“Lệ tiên sinh còn vì Cố tiểu thư say rượu, trước đây cho tới bây giờ cậu ấy không uống nhiều như vậy . . . . . .”
“Đã nhìn ra, một thân mùi rượu, thối chết đi.” Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, không có phản ứng gì nhiều.
Bảo mẫu thấy cô như vậy, biết Lệ tiên sinh cùng cô trong lúc đó xảy ra chuyện gì lớn lắm, cũng không nói cái gì nữa, một người bướng bỉnh một người tàn nhẫn. . . . . . Có thể tháo bỏ ra không.
“Cố tiểu thư bận rộn vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Cố Tiểu Ngải hờ hững nhìn bảo mẫu xoay người đi ra ngoài.
Đáy mắt có vẻ mơ hồ.
Cô sẽ không vì mấy câu bảo mẫu nói mà xúc động đâu, trước kia cô cũng nghĩ đến bảo mẫu thực hiểu biết Lệ Tước Phong, nhưng trên thực tế thì không phải?
Cô có thể khẳng định, Lệ Tước Phong đối với cô thích chỉ là do tham muốn giữ lấy mà thôi.
Cô không tin.
Cô không tin Lệ Tước Phong yêu cô.
Nghĩ như vậy nhưng tay Cố Tiểu Ngải lại cắt nhiều nguyên liệu tốt cho vết thương.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn trong nồi, Cố Tiểu Ngải rất muốn thử một chút.
Cô rốt cuộc mâu thuẫn cái gì?
Cô không nên mâu thuẫn, một người đàn ông đáng sợ như vậy, cô rốt cuộc mâu thuẫn cái gì?
Mang bao tay, Cố Tiểu Ngải bưng tô mì lớn đi đến phòng khách.
Bộ dáng Lệ Tước Phong lười biếng nằm ở trên sô pha, trong tay cầm một tay cầm trò chơi, đầu ngón tay thon dài linh hoạt ấn, quân địch trên màn hình TV siêu lớn từng người bị bắn chết. . . . . .
Trò chơi thỉnh thoảng phát ra tiếng súng.
“Mì nấu xong rồi.” Cố Tiểu Ngải đem tô mì đến bàn trà trước mặt hắn.
“Đi lấy sọt rác đem lại đây!”
Lệ Tước Phong ngay cả mắt cũng không ngước lên một chút, tiếp tục chơi trò máu me trên TV.
Ngang ngược.
Cố Tiểu Ngải giận mà không dám nói gì trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người đi lấy sọt rác để trước mặt Lệ Tước Phong.
“Phanh ——”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, toàn bộ màn hình TV bị bom nổ thành một đống bừa bãi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn xác chết khắp nơi ở trên tivi, nhìn lại trên mặt Lệ Tước Phong vẻ lo lắng, người đàn ông này. . . . . . Ngay cả chơi trò chơi đều là tàn khốc vô tình .
Thông quan.
Lệ Tước Phong tùy ý đem tay cầm trò chơi quăng đi, ngước mắt lạnh lùng đánh giá cô liếc mắt một cái, “Cô nấu mì sao?”
“. . . . . .”
Chẳng lẽ cô tìm người nấu hộ sao?
“Cố Tiểu Ngải!” Môi mỏng Lệ Tước Phong khêu gợi hé mở, âm trầm gầm nhẹ ra tên của cô.
Cố Tiểu Ngải nặng nề mà hô hấp, giọng nói không cảm tình nói, “Đúng, là tôi nấu.”
“Tốt lắm.”
Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, từ trên sô pha ngồi ngay ngắn, duỗi thẳng tay cầm tô mì trên bàn lên, chậm rãi đổ mì vào sọt rác. . . . . .
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt.
Như là cố ý pha quay chậm, Lệ Tước Phong đem tô mì nghiêng ra độ cong, đổ vào sọt rác, mang theo các loại nguyên liệu nấu ăn rơi xuống, cuối cùng rơi vào sọt rác.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn, đã quên muốn nói gì rồi.
Cô cố ý chọn những nguyên liệu tốt cho vết thương vậy mà tất cả đều bị vứt bỏ. . . . . .
Hắn lại là hai ba ngày không ăn cơm, cô còn nghĩ nấu mì mềm một chút.
Hắn một sợi cũng chưa ăn. . . . . . đều vứt bỏ.
Giờ phút này, mì sợi chậm rãi lọt vào sọt rác.
Lệ Tước Phong tà khí câu môi, một đôi mắt đen thùi tỏa sáng, thưởng thức quá trình mì sợi chậm rãi lọt vào sọt rác. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cắn môi, hốc mắt bỗng nhiên trong lúc đó chua xót.
Cô rất muốn cười trào phúng ra một tiếng, nhưng không biết là cười Lệ Tước Phong, hay là cười chính mình. . . . . .
“Không thể ăn, nấu lại.”
Lệ Tước Phong quay đầu liếc mắt cô một cái, tiếng nói từ tính chẳng thèm ngó tới vang lên.
“Nấu lại anh còn có thể toàn bộ đổ đi, phải không?”
“Thông minh, Cố Tiểu Ngải.” Lệ Tước Phong châm biếm một tiếng, ánh mắt châm chọc nhìn cô.
Ánh mắt như vậy rõ ràng đang nói là tôi đùa giỡn cô, chính là đang đùa với cô, như thế nào? Cô còn có thể như thế nào?
“. . . . . .”
Nước mắt chảy xuống hốc mắt, ấm áp chảy qua hai má.
Lệ Tước Phong ánh mắt bị kiềm hãm.
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lau đi, quay đầu rời đi.
Là cô ngốc, là cô đần.
Bảo mẫu nói mấy câu mà thôi, cô để ở trong lòng làm cái gì?
Đem Lệ Tước Phong nghĩ đến tốt đẹp, đối với cô có chỗ gì tốt chứ?
“Phanh ——”
Lệ Tước Phong nâng chân lên đá văng sọt rác, nụ cười chế nhạo trên mặt dừng lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm phía trước.
Nói không nên lời tâm phiền ý loạn.
Tóc ngắn hỗn độn.
Trong mắt có mỏi mệt.
Nhìn thấy Cố Tiểu Ngải rơi nước mắt, hắn hẳn là nên cao hứng mới phải, hiện tại sao lại thế này?
Cô khóc, hắn không còn một tia trả thù!
“Phanh ——”
Lệ Tước Phong nghiêm mặt một tay lấy tay cầm trò chơi một bên trút hết giận dữ không tên.
*************************
Đêm dài.
“Cố tiểu thư, sau này nơi này sẽ là phòng ngủ của cô.”
Hợp với phòng người hầu của biệt thự Lệ gia, bảo mẫu đẩy cửa trong đó ra, nói với Cố Tiểu Ngải.
Các nữ giúp việc ngoài hành lang đều đến đây đánh giá, có tò mò, có nhỏ nhen, có cười nhạo, có xem kịch vui . . . . . . Trên mặt biểu tình không giống nhau.
Còn có nữ giúp việc khe khẽ cười.
Địa vị của cô ở Lệ gia xuống dốc không phanh.
Phòng của người hầu cũng sạch sẽ yên tịnh, thậm chí tốt hơn so với nhà trọ của bạn tốt Chu Chỉ Nghi, cái gì cũng có đầy đủ mọi thứ, sạch sẽ , có cả phòng bếp cùng phòng tắm. . . . . .
Tiễn bước bảo mẫu, Cố Tiểu Ngải đi vào, cởi giày ra, toàn bộ mệt mỏi ngồi vào tấm thảm trước giường.
Hôm nay, tổng cộng cô nấu hai mươi tám bát mỳ.
Mỗi một bát nấu xong, Lệ Tước Phong liền tự tay đổ đi. . . . . .
Nhìn mặt cô chỉ có thể khuất phục, Lệ Tước Phong đắc ý thật sự, trên mặt thủy chung mang theo cười tà.
Cho đến khi hắn có công việc mới miễn cưỡng buông tha cô.
Trước khi đi, bóng dáng cao to của Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô, khinh thường nhìn cô, “Cố Tiểu Ngải, đây mới chỉ là bắt đầu.”
Hắn đối với cô trả thù, mới là bắt đầu.
Cúi đầu nhìn tay mình bị nóng đến nổi đỏ lên, Cố Tiểu Ngải chớp chớp mắt chua xót.
Hôm nay, cô đã muốn chết lặng, ngay cả bị nóng cũng chưa biết, hiện tại mới phát hiện. . . . . .
Cô không phải tình phụ.
Bị hắn đuổi tới phòng người hầu. . . . . .
“Thật sự là đáng thương, Lệ tiên sinh hoàn toàn biến cô thành búp bê để chơi đùa.”
“Tôi còn tưởng rằng cô ấy khác với những người kia, được Lệ tiên sinh mang về nhà thời gian dài như vậy, còn ở trong phòng chính, hóa ra cũng là không chịu nổi đả kích như vậy.”
“Chậc chậc, hiện tại tình phụ lưu lạc đến ở phòng người hầu.”
“Đó cũng là chuyện không có biện pháp, bên người Lệ tiên sinh nhiều phụ nữ như vậy, có thể coi trọng cô ta bao lâu chứ.”
“Đi đi, buổi tối Lệ tiên sinh còn muốn mở tiệc, chúng ta phải chuẩn bị đồ ngọt thật tốt.”
“Ừ.”
. . . . . .
Một trận bước chân từ ngoài cửa phòng cô vội vã đi qua.
Phòng người hầu được cách âm thực bình thường, giọng nói của những nữ giúp việc cô nghe được rành mạch.
Đúng, bên người Lệ tiên sinh rất nhiều phụ nữ, hắn đã muốn chơi ngấy cô rồi, cô lại không được tự do, lại tiếp tục ở tòa biệt thự Lệ gia.
Người ngồi ở trên thảm, đầu Cố Tiểu Ngải mỏi mệt không chịu nổi tựa vào đầu giường, trong mắt có chút mờ mịt. . . . . .
Lúc ở nhà họ Sở, Lệ Tước Phong tuyên bố với mọi người cô là bạn gái của hắn, cô từng cho là mình có hi vọng, thậm chí cô còn nghĩ tiếp tục nữa cũng tốt lắm. . . . . .