Cố Tiểu Ngải muốn đẩy cửa xe ra, Sở Thế Tu tiến vào trong xe ngồi xuống, khóa cửa xe lại.
“Sở Thế Tu anh đừng như vậy. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải nóng nảy đứng lên, căn bản anh không biết hiện tại cô phải trải qua ngày tháng gì, chịu cái dạng uy hiếp gì.
Lúc này anh hồ đồ như vậy không có lợi gì cho anh cả. . . . . .
Cố Tiểu Ngải gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, “Sở Thế Tu anh buông tha em. . . . . .”
“Ngải Ngải, sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói Sở Thế Tu dịu dàng cắt đứt lời của cô, lấy ra một bó hoa hồng nhạt to dùng con rối làm bó hoa, đưa đến trước mặt cô.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt.
Anh nói. . . . . . sinh nhật vui vẻ?
“Anh chỉ biết Lệ Tước Phong ở Thủy Thiển Loan, cho nên chạy vòng vòng ở trong này, anh thực lo lắng. . . . . . Không thể đúng lúc đưa lên chúc phúc.” Sở Thế Tu đem bó hoa con cối đáng yêu bỏ vào trong lòng cô.
Sinh nhật vui vẻ?
Cô đã bao nhiêu lâu không có nghe đến những lời này?
Hóa ra. . . . . . Hôm nay là sinh nhật của cô sao? Chính cô đều đã quên.
Cố Tiểu Ngải hốc mắt ướt, cúi đầu nhìn bó hoa con rối trong lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Em. . . . . . đã lâu không tổ chức sinh nhật.”
Sở Thế Tu ánh mắt dịu dàng như nước, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, tay vén tóc dài có hơi hơi hỗn độn trên mặt cô.
“Cám ơn.” Cố Tiểu Ngải dùng sức kìm nén xúc động muốn khóc, cười cười nói.
“Chín năm qua, vào ngày sinh nhật của em và anh, mỗi một năm anh đều ở nhà trẻ chờ em. . . . . .” Tay Sở Thế Tu vuốt ve mặt của cô, đầu ngón tay dịu dàng, ánh mắt lại mang theo vẻ tham lam khó có thể kìm nén, “Vì sao cho tới bây giờ em không muốn tới đó thử xem?”
Cố Tiểu Ngải chớp chớp mắt chua xót, “Em. . . . . . em không biết anh còn có thể nhớ em.”
“Anh quên ai cũng sẽ không quên Ngải Ngải.” Ngón tay Sở Thế Tu lướt qua nhẹ nhàng trên mặt mềm mại của cô, “Sắc mặt của em thật không tốt, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu như là chuyện em ngươi lấy tư liệu cơ mật, anh đi nói chuyện với Lệ Tước Phong.”
“Nói?”
“Anh ta muốn như thế nào đều nên hướng về phía anh, không nên lấy phụ nữ ra giận cá chém thớt.” Sở Thế Tu nhíu mi nhìn chằm chằm mặt của cô, giọng điệu có chút thương cảm, “Em như vậy. . . . . . anh thực đau lòng.”
Nước mắt chảy xuống, Cố Tiểu Ngải cuống quít quay đầu đi né tránh đầu ngón tay tràn ngập lo lắng của anh.
Anh đối với cô dịu dàng mà nói giống như lưỡi kiếm hai lưỡi, tới gần không được mà trốn cũng không xong. . . . . .
Không thể tiếp tục nán lại nữa.
“Anh trở về đi, cám ơn lời chúc phúc của anh.” Cố Tiểu Ngải lau quệt nước mắt, gian nan xả ra một chút tươi cười.
“Ngải Ngải. . . . . .” Cô không ngừng né tránh, Sở Thế Tu nhíu nhíu mày, lập tức bên môi lại câu ra một chút tươi cười, từ chỗ ngồi phía sau lấy ra một cái hộp quà tinh xảo lớn bằng bàn tay, “Tặng quà cho em.”
Hộp quà được đóng gói thật sự xinh đẹp.
“Cám ơn.”
“Mở ra xem.” Sở Thế Tu cố chấp nói, ý tứ không cho cô xuống xe.
Cố Tiểu Ngải đành phải đem bó hoa bỏ trên đầu gối, mở hộp quà ra, bên trong là một cái kẹp tóc khéo léo tinh xảo, tạo hình rất khác biệt, kim cương phát sáng trên mặt.
“Để anh kẹp cho em.” Sở Thế Tu lấy kẹp tóc từ trong chiếc hộp ra, hướng tới người cô, đem kẹp tóc kẹp lên mái tóc dài của cô, tán thưởng nói, “Rất đẹp.”
Kẹp xong, anh không có rời đi, mùi bạc hà tươi mắt quanh quẩn ở trong mũi cô.
“Cám ơn.”
Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy Võ Giang cầm đầu một nhóm vệ sĩ từ trong biệt thự lao tới vây quanh xe thể thao của bọn họ.
Ngay sau đó, cả trai lẫn gái tham gia hội đều đi theo đi ra, bao quanh xe thể thao bên cạnh.
Đám người vây quanh tránh đường ra, Lệ Tước Phong với vẻ mặt u ám đi ra, lạnh lùng trừng mắt xe thể thao bọn họ, cô gái đứng bên cạnh thanh thuần động lòng người.
Cửa kính xe đóng cửa, Lệ Tước Phong rõ ràng nhìn không thấy tình huống bên trong xe thể thao, nhưng ánh mắt hắn như vậy làm cho Cố Tiểu Ngải cảm thấy hắn giống như đang trừng mắt cô . . . . . .
Đã tràn ngập hận ý.
Cố Tiểu Ngải khẩn trương quay đầu hướng Sở Thế Tu nói, “Sở Thế Tu, anh mau thả em xuống xe! Một chút nữa anh lái xe cực nhanh đi ra đi!”
“Ngải Ngải, anh là một người đàn ông không nên để em bảo vệ cho anh.”
Sở Thế Tu thản nhiên liếc người ở phía ngoài liếc mắt một cái, hoàn toàn không quan tâm cười cười, lại từ phía sau lấy ra hai cái hộp quà, một lớn một nhỏ, “Đây là quà anh đã chuẩn bị cho em năm trước và năm kia.”
“Sở Thế Tu. . . . . .” Anh không thấy được xe thể thao đang bị vây quanh sao?
“Mở ra nhìn xem.” Sở Thế Tu nhìn cô, giọng điệu tràn ngập chờ mong.
Cố Tiểu Ngải cắn môi, tay mở hộp quà ra, là một bộ bức tranh, cô gái đang nghịch nước hiển nhiên là cô, ánh mắt cười khẽ sinh động, tươi cười ngọt ngào mê người. . . . . . Chỉ là ngũ quan có chút không giống với cô.
“Đây là bức tranh năm trước, anh luôn luôn tưởng tượng em sau khi lớn lên là dạng gì, có chút khác biệt. . . . . .” Sở Thế Tu xấu hổ nhưng cười cười.
Cô cũng luôn luôn tưởng tượng, Sở Thế Tu lớn lên là bộ dáng gì. . . . . .
Rất cao? Béo hoặc gầy? Rất anh tuấn? Tính tình có thay đổi hay không?
Hóa ra, anh cũng giống như cô.
Cố Tiểu Ngải nhìn bức tranh phác hoạ trong tay nói không nên lời là cảm giác gì. . . . . .
“Phanh ——”
Xe thể thao bị vài vệ sĩ cùng đạp một cước, thân xe chấn động rung lắc lên một cái.
“Đi ra! Cố Tiểu Ngải, con mẹ nó, nếu cô không ra tôi sẽ thiêu cái xe này!” Lệ Tước Phong đứng ở bên ngoài hét lớn.
Cố Tiểu Ngải nghe được cả người run lên, mặt xám như tro tàn.
“Ngải Ngải, em không thương hắn sao?” Sở Thế Tu từ cửa kính xe nhìn về phía bộ dáng Lệ Tước Phong đang giận dữ, tay lấy bức tranh phác họa từ trong lòng cô đem bỏ tới một bên.
Yêu? Không thương?
Đúng, cô không thương Lệ Tước Phong, cô không thương. . . . . . Cô cũng sẽ không yêu .
“Ngải Ngải, anh còn có cơ hội sao?” Sở Thế Tu đột nhiên ở bên tai cô dịu dàng hỏi.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt.
Anh đang nói cái gì?
. . . . . .
Ngải Ngải, anh còn có cơ hội sao?
Ngải Ngải, anh còn có cơ hội sao?
. . . . . .
“Lấy khẩu súng cho tôi!”
Lệ Tước Phong ở bên ngoài gầm nhẹ một tiếng, từ trong tay Võ Giang lấy cây súng, trong mắt tràn ngập sát ý làm cho người ta sợ hãi, vòng qua xe đi đến trước cửa ngay tay lái, trực tiếp đem họng súng để ở trên cửa kính xe.
“Sở Thế Tu!” Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm cây súng phía sau cửa kính xe Sở Thế Tu , sợ tới mức cả người đều ngây dại, “Hắn thực sẽ nổ súng, anh để em xuống xe. . . . . .”
“Ngải Ngải, anh yêu em.”
Sở Thế Tu hướng cô mỉm cười, bỗng dưng hai tay nâng mặt của cô lên, ở trên trán cô in lại dấu hôn nhợt nhạt.
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải hoàn toàn ngây người.
“Không có việc gì, Ngải Ngải, giao cho anh.”
Nói xong, Sở Thế Tu lấy thế không kịp bưng tai áp chế thân thể của cô.
“Phanh ——”
Tiếng súng nổ tung bên tai Cố Tiểu Ngải, có nhiều mảnh nhỏ bắn tung tóe qua mặt của cô, cắt qua đau đớn, máu tươi từ hai gò má chậm rãi chảy xuống, bên tai bị tiếng nổ làm ù tai. . . . . .