Lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo, Lệ Tước Phong đang chuẩn bị đi, điện thoại lại vang lên, Lệ Tước Phong nhận lấy.
“Vừa mới chỉ cho Lệ tổng số điện thoại di động, quên nói cùng ngài.”
“Nói cái gì?” Lệ Tước Phong lạnh giọng hỏi.
“Gọi điện thoại cho cô ấy giọng điệu nên mềm mỏng một chút, cô ấy là một cô gái thích chịu ngọt, muốn chinh phục cô ấy không thể cứng rắn.” Nói xong, đối phương mang theo một ý cười lạnh lùng cúp điện thoại.
. . . . . .
Thích chịu ngọt sao?
Bây giờ là hắn làm sai sao? Là cô phản bội hắn còn dám tuyệt thực, không nói lời nào, hiện tại lại cùng Sở Thế Tu công khai tình cảm . . . . . .
Vì sao hắn còn phải đối xử tốt với cô ta? !
Sau một lúc trừng mắt trên màn ảnh trống trơn, Lệ Tước Phong lập tức đem cái chìa khóa xe ném ở trên bàn.
Lệ Tước Phong chỉ có thể ngồi xuống lại, vùi đầu ký tên lên văn kiện, bỗng dưng, một giọt máu rơi lên văn kiện, mở lòng bàn tay ra, một đường máu nhỏ lại xuất hiện. . . . . .
Hắn đã quên dán băng dán.
Cầm bút dùng một chút lực, miệng vết thương lại hở ra.
“Ba ——”
Lệ Tước Phong một tay lấy bút máy vứt bỏ, hai tay xoa xoa ở trên trán, ngực bị dồn nén thật sự.
Hắn hiện tại giống cái gì?
Hắn đường đường là Tổng giám đốc của E.S Á Thái lại trở thành một kẻ rình mò xem lén. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đã hoàn toàn đem bức hắn điên rồi. . . . . .
Lệ Tước Phong chuẩn bị tắt màn hình theo dõi đi, đã thấy trên màn ảnh Computer, Cố Tiểu Ngải bọc tắm áo dài vội vàng chạy ra phòng tắm nhận điện thoại.
Ánh mắt Lệ Tước Phong u ám, mở âm thanh của Computer lên.
Cái ý niệm không được rình coi trong đầu gì đó nhất thời trở thành hư không.
“A Tu?” Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường có chút kinh ngạc hỏi, Sở Thế Tu tại sao lại gọi tới.
“Ngày mai có một cuộc tụ họp bạn học thời trung học, vừa rồi người làm mới đem thiệp mời chuyển cho anh, em đi không?” Sở Thế Tu dựa vào ban công một tay lật xem thiệp mời trên tay ôn hòa nói, trong mắt hàm chứa ý cười như mùa xuân.
Cố Tiểu Ngải lau đầu tóc ẩm ướt, “Tụ họp bạn học thời trung học?”
Là bạn học thời trung học của bọn họ lúc trước sao?
“Ừ, trên cơ bản em đều quen biết, từ đầu đến cuối, lớp chúng ta cũng không có bạn học nào mới cả.” Sở Thế Tu nói, lại hỏi một câu, “Em đi không?”
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, khi đó cô học trong một trường trung học tư nhân đứng đầu, bạn học đuề là những người có xuất thân từ danh gia vọng tộc, bây giờ cô đi không phải sẽ bị cười nhạo sao?
Nhưng Sở Thế Tu đã hỏi, nhất định là hi vọng cô đi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chần chờ sau một lúc lâu không nói gì.
“Bọn họ cũng đều biết anh tìm em rất nhiều năm, anh nghĩ chúng ta cũng nên tham dự một chút.” Sở Thế Tu trấn an nói.
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng xả ra vẻ tươi cười, “Dạ, được.”
Anh muốn cô đi thì cô sẽ đi.
Rất có thể bị bạn học vốn hay phân biệt giàu nghèo cười nhạo vài câu . . . . . . Cô đối với loại áp lực này cũng đã quen rồi.
“Ngày mai anh tới đón em.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Cố Tiểu Ngải vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách.
Ba Cố mang theo một túi thức ăn bên ngoài vào, xúc động nhìn cô, liên tục cảm khái nói, “Vẫn là con gái tốt nhất, còn gọi thức ăn, biết ba đói bụng sao?”
“Dạ, con thấy ba cùng A Tu, cậu ăn cơm cũng không được bao nhiêu.” Cố Tiểu Ngải cười nói, cùng ba ngồi vào trước bàn ăn.
Cô gọi thức ăn bên ngoài cũng chỉ là những thức ăn bình thường. Nói thật, chín năm rồi nên cô đã không nhớ rõ khẩu vị của ba.
Cô chỉ nhớ rõ ba mình thích uống rượu đỏ.
Nhưng rượu. . . . . . cũng không phải cái gì thứ tốt, cô không muốn cho ba uống.
Cố Tân hiển nhiên khẩu vị tốt lắm, ăn rất nhiều, ngẩng đầu thấy Cố Tiểu Ngải mày hơi hơi nhíu lại, không khỏi hỏi, “Làm sao vậy nha đầu? Có tâm sự gì?”
“Ngày mai, con đi tham gia tiệc tụ họp bạn thời trung học, không có cách nào khác giúp ba cả.”
“Được rồi, được rồi. Có bạn trai rồi sẽ không muốn ba nữa.”
Cố Tân thuận miệng nói, đột nhiên như là nhớ tới cái gì giống như trịnh trọng nói, “Sở gia chưa cho con danh phận thì buổi tối đừng gặp Sở Thế Tu quá muộn, trước mười giờ phải về nhà, đã hiểu chưa?”
. . . . . .
Ba nói được rất là hàm súc, nhưng lời ngầm thực rõ ràng, trước khi kết hôn không được chung phòng.
Sắc mặt Cố Tiểu Ngải có chút thảm đạm, gật gật đầu, “Con biết rồi, ba ăn nhiều một chút, vịt nướng này ăn rất ngon .”
“Ừ.”
Nhìn bộ dáng của ba, ánh mắt Cố Tiểu Ngải ảm đạm hơn.
Lúc ba nói những lời này, cô luôn luôn có cảm giác tự ti không chịu nổi . . . . . .
Cô giống như đã mất đi tự tôn, tự ái, tư cách từ lúc cô đáp ứng làm tình phụ của Lệ Tước Phong . . . . . .
Trở lại trong phòng ngủ, Cố Tiểu Ngải lập tức nằm trên giường, đem mặt vùi vào chăn mềm mại.
Tụ họp bạn học. . . . . .
Tụ họp bạn học. . . . . .
Tụ họp bạn học đáng ghét!
Bên kia ——
Lệ Tước Phong ngưỡng người ra sau, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình thấy bộ dáng Cố Tiểu Ngải tâm phiền ý loạn.
Chỉ thấy cô đột nhiên ngồi dậy, có chút ngây thơ tự cổ động tinh thần cho chính mình, tay nắm chặt chẽ , “Không thành vấn đề! Cố Tiểu Ngải, ngươi làm được! Không sợ! Không có gì phải sợ !”
. . . . . .
Lệ Tước Phong nhìn thấy có chút tức cười.
Hóa ra, lúc riêng tư cô lại có bộ dáng này sao? !
Như thế nào lại có cảm giác. . . . . . Cố Tiểu Ngải trên màn ảnh cùng với Cố Tiểu Ngải mà hắn biết có chút trái ngược?
Cố Tiểu Ngải sẽ lầm bầm lầu bầu . . . . . . dường như thích thú hơn một Cố Tiểu Ngải ngây thơ.
Chỉ là một cuộc tụ họp bạn học thôi có cần kích động như vậy không?
Mắt trở nên thâm thúy, Lệ Tước Phong bấm dãy số thư ký trong điện thoại, “Lập tức thay tôi đi thăm dò danh sách bạn học thời trung học của Cố Tiểu Ngải, trong vòng một giờ đưa đến phòng làm việc của tôi.”
“. . . . . . Vâng, Lệ tổng.”
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên giường hít sâu, đứng ở trước gương nhỏ, trên mặt của cô không che dấu nỗi bất an cùng lo âu.
Ngón tay thon dài của Lệ Tước Phong xẹt qua mặt trên màn ảnh, ngực vẫn bị dồn nén như cũ.
Nếu sợ cuộc tụ họp bạn học như vậy sao còn đáp ứng Sở Thế Tu đi?
Có tất yếu vì Sở Thế Tu nhân nhượng như vậy, vì lợi ích toàn cục sao?
Cô khi nào thì sẽ vì hắn mà có bộ dạng như vậy?
*************************
Buổi chiều ngày hôm sau, Sở Thế Tu liền tới đón cô, Cố Tiểu Ngải mở cửa, Sở Thế Tu liền từ phía sau giơ ra một bó hoa hồng to, “Tặng cho Ngải Ngải xinh đẹp.”
“Cám ơn.”
Cố Tiểu Ngải cười tiếp nhận nói, lập tức hỏi, “Đã đến giờ rồi sao?”
“Còn chưa tới.” Sở Thế Tu giơ tay lên cho cô xem đồng hồ, “Buổi tụ hội là buổi tối, anh tới đây sớm để chào hỏi chú Cố.”
Sở Thế Tu là một người rất lễ phép.
Anh biết muốn cùng với Ngải Ngải ở cùng một chỗ, nhất định phải qua cửa ải của Cố Tân, phải cố gắng biểu hiện thật tốt. Phải hỏi thăm, chào hỏi, tặng quà là điều tất yếu.
“Ba em đang ngủ rồi.”
Cố Tiểu Ngải ôm hoa hồng đi đến trong phòng khách, đem bỏ giấy gói ra lây hoa cắm vào bình, sau đó hỏi, “Chúng ta gần tới giờ đi rồi, buổi tối mặc cái gì? Trễ trang sao?”
“Chỉ là gặp gỡ bạn học cũ mà thôi, không cần trang trọng như vậy, đơn giản một chút là được rồi.” Sở Thế Tu vừa đổi dép lê vừa nói.
Cố Tiểu Ngải đã muốn vọt ra, “Chúng ta đi mua quần áo trước nha.”
Sở Thế Tu chú ý tới dáng vẻ cô sốt ruột, tay vén mái tóc dài của cô, ôn hòa hỏi, “Ngải Ngải, em khẩn trương sao?”
“Lần đầu tiên tham gia buổi tụ họp bạn học nên có một chút khẩn trương.” Cố Tiểu Ngải cười nói đi qua.
“Lúc hẹn hò với anh không thấy em khẩn trương.” Sở Thế Tu có phần nói lắp, mắt nâu nhìn chằm chằm cô.
“Cái đó không giống, được rồi, em sẽ cố gắng không khẩn trương.”
Cố Tiểu Ngải cười cười.
Cô có thể đối mặt với không biết bao nhiêu chuyện, không biết bao nhiêu người, hoặc là những người bất đồng với cô thì cô cũng không khẩn trương. . . . . .
Nhưng những người đó đều từng là bạn học của cô.
Từng cùng bọn họ ngồi chung một giảng đường, hiện tại cô thật sự bi thảm. . . . . .
Sở Thế Tu vĩnh viễn sẽ không hiểu được loại ý nghĩ này của cô, cô cũng không muốn cho anh hiểu được, làm cho anh lo lắng.
Cô có thể làm được.
Đúng vậy, cô nhất định có thể làm được.
“Bọn anh hàng năm đều mở buổi tụ họp sao?” Sau khi ngồi vào trên xe, Cố Tiểu Ngải hỏi, suy đoán nhiều chuyện về buổi tụ họp.
“Một năm hai đến ba lần, mỗi lần đều là Dương Tiểu Linh tổ chức, chính là ủy viên văn nghệ năng động nhất lớp chúng ta.”
Sở Thế Tu liếc mắt Cố Tiểu Ngải một cái, lập tức ôn hòa nói, “Chỉ là, em nhìn thấy cô ấy nhất định phải kêu biệt danh tiếng Anh của cô ấy, Lynn, gọi cô ấy bằng tên tiếng Trung cô ấy nhất định sẽ nổi điên.”
Cố Tiểu Ngải thực nghiêm túc gật đầu, “Lynn?”
“Ừ.”
“Lynn. . . . . .”
“Có phải cảm thấy còn không bằng tên tiếng Trung hay không ?”
“Phốc. . . . . .” Cố Tiểu Ngải bị Sở Thế Tu chọc cười, cảm giác khẩn trương bị loại bỏ không ít.
Kế tiếp chính là đi mua quần áo, Cố Tiểu Ngải lần đầu tiên trịnh trọng ở trong shop thử đủ loại quần áo, đủ loại phong cách.
Sở Thế Tu liên tục khen ngợi, thỉnh thoảng đưa ra một ít đề nghị.
Cuối cùng, nhà tạo hình đề cử cho cô một áo len lông cừu, đơn giản, phù hợp với buổi tụ họp bạn bè, xứng hơn nữa khi phối hợp cùng quần jean, áo khoác ngắn, giày cao gót làm nổi bật đường cong cả người.
Sở Thế Tu bất mãn lắc đầu, “Rất già dặn, đổi cho cô ấy áo khoác dài, màu sắc trẻ trung một chút.”
Áo khoác dài màu sáng phủ trên người, rất có cảm giác ấm áp, so với cái vừa rồi trẻ trung hơn không ít.
“Sở công tử thực biết phối hợp.” Nhà tạo hình liên tục tán thưởng gật đầu.
Ở trước gương to, Cố Tiểu Ngải ngắm ngía chính mình, xác định tình trạng của mình đủ ứng biến tất cả mới rời khỏi shop.