày đâu. . . . . .
Cố Tiểu Ngải trầm mặc, lễ phép nói vào di động, “Khi nào anh ta rảnh nói anh ta gọi lại giúp tôi.”
“Vâng, Cố tiểu thư. Bye bye.”
Cúp điện thoại, Cố Tiểu Ngải đau đầu đến chết được, nói không nên lời cảm giác khác thường trong lòng là cái gì. . . . . .
Hắn trở về nước nhanh như vậy sao?
Cô phải nói chuyện với Lệ Tước Phong như thế nào đây? Làm sao mở miệng mới có thể không thương tổn bất luận kẻ nào?
*************************
Tại một tầng xa hoa nhất trong công ty E.S Á Thái, văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng, điều khiển mở rèm cửa sổ ra, phong cảnh cả thành thị đều thu hết vào trong mắt.
Ký duyệt văn kiện xong thì thời gian đã là sáu giờ chiều.
Lệ Tước Phong theo thói quen mở ra ngăn kéo, bên trong đặt toàn bộ ảnh chụp của Cố Tiểu Ngải do thư ký Vương Chiêu thu thập được, từ nhỏ đến lớn, phần lớn là lúc cô học trung học, cô giống như một búp bê vậy, trong ảnh có đủ các loại tạo hình từ kiêu ngạo, đáng yêu, cười khẽ . . . . . .
Khi đó Cố Tiểu Ngải, hạnh phúc nhất.
Phụ nữ này thật ngốc ngếch.
Trước đây, cô cũng chỉ là một con chim khổng tước nhỏ, ngay cả ánh mắt trong ảnh chụp cũng đều tràn ngập kiêu ngạo . . . . . .
Khép lại ngăn kéo, Lệ Tước Phong nhìn về một góc của bàn làm việc.
Trên bàn làm việc để một cái tượng điêu khắc nhân vật hoạt hình cà chua bằng gỗ, màu sắc đỏ rực trái ngược với tính tình lạnh như băng của hắn, bố trí dị thường gây chú ý. . . . . .
Ở nước Đức, lần đầu tiên nhìn đến tạo hình nhân vật phim hoạt hình này, hắn đã nghĩ đến bánh bích quy khuôn mặt tươi cười Cố Tiểu Ngải làm, quả thực là giống nhau như đúc. . . . . .
Đem cái này mang về đưa cho Cố Tiểu Ngải, lại hung hăng cười nhạo cô một phen.
Công chúa kiêu ngạo biến thành cà chua.
Môi mỏng khêu gợi của Lệ Tước Phong nhịn không được gợi lên một chút độ cong.
“Cộc cộc ——”
Cửa ban công bị gõ hai cái.
“Vào đi.” Lệ Tước Phong thu hồi suy nghĩ, lạnh nhạt lên tiếng.
Một phụ nữ cỡ bốn mươi tuổi bước vào, là thư ký của hắn Vương Chiêu.
“Lệ tổng, cà phê của ngài đây.” Vương Chiêu đưa tay để tách cà phê nóng trên bàn làm việc, thuận tiện báo hành trình, “Chín giờ tối, ngài cùng vài vị tổng giám đốc phòng điền sản có hội nghị, tôi đã đặt phòng ở nhà hàng Tây Dương.”
“Ừ.” Lệ Tước Phong cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm.
“Còn có. . . . . . Lam tiểu thư, Hứa tiểu thư, Cố tiểu thư, Phương tiểu thư nhắn ngài có thời gian rảnh thì gọi lại cho các cô ấy.” Vương Chiêu đẩy đẩy kính đen báo cáo việc tư đâu ra đấy.
Lệ Tước Phong là tổng giám đốc tập đoàn E.S Á Thái, tuổi trẻ trai tráng, bộ dạng lại cực kỳ anh tuấn, phụ nữ bên người có không ít.
Vương Chiêu có đôi khi cảm thấy chính mình không phải thư ký, mà là bảo mẫu kiêm trưởng bối của hắn, còn phải thay hắn xử lý các vấn đề quan hệ nam nữ.
Lệ Tước Phong uống cà phê một chút, “Người nào là Cố tiểu thư?”
“Là tiểu thư Cố Tiểu Ngải.” Vương Chiêu không khỏi tò mò nhìn về phía Lệ Tước Phong, bốn tiểu thư chỉ hỏi Cố tiểu thư? Xem ra Lệ tổng đối với Cố tiểu thư đặc biệt yêu thương . . . . . .
Cố Tiểu Ngải sao?
Lệ Tước Phong nhẹ nhàng nhíu mi, cô lại có thể chủ động gọi điện thoại cho hắn, xem ra hoa hồng này có tác dụng, cho nên nói hoa hồng đối với phụ nữ có lực sát thương lớn nhất, Cố Tiểu Ngải cũng không ngoại lệ.
Lần trước tặng hoa hồng màu lam cô không cảm động nhiều lắm, nhất định là bởi vì chỉ có một bó.
“Có ghi âm lại hay không?”
“Có.” Vương Chiêu tuyệt đối là làm hết phận sự thư ký.
Lệ Tước Phong để cái tách xuống, cầm lấy di động mở các cuộc ghi âm trong điện thoại.
Vương Chiêu thấy thế thông minh xoay người rời đi, nghĩ đến một chuyện lại quay đầu có ý tốt nhắc nhở, “Lệ tổng, thuốc hiệu Nghi Ái trị hôi nách rất hiệu quả.”
Dứt lời, Vương Chiêu lui ra ngoài, khép lại cửa phòng tổng giám đốc.
Trị hôi nách?
Vương Chiêu này là một phụ nữ trung niên làm việc luôn luôn rất quy tắc, cũng không nói nhiều, lời nói không đầu không đuôi này có ý tứ gì?
Không có nghĩ nhiều, Lệ Tước Phong mở ra ghi âm trong điện thoại, giọng nói dịu dàng của Cố Tiểu Ngải từ bên trong truyền đến, làm cho tâm tình của hắn rất tốt, tiếp tục nghe bên trong truyền đến tiếng một phụ nữ khác bén nhọn rầm rĩ làm cho tâm tình của hắn vừa tốt lên lại chìm xuống.
“Tiểu Ngải, tối nay các thanh niên công ty khoa học kỹ thuật bên cạnh tòa soạn chúng ta tổ chức tiệc quan hệ hữu nghị, chắc có nhiều trai đẹp lắm! Bồ đừng quên nha! Cái loại đàn ông viêm cánh kia trăm ngàn lần cũng không nên yêu! Ở trên giường có thể hôn bồ đến chết ngạt mất thôi!”
Tốt lắm, hắn biết Vương Chiêu nói có ý tứ gì rồi.
Tốt lắm, cô còn dám đi quan hệ hữu nghị!
Hắn mới không ở trong nước vài ngày, cô liền dám đi quan hệ hữu nghị sao?!
“Phanh ——”
Di động bị ném mạnh văng lên tường, vỡ thành bốn năm mảnh.
Dựa vào ghế thoải mái, Lệ Tước Phong sắc mặt hung ác nham hiểm đến đáng sợ, ngón tay thon dài đè xuống điện thoại, lạnh nhạt nói, “Vương Chiêu, hủy bỏ hội nghị tối nay cho tôi. Còn nữa, lập tức mua cho tôi một cái di động mới giống như cái hiện tại của tôi.”
“Nhưng di động của Lệ tổng chỉ có một cái duy nhất trên toàn cầu, không có khả năng còn có hàng.”
“Đi đặt đi! Lập tức! Lập tức! Tốc độ!” Lệ Tước Phong kéo kéo caravat trực tiếp rống lên.
“Vâng, Lệ tổng.”
Cố Tiểu Ngải có lá gan trêu chọc hắn, vậy thì tiếp tục chơi đùa thôi.
*************************
Buổi tối, trời mưa tí tách, Cố Tiểu Ngải thật sự không muốn đi cái quan hệ hữu nghị gì đó.
“Cố Tiểu Ngải! Bồ dám không đi mình sẽ tuyệt giao ngay với bồ! Bồ ở bên ngoài lâu như vậy ngay cả điện thoại cũng không gọi cho mình! Bây giờ còn không đi quan hệ hữu nghị với mình cho đủ số lượng!”
Bất đắc dĩ cô đành đi theo bạn xấu Chu Chỉ Nghi, Chu Chỉ Nghi có tính rất hấp tấp, ngay cả mưa cũng kéo cô đến một nhà hàng buffet kiểu dáng Tây Âu.
Trên một bàn dài mang phong cách châu Âu, sáu nam sáu nữ ngồi mặt đối mặt, từng người đều rất chỉnh chu.