Hóa ra, tất cả đều nghĩ đến, thực chỉ là cô nghĩ đến mà thôi.
Cố Tiểu Ngải từ trên thảm đứng lên chuẩn bị tắm rửa, cửa lại bị gõ.
“Cốc cốc ——”
Không đợi cô nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến một tiếng la của nữ giúp việc “Đêm nay, Lệ tiên sinh có tiệc, bảo mẫu kêu cô đi qua hỗ trợ.”
Hỗ trợ? !
Bắt cô nấu hai mươi tám bát mỳ còn chưa đủ sao?
“Tôi không muốn đi.” Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, xoay người đi vào phòng tắm.
Còn chưa có bước vào bồn tắm, bên ngoài truyền đến một tiếng đá cửa, ngay sau đó cửa phòng tắm cũng bị mở.
Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, chỉ thấy Võ Giang cùng vài vệ sĩ đứng ngăn ở cửa.
. . . . . .
May mắn cô còn không có thay quần áo, Lệ Tước Phong rốt cuộc là muốn như thế nào? Đem toàn bộ tự tôn của cô giẫm lên trên mặt đất, tàn phá thân thể của cô chính là mục đích của hắn sao? !
“Phịch ——”
Võ Giang hất mạnh một sấp ảnh chụp trước mặt cô.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc cúi đầu xuống, chỉ thấy tất cả ảnh chụp đều là của cậu cùng mợ của cô, còn có tòa soạn báo. . . . . .
“Lệ tiên sinh muốn Cố tiểu thư biết rõ ràng thân phận hiện tại của mình.” Đá ảnh chụp xong, mặt Võ Giang không biểu tình nói một câu, xoay người liền đi.
Ngạo mạn!
Lệ Tước Phong này đúng là đồ khốn nạn mà!
Cố Tiểu Ngải ngồi xổm người xuống nhặt ảnh chụp lên, ngón tay hơi run run, có phải muốn cô bị hắn chơi đùa tinh thần hỏng mất rồi chết ở trước mặt hắn thì ý muốn trả thù của hắn mới thỏa mãn hay không? !
Ảnh chụp là cuộc sống htuongwf ngày của cậu, từ bận rộn ở tòa soạn báo, đến an bài in ấn, đến phỏng vấn các ngôi sao, đến về nhà cùng mợ ăn cơm. . . . . .
Lệ Tước Phong cho người theo dõi chụp ảnh cậu cô.
Cô không ngoan, cô không nghe lời, hắn trước tiên giết chết cậu cô.
Hắn tinh tường biết cô quan tâm cậu, hắn rõ ràng biết. . . . . . Cho nên một ván này, hắn nhất điịnh thắng rồi. . . . . .
Sau khi nhặt ảnh chụp lên, Cố Tiểu Ngải một lần nữa trở lại biệt thự Lệ gia, ngọn đèn bên ngoài biệt thự lóe ra, nhiều xe của người nồi tiếng đỗ trước biệt thự, còn có nam nữ trang phục lộng lẫy dắt tay nhau tiến vào biệt thự.
Cố Tiểu Ngải đi vào, một nữ giúp việc đem khay để ly rượu, nước trái cây bỏ vào trên tay cô.
Trong đại sảnh rất ồn ào, cái bàn bị đưa qua vị trí khác, đèn trái châu lấp lánh giống như ở câu lạc bộ đêm, mọi nơi chiếu rọi lóe ra, trang phục tham dự cả trai lẫn gái hoặc tốp năm tốp ba trò chuyện, hoặc khiêu vũ ở giữa trung tâm, hiển nhiên là một party đêm khuya.
Dàn nhạc hòa tấu ngồi ở một góc cầu thang biểu diễn, diễn tấu các loại âm nhạc tình cảm mãnh liệt, làm cho lỗ tai đau.
“Cám ơn.” Một người nam lấy một ly rượu từ trên khay cô.
“Lấy giúp tôi một cái khăn tay.” Một nữ minh tinh lại hướng cô kiêu ngạo bảo ban.
Kỳ thật, cô rất xứng với vai trò nữ giúp việc.
Cố Tiểu Ngải cắn chặt răng, liều mạng thuyết phục mình không nên kích động, không phải là chỉ làm nữ giúp việc thôi sao? Cô cũng không phải không làm được, từ nhỏ đã bị mợ sai bảo rồi, buôn gánh bán bưng cũng làm qua rồi.
Lệ Tước Phong cũng quá xem thường cô.
Đem khăn tay đưa cho nữ minh tinh, Cố Tiểu Ngải nhìn thấy Tô Hiên khiêu vũ trên một sàn nhảy nhỏ, cô ta cũng tới, hôm nay là cuộc hội tụ của các minh tinh sao?
“Có vị tiểu thư ở trong phòng Lệ tiên sinh cần nước chanh.”
Một nữ giúp việc trong hoàn cảnh náo nhiệt la lớn tới hướng Cố Tiểu Ngải.
Có vị tiểu thư ở trong phòng Lệ tiên sinh?
Cô như thế nào có loại dự cảm không tốt.
Cố Tiểu Ngải cảnh giác nhìn mọi nơi, không thấy Lệ Tước Phong trong phòng khách, hắn lại muốn dùng phụ nữ khác kích thích cô sao? Ngực cỡ D hay là cỡ E?
Ngây thơ.
Bưng ly nước chanh bỏ lên khay, Cố Tiểu Ngải theo cầu thang lên tới tầng hai, không thể so phía dưới đại sảnh ầm ĩ, trên lầu im lặng cực kỳ.
Cố Tiểu Ngải hít thở sâu một hơi, dò xét xem có nam nữ đang làm trò vận động kịch liệt hay không mới đẩy cửa phòng ra.
Không có hình ảnh như trong dự kiến.
Trên giường không có ai cả, ngay cả ga trải giường đều không có nửa phần bị nhăn, im lặng cực kỳ.
Cố Tiểu Ngải buồn bực đi vào, có chút kỳ quái nhìn xung quanh, bỗng dưng thấy ở trước cửa sổ, Lệ Tước Phong cùng một cô gái nhỏ bé ở bên cửa sổ hôn môi, hoàn toàn không có phát hiện có người tới.
Cố Tiểu Ngải cho là mình đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng liếc thấy một màn trước mắt vẫn là ngây dại.
Lệ Tước Phong kéo caravat quăng xuống, cúi đầu hôn môi cô gái, cô gái bị hôn đến vẻ mặt ửng hồng, tay ôm lấy cổ của hắn, ánh sáng bên ngoài rọi lên hai người có loại đắc ý đáng sợ.
“Kỹ thuật hôn có tiến bộ.” Lệ Tước Phong bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, môi mỏng khêu gợi hôn hai má cô ta.
Cô gái ngượng ngùng cười, “Là do Lệ tổng dạy người ta thôi, cám ơn thầy.”
“Gọi ta là A Phong.” Một tay Lệ Tước Phong vân vê trên người của cô tà mị câu môi.
Cô gái thực thuận theo gật đầu, “A Phong.”
“Phanh ——”
Một tiếng vang thanh thúy từ bên giường vang lên.
Nhẹ buông tay, khay từ trong tay Cố Tiểu Ngải rớt xuống, ly thủy tinh rơi trên nền vỡ tan.
Lệ Tước Phong cùng cô gái đang ôm chặt nghe tiếng xoay đầu lại, Lệ Tước Phong mang ánh mắt cười cười nháy mắt trở nên u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải.
“Cô không sao chứ?” Cô gái rất khác so với Quan Nana, Liễu Tử Mật kiêu ngạo, đôi mắt trong suốt lo lắng nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Cô ấy có một đôi mắt to, liền viết hai chữ: thanh thuần.
Từ trong lòng Lệ Tước Phong đi ra, cô gái chạy lại Cố Tiểu Ngải mỉm cười ngồi xổm người xuống nhặt lên mảnh vỡ ly thủy tinh.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn cô gái, nói không nên lời.
“À ——”
Cô gái đột nhiên bị đau kêu một tiếng, máu tươi ồ ồ mà ra, “A Phong, em bị mảnh thủy tinh cắt vào tay.”
Lệ Tước Phong đi tới, lạnh lùng trừng hướng Cố Tiểu Ngải, “Còn không đi lấy băng cá nhân? !”
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, xoay người lý hộp đựng thuốc từ trong tủ treo quần áo lấy ra.
“Dạ. . . . . . A Phong, anh làm cái gì? !” Giọng nói cô gái dịu dàng đột nhiên kinh ngạc vang lên.
Cố Tiểu Ngải vừa chuyển đầu lại liền thấy Lệ Tước Phong quỳ một gối xuống trên mặt đất ngậm ngón tay bị thương của cô gái, lưỡi ở cô đầu ngón tay liếm liếm, “Cầm máu cho cô.”
Thân hình Cố Tiểu Ngải cứng đờ.
Trong lòng bỗng nhiên có loại bị xé rách đau đớn, cũng không hiểu được tại sao mình lại đau. . . . . .
Đem hộp đựng thuốc đến trước mặt bọn họ, Lệ Tước Phong ngay cả mắt cũng không ngước lên một chút liếc nhìn cô một cái.
Cô gái khách khí lễ phép nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, “Phiền toái cô đem mảnh vỡ ly thủy tinh đi được không?”
Nhìn cô gái tươi cười trong veo động lòng người, Cố Tiểu Ngải không có trả lời xoay người hướng ngoài cửa đi ra.
Lệ Tước Phong vẫn quỳ một gối xuống trên mặt đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Tiểu Ngải hơi có vẻ cứng ngắc, cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở cửa phòng.
Ngực giống như là buồn bực.
Nói không được lời nào phát tiết.
Cố Tiểu Ngải đi xuống thang lầu, trên lầu im lặng, dưới lầu lại là một cảnh tượng khác hoàn toàn, làm cho lỗ tai cô đau.
Không có tiếp tục đi xuống, Cố Tiểu Ngải đi ra biệt thự, đem tranh cãi, âm nhạc cùng tiếng người ồn ào ầm ĩ bên trong cách ly ra khỏi thế giới của bản thân.
Một mình ngồi ở bậc thang lạnh như băng, Cố Tiểu Ngải có chút dại ra nhìn phía trước.
Trước mắt tất cả đều là hình ảnh Lệ Tước Phong liếm vết thương cầm máu cho cô gái trẻ tuổi. . . . . .
Cô gái nhất định thực rung động, Lệ Tước Phong lần đầu tiên liếm cầm máu cho cô thì cô cũng bị kinh ngạc . . . . . .
Một chiếc xe thể thao màu bạc từ trên đường bên ngoài biệt thự thong thả chạy nhanh qua, Cố Tiểu Ngải nghĩ lại là tới tham gia hội liền từ trên bậc thang đứng lên, không ngăn chặn cửa.
Cửa xe bị mở ra, một bóng dáng cao thẳng tắp bước xuống xe, đứng ở trên bãi cỏ xa xa nhìn cô, mang trên mặt tao nhã thản nhiên tươi cười.
Giống như. . . . . . bộ dáng đợi cô thật lâu.
Sở Thế Tu.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn anh, làm sao anh có thể chạy đến địa bàn của Lệ Tước Phong?
“Ngải Ngải. . . . . .” Sở Thế Tu hướng cô nhợt nhạt mỉm cười.
Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, anh có biết nơi này là nhà của Lệ Tước Phong hay không? Lệ Tước Phong là kẻ điên cái gì cũng đều làm được, làm sao anh có thể đến nơi đây?
Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị xoay người vào nhà, bên trong thoáng nhìn Sở Thế Tu tươi cười, đi tới cô từng bước một.
Cố Tiểu Ngải bị cử chỉ của anh dọa đến, nghĩ nghĩ không có chạy vào nhà mà đi ra ngoài.
Tất cả mọi người ở trong biệt thự, bên ngoài chỉ có hai người đứng ở cửa, thấy cô chạy ra cũng không còn ngăn cản.
Cố Tiểu Ngải có chút kích động chạy đến trước mặt Sở Thế Tu, Sở Thế Tu thấy cô đi ra lập tức giống như đứa nhỏ vui vẻ mỉm cười, giọng nói dịu dàng, “Anh biết em sẽ không giả vờ như không thấy anh.”
“Làm sao anh có thể đến đây?” Cố Tiểu Ngải tiến lên thay anh mở cửa xe, “Anh đi mau đi.”
Bị Lệ Tước Phong phát hiện không chỉ cô mà ngay cả anh cũng gặp họa.
Lệ Tước Phong đối với cô cùng Sở Thế Tu là hận thù.
“Em làm sao vậy?” Sở Thế Tu phát giác cô kích động, tay sờ lên băng gạc trên trán của cô, mặt dịu dàng lập tức hiện lên vẻ lo lắng, “Ngải Ngải, xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, em không sao.” Cố Tiểu Ngải đẩy tay anh ra, “Anh đi nhanh đi.”
“Sắc mặt em thật không tốt.” Sở Thế Tu lo lắng nhìn cô, mi hơi hơi nhíu lại, “Lệ Tước Phong có phải đã làm chuyện gì quá mức đối với em hay không? Vì chuyện tư liệu sao?”
Quá mức?
Lệ Tước Phong đối với cô không chỉ là quá mức.
“Anh đi được không?”
“Anh dẫn em cùng đi.”
Sở Thế Tu cố chấp nói, đem cô đẩy mạnh ngồi vào trong xe, thân mình Cố Tiểu Ngải vốn suy yếu, căn bản không có khí lực cùng Sở Thế Tu đấu tranh, anh nhẹ tay đẩy cô lập tức đã bị đẩy mạnh trong xe.