Rất nhanh đã đến thời gian buổi tụ họp.
Nhà hàng Hoàng gia——
Cố Tiểu Ngải thật không ngờ Sở Thế Tu tùy miệng nói một câu lại tổ chức cuộc tụ họp theo cách thức hoàng gia.
Khách sạn Hoàng gia là nơi tổ chức các cuộc họp cao cấp, từ cái tên là có thể rõ ràng là nhằm vào xã hội thượng lưu, một nhà hàng bao gồm cả nơi hội họp, ăn chơi, giải trí. . . . . .
Tay bị Sở Thế Tu dắt đi.
Hai người nhìn nhau cười, Sở Thế Tu nắm tay cô đi vào, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào trong.
Đỏ thẫm kim nước sơn sắc môn bị mở ra ——
Hai bên của có hai hàng người đứng, tiếng dàn nhạc truyền đến vang dội cùng tiếng la, “wow! wow! Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!”
“Bang bang ——”
Ngay sau đó hai tiếng nổ vang lên, vô số dải băng hướng bọn họ bay tới. . . . . .
Cố Tiểu Ngải sững sờ đứng ngay tại chỗ, nhìn những người hai bên dường như xa lạ lại giống như từng quen biết, bạn học từng người từng người đều là tuấn nam mỹ nữ.
Cuối cùng, tầm mắt Cố Tiểu Ngải dừng ở phía trước, một vòng nến hình trái tim rất lớn được bày ra.
“Cố Tiểu Ngải, tôi là Âu, Sở công tử chúng ta cũng đã tìm được bạn rồi, chúc các người hạnh phúc.” Một cô gái xinh đẹp đột nhiên tiến lên đưa hai nhánh hoa hồng cho cô.
“Cố Tiểu Ngải, tôi là Tần Lãng, chúc các người hạnh phúc.”
“Cố Tiểu Ngải, tôi là gì Tiểu Nam, chúc các người hạnh phúc.”
“Cố Tiểu Ngải, tôi là Bạch Tĩnh Tĩnh, chúc các người hạnh phúc.”
. . . . . .
Ngay sau đó, tất cả các bạn học đều tiến lên chúc phúc, đưa hoa hồng, rất nhanh, trong lòng Cố Tiểu Ngải nhồi vào một đống hoa hồng nhạt. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nghi hoặc nhìn về phía Sở Thế Tu, Sở Thế Tu lộ ra một chút dịu dàng tươi cười, “Là anh cho bọn họ làm.”
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, lập tức lộ ra một chút tươi cười.
Cô có chút bất tri bất giác bị Sở Thế Tu làm cảm động. . . . . . Sở Thế Tu vì cô làm rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Hóa ra, lo lắng của cô đều là dư thừa . . . . . . Không có người nào khinh thường cô, không có người nào chê cô hèn mọn . . . . . .
Sở Thế Tu đã sớm chuẩn bị tốt một màn lãng mạn cho cô.
“I love you.” hai tay Sở Thế Tu đặt tại trên vai cô, kéo cô vào chính mình, thâm tình nói, cúi đầu ấn nhẹ một nụ hôn ở trên trán cô.
“wow! wow! Kết hôn đi! Kết hôn đi! Kết hôn đi!”
“Kết hôn đi! Kết hôn đi! Kết hôn đi!”
“Kết hôn đi! Kết hôn đi! Kết hôn đi!”
. . . . . .
Các học sinh thấy thế lại kích động ồn ào hơn, một màn mở màn sôi nổi đến tột cùng. . . . . .
“Người khỏi sướng buổi tụ họp tôi đây còn chưa tới, các ngươi liền mở màn? ! Ai cùng ai muốn kết hôn?”
Một giọng nữ từ phía sau bọn họ vang lên.
Cố Tiểu Ngải ôm một đống hoa hồng xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy một nữ sinh kéo cánh tay bạn nam đứng ở phía sau bọn họ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhất thời sững sờ tại chỗ ——
Bạn nam cao lớn anh tuấn, tóc ngắn gọn gàng, mắt sâu và đen mang theo một chút tà khí, khóe môi gợi lên một chút độ cong, mị hoặc đến cực điểm.
Hắn đứng ở nơi này, có thể làm cho bạn gái bên cạnh dù trang điểm tỉ mĩ cũng trở nên phai nhạt hơn.
Không phải Lệ Tước Phong còn có ai.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Nụ cười trên mặt Cố Tiểu Ngải cứng ngắc, ngơ ngác nhìn hắn.
Mắt Lệ Tước Phong dừng trên đống hoa hồng ở trong lòng cô, trong nháy mắt mặt trở nên lạnh nhạt, ngược lại chẳng thèm ngó tới chuyển tầm mắt nơi khác, không liếc nhìn cô một cái.
“Ngải Ngải?”
Nhìn thấy Lệ Tước Phong, Sở Thế Tu cũng sửng sốt, cúi đầu lo lắng nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Cô ôm hồng nhạt không hề động, có mấy nhánh từ trong lòng cô rớt xuống, cô cũng không phát hiện. . . . . .
“ Là Cố Tiểu Ngải sao? Cố Tiểu Ngải mà Sở công tử tìm chín năm sao? !”
Bạn học bên cạnh Lệ Tước Phong nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, vui vẻ tiến lên phía trước ôm cô, “Mình là Lynn, còn nhớ không? Trước kia mình là ủy viên văn nghệ, hoan nghênh bạn tới buổi tụ họp.”
Nhất thời, hoa hồng lại rớt xuống một ít.
“Đương nhiên nhớ rõ, là ủy viên văn nghệ xinh đẹp nhất.” Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười đáp lại.
Cô lại có thể xã giao với mọi người?
Lúc hắn mang cô đi dự tiệc tối, cô chỉ im lặng ở bên cạnh hắn, cái gì lời nói dư thừa cũng sẽ không nói cùng người khác.
Đó cũng là vì Sở Thế Tu mới có xã giao? !
Ánh mắt Lệ Tước Phong bỗng nhiên lại nhìn lại đây, lạnh lùng nhìn cô.
Trong lòng Cố Tiểu Ngải lo lắng một chút, Lệ Tước Phong lại không có nói cái gì, chỉ là đứng đó, trên người phủ một chút bóng ma.
“Bạn cũng vậy, nhiều năm như vậy không thấy bạn vẫn xinh đẹp như vậy, khó trách Sở công tử đối với bạn nhớ mãi không quên.” Lynn vui vẻ cười, buông cô ra nói, “Một hồi chúng ta gặp lại.”
Thần sắc Sở Thế Tu thản nhiên liếc Lệ Tước Phong một cái, ôm thắt lưng Cố Tiểu Ngải đi đến một bên, đem hoa hồng trong tay cô bỏ qua một bên quầy bar.
“Em không sao chứ?” Sở Thế Tu hỏi.
Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, che dấu cảm xúc đáy mắt, nhìn Sở Thế Tu lộ ra một chút mỉm cười, hỏi ngược lại, “Em không ổn sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Cám ơn sự ngạc nhiên của anh, em rất cảm động.” Cố Tiểu Ngải giơ giơ một nhành hoa hồng lên.
Một ánh mắt lạnh lẽo từ trên mặt hắn xẹt qua. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhất thời giống như có cảm giác rợn người sau lưng.
“Everybody nhìn qua đây!” Lynn đột nhiên la lớn, giọng nói khó nén hưng phấn, kích động.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt một lần nữa trở lại cửa, Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu đứng ở quầy bar cũng nhìn qua theo.
Chỉ thấy Lynn ôm cánh tay Lệ Tước Phong đứng ở cửa.
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải bị kiềm hãm, nói không rõ là cái gì cảm giác.
Lệ Tước Phong ngay cả bắt chuyện cũng không có, sắc mặt lạnh lùng, Lynn như chú chim nhỏ nép vào cánh tay trên người hắn, mặt cười đến vẻ nói, “Xin long trọng giới thiệu cùng mọi người, hôn may vị này là bạn trai của tôi—— Lệ Tước Phong.”
Toàn hội trường lặng im.
Một mảnh lặng ngắt như tờ.
Im lặng đến mức có cây kim rơi trên mặt đất đều nghe được.
Cố Tiểu Ngải chỉ cảm thấy kỳ quái, chợt nghe đến toàn hội trường bỗng nhiên vỗ tay lên, vô số giọng nói trong nháy mắt vang lên.
“Lê gia - Tập đoàn tài chính ở châu Âu sao? !”
“Lệ Tước Phong – Tổng giám đốc khu E.S Á Thái? !”
“Công ty nhà tôi có giao dịch ngành điện tử cùng E.S, ngay cả ba tôi còn không có gặp mặt Lệ tổng.”
“Lynn, không phải tùy tiện dẫn theo một người đàn ông rồi nói là Lệ Tước Phong chứ? Cô nói hắn là ngôi sao còn tin được!”
. . . . . .
Không phải bọn họ phản ứng thái quá, mà là. . . . . . nhóm bạn học này đều là phú nhị đại, hoặc là hệ nổi danh môn, trong nhà có tiền cùng quyền thế.
Trong đó, nhân tài kiệt xuất chính là lấy Sở gia cầm đầu, kinh tế cùng quyền thế Sở gia là gia tộc lớn nhất. . . . . .
Nhưng Lệ Tước Phong này, đối với bọn họ mà nói không chỉ là công tử.
Đó là một công ty độc quyền, E.S ở châu Á không thiếu phạm vi, càng miễn bàn ở Âu châu, tài sản của Lệ gia là lớn nhất nước.
Lệ gia, là đại biểu một kẻ có tiền, có tiền, vẫn là có tiền . . . . . .
“Ai dám nghi ngờ chính là gây khó dễ cho tôi.”
Lynn làm một bộ dáng như chị cả, nói, “Các người cũng biết Tước Phong là một người kín đáo, cho nên các người dám tung tin tức để chó săn theo tới, nhất định phải giải quyết đi, đừng hại anh ấy bị lộ diện.”
Kỳ thật, sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của phòng thư ký E.S thật sự cô cũng nghi ngờ, tưởng là cuộc điện thoại đùa giỡn của ai đó.
Kết quả, phòng thư ký rất nhanh đã phái người tới đón cô đến E.S, cô không tin cũng phải tin.
Phòng thư ký chỉ nói cho cô một câu: Lệ tổng sẽ làm bạn trai cô trong buổi tiệc tối nay.
Này có tính là. . . . . . bầu trời sập xuống không? !
. . . . . .
Nghe được lời nói của Lynn, toàn hội trường lại là một mảnh lặng im.
Lập tức vang lên một trận tiếng hoan nghênh thưa thớt. . . . . . mọi người dường như vẫn là không thể tin được.
“Ok, boys cùng girls tách ra đi, thời gian là chín giờ tối.” Lynn sinh động an bài hoạt động.
“Cần anh cùng em không?” Quầy bar bên cạnh, Sở Thế Tu chuyển mắt dịu dàng nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải cười cười, “Đây là tách ra hoạt động, nếu anh cùng em sẽ bị các bạn nam khác khinh bỉ.”
“Anh không ngại.” Trong mắt Sở Thế Tu ngấn ý cười.
“Em để ý.” Cô không phải một người yếu ớt như bình hoa chạm vào liền vỡ, toàn bộ hành trình đều cần sự bảo vệ của Sở Thế Tu nhất định sẽ trở thành trò cười cho các bạn học.
Cô không thích ràng buộc Sở Thế Tu.
“Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.” Sở Thế Tu cầm lấy một nhánh hoa hồng đưa cho cô.
“Dạ.” Cố Tiểu Ngải mỉm cười tiếp nhận.
Lynn cởi mở đi tới, ôm chầm cánh tay Cố Tiểu Ngải nói, “Đi thôi, chúng ta đi spa.”
Cố Tiểu Ngải cảm giác có ánh mắt theo dõi mình, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt vài người lạnh lùng nhìn chăm chú vào chính mình. . . . . .
Trong lòng Cố Tiểu Ngải có chút bất an nói không nên lời, hắn chạy đến nơi đây sẽ không lại là tìm cô gây phiền toái chứ?
“Lệ tổng, cùng bọn em so tài phóng phi tiêu không?”
“Lệ tổng?”
“Lệ tổng đang làm gì đó?”
“Lệ tổng đối với lynn thật đúng là mối tình thắm thiết, một chút còn có rất nhiều thời gian, đừng nhìn đừng nhìn, đi thôi đi thôi. . . . . .”
“Đúng vậy, đi thôi đi thôi, đừng nhìn.”
Lệ Tước Phong trước mặt vài cái nam đồng học hay nói giỡn nói.
Lệ Tước Phong giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải, mắt thâm u, mờ mịt không rõ, nhìn không ra cái cảm xúc gì. . . . . .
Lynn bên cạnh Cố Tiểu Ngải bỗng dưng cười rộ lên, cong môi làm một nụ hôn gió gửi qua cho Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong thế này mới thu hồi tầm mắt thâm thúy rời đi.
. . . . . .