Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 235: Chương 235




Bạn thân cho cô cái loại trắc nghiệm gì đây, căn bản không chính xác.

Ở cùng một người trong khoảng thời gian dài khẳng định sẽ có một ít quán tính, nhưng quán tính không phải yêu, không phải sao? !

Đúng, không phải.

Khẳng định là không phải.

Cố Tiểu Ngải bối rối đóng trang web lại, giống như rất gấp rút, không muốn xem lại cái kết quả trắc nghiệm kia.

Cô cùng Sở Thế Tu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cô đã ở bên cạnh anh trong khoảng thời gian dài. . . . . . còn cùng Lệ Tước Phong cùng một chỗ mới hơn một tháng, ở chung thậm chí căn bản không thoải mái, cô không có khả năng yêu hắn . . . . . .

Không có khả năng, không có khả năng.

. . . . . .

Bên kia ——

Trong văn phòng tổng giám đốc E.S, sau khi Lệ Tước Phong kết thúc hội nghị liền trở lại trước bàn làm việc bắt đầu ký các văn kiện, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Tiểu Ngải trên màn hình Computer một cái.

Thám tử tư làm việc hiệu suất rất nhanh.

Trong vòng vài ngày liền tìm được tất cả các nơi cô lui tới, Cố Tiểu Ngải ở trong nhà hay các nơi đều bị theo dõi ghi hình lại.

Giờ phút này, Cố Tiểu Ngải đang ngồi ở trước máy tính nhìn cái gì đó, ngón tay mảnh khảnh thỉnh thoảng ở trên máy tính bấm một cái.

Một đôi lông mày hơi nhăn một chút, suy tư về cái gì, vẻ mặt thực khẩn trương. . . . . .

Bỗng nhiên, cô như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay lại không tự chủ được vỗ vỗ trước ngực.

Một giay tiếp theo, biểu tình Cố Tiểu Ngải biến hóa gấp gáp.

Bộ dáng cô như gặp phải quỷ, khiếp sợ trợn to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm màn hình Computer . . . . . .

Biểu tình trên mặt Cố Tiểu Ngải cứ trong vòng 10 phút lại biến hóa . . . . . .

Giấc mộng của cô không nên là đạo diễn, nên làm diễn viên mới đúng, khẳng định có tiền đồ.

Lệ Tước Phong dừng kí tên lại, đem bút máy ném ở một bên, không hề chuyên tâm, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải trên màn ảnh Computer . . . . . .

Bỗng dưng, trong mắt Lệ Tước Phong xẹt qua bất mãn, cầm lấy danh thiếp bấm một chuỗi dãy số, lạnh lùng chất vấn, “Các người không gắn nhiều camera hơn ở trong phòng cô ấy chứ? !”

Thám tử tư ở đầu dây điện thoại bên kia run run nói, “Lệ tổng, chúng tôi đã đặc biệt gắn ba cái camera ở trong phòng ngủ của Cố Tiểu Ngải . . . . . .”

“Nhưng lại không có nhắm ngay Computer của cô ấy, tôi không xem được nội dung trên Computer của cô ấy.”

Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng.

Trên màn ảnh, giờ phút này Cố Tiểu Ngải nhìn Computer vẻ mặt dại ra, giống như mất hêt tinh thần vậy. . . . . .

“Ngài muốn theo dõi Computer của cô ấy đúng không? Tôi có ghi nhớ IP, có thể giúp ngài xâm nhập, ngài có muốn nối với máy tính của ngài không ạ?” Thám tử tư vội vàng nói, dù sao cũng đã phạm pháp, nhiều hơn nữa cũng không sao. . . . . .

“Kết nối đi!”

Nói xong, Lệ Tước Phong rõ ràng lưu loát cúp điện thoại.

Thám tử tư thực hiệu suất đem IP máy tính của Cố Tiểu Ngải chuyển tới cho Lệ Tước Phong, trên màn hình trống trơn, cùng một cái tên QQ là “Chỉ tình yêu nghi” trò chuyện. . . . . .

Cô đối với mấy thứ này phát ra biểu tình nhiều như vậy sao? !

. . . . . .

【 Ngải Nhược lấy thâm: Tiểu Nghi, như thế nào mới tính là yêu một người? 】

【 chỉ tình yêu nghi: này! Làm kiểm tra này đi, bồ sẽ biết là mình yêu hay không. 】

. . . . . .

Nhìn nội dung nói chuyện của các cô, mi Lệ Tước Phong chậm rãi nhíu chặt lại, cô làm trắc nghiệm cái gì? ! Trắc nghiệm mình yêu Sở Thế Tu nhiều thế nào sao?

Đôi mắt đen thui của Lệ Tước Phong nhíu chặt, thiếu chút nữa đập bể con chuột máy tính rồi.

Sau một lúc lâu, trong mắt Lệ Tước Phong hiện lên một tia âm mưu, nhanh chóng mở một tệp tin trên Computer, nhìn một đoạn video được gửi qua. . . . . .

Trong phòng ngủ, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người nhìn màn hình Computer, đầu óc rối loạn.

Cô không thể lại tiếp tục nữa.

Như vậy đối với Sở Thế Tu không công bằng.

Cho dù chỉ là dấu hiệu yêu lúc đầu thì thế nào? Cô sẽ bóp chết toàn bộ.

Đúng, đừng suy nghĩ miên man nữa.

Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải tắt Computer, nhưng máy lại không có phản ứng. . . . . .

Giây tiếp theo, một đoạn video quen thuộc chiếm toàn bộ màn hình máy tính của cô.

Là video ở lễ chúc mừng của Sở gia, Lệ Tước Phong đang ở trên đài thổi Saxo, sau đó hai người ở trước mắt bao người ôm nhau . . . . . .

Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn.

Gặp quỷ sao?

Cô vừa làm trắc nghiệm về Lệ Tước Phong, liền mở ra đoạn video này? !

Không đúng, trên máy tính của cô không có đoạn video này. . . . . . Làm sao có thể vô duyên vô cớ truyền phát tin chứ.

USB mà Linh Mộc Nại Nại cho cô còn ở Lệ gia, đoạn video này . . . . . Lệ Tước Phong chuyển đến sao?

Hắn chuyển đến như thế nào?

Cô lại không biết về thông tin tài khoản Internet của hắn.

Cố Tiểu Ngải liều mạng ấn “Esc”, muốn rời khỏi toàn bộ, nhưng căn bản không được, cô chỉ có thể há hốc mồm nhìn trên màn hình Computer lặp đi lặp lại đoạn video. . . . . .

Thực hiển nhiên, Computer của cô bị hacker xâm nhập.

Ai là người xâm nhập, rõ ràng, ngoại trừ cái tên thối tha Lệ Tước Phong vốn không có người thứ hai.

“Lệ Tước Phong, anh khốn nạn!”

Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa đập bể bàn phím, cũng không thể tắt đi đoạn video khỏi màn hình, tức giận đến mức nhìn Computer mắng to.

Bên kia ——

Lệ Tước Phong ung dung nhìn chăm chú vào bộ dáng Cố Tiểu Ngải hổn hển, khóe môi không khỏi gợi lên, trong mắt tối tăm lộ ra ý cười.

Cái cô chết tiệt!

Cho cô dám làm trắc nghiệm yêu đương với người khác!

“Cốc cốc ——”

Cửa phòng Tổng giám đốc bị gõ, Lệ Tước Phong thu lại ý cười, “Vào đi.”

Thư ký Vương Chiêu cầm một tệp văn kiện dày đi tới, “Lệ tổng, văn kiện này cần ngài ký tên.”

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải trên màn ảnh, đầu cũng không ngước lên một chút, lấy văn kiện từ trong tay thư ký, cúi đầu tùy ý ký tên, tuyệt bút vung lên, xong việc.

Vương Chiêu có chút ngoài ý muốn nhìn Lệ Tước Phong khẽ nhếch mi, mấy ngày nay toàn bộ phòng thư ký đều ở trong tình trạng chịu mưa to gió lớn. . . . . .

Mỗi một lần mở cuộc họp, tất có “Thương vong”, không phải người này bị mắng, thì chính là người kia bị khai trừ. . . . . .

Tại sao hôm nay tâm tình của Lệ tổng lại giống như tốt hơn?

“Lệ tổng, ngài nên thay miếng dán trên tay.” Thư ký Vương Chiêu đưa một miếng băng keo cá nhân mới tinh đến trước mặt Lệ Tước Phong.

Lệ Tước Phong vốn ngầm có ý cười trong nháy mắt lại u ám xuống.

“Được rồi, đi ra ngoài.”

“Vâng, Lệ tổng.” Cầm lấy văn kiện đã ký xong, thư ký Vương Chiêu đi ra ngoài.

Mở ra lòng bàn tay của mình, xé mở miếng băng dán, vẫn còn sẹo một vết thương chưa lành. . . . . .

Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, mặt trên sáng lên một chuỗi dãy số xa lạ.

Định tắt đi điện thoại, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Cố Tiểu Ngải trên màn hình Computer đang để di động ở bên tai mình, trong mắt tất cả đều là tức giận.

Cho tới bây giờ, hắn đã đồng loạt thay đổi số điện thoại, chỉ là. . . . . . hai ba cái điện thoại số lượng có hạn đã bị hắn đập bể, nhưng có một số điện thoại vẫn không có đổi.

Mắt Lệ Tước Phong thật sâu nhìn chăm chú vào mặt của cô, chuyển được điện thoại, “A lô?”

Bên kia thực im lặng. . . . . . Im lặng không có một tia khí người.

Trên màn ảnh, Cố Tiểu Ngải cầm di động không có động tĩnh.

Sao gọi cho hắn lại không nói lời nào?

“A lô?” Lệ Tước Phong nhịn không được lại lặp lại một lần nữa, hàm chứa ý khẩn trương, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải trên màn ảnh.

“Em vừa xuống máy bay, tuy rằng anh không đưa em ra sân bay, nhưng em muốn báo bình an cho anh. A Phong, em. . . . . .”

Là Linh Mộc Nại Nại.

Không có nghe cô nói chuyện nữa, Lệ Tước Phong trực tiếp cúp điện thoại, thất vọng nảy lên đến, làm cho hắn rất không thoải mái.

Liếc liếc mắt vết thương trên tay một cái, Lệ Tước Phong đem tầm mắt nhìn lại trên màn ảnh, chỉ thấy Cố Tiểu Ngải đang nhìn máy tính, rốt cục có giọng nói, “Xin chào, tôi muốn gọi giao thức ăn, dạ đúng, địa chỉ phải . . . . .”

A, thức ăn bên ngoài.

Hóa ra, cô căn bản không phải gọi điện thoại cho hắn, hắn lại tự mình đa tình một lần.

Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, ngực lại bị dồn nén nên đau.

Kêu thức ăn bên ngoài xong, Cố Tiểu Ngải ngồi trở lại trước máy tính lại bắt đầu ấn ấn bàn phím, vẫn đang phí công vô lực, đừng nói đóng video ngay cả máy tính cô tắt cũng không xong.

Nhìn đoạn video, cô đấm vào mặt Lệ Tước Phong trên màn hình, trên mặt Lệ Tước Phong có nồng đậm đắc ý, tươi cười . . . . . .

Cố Tiểu Ngải dừng ngơ ngẩn, cuối cùng vứt bỏ một chút tâm phiền ý loạn, trực tiếp rút nguồn điện.

Màn hình tối sầm.

Đoạn viedo hoàn toàn biến mất không thấy.

Xem Lệ Tước Phong làm sao xâm nhập vào Computer của cô nữa. . . . . .

Lệ Tước Phong cầm lấy danh thiếp trên bàn, lại một lần nữa gọi điện thoại đi, “Hiện tại, số điện thoại của Cố Tiểu Ngải là bao nhiêu?”

“Ách, cái này còn chưa có tra được. . . . . . công ty truyền thông cũng không có tư liệu đăng ký của cô ấy, khả năng là dùng điện thoại của người khác.” Thám tử tư nơm nớp lo sợ nói.

“Cút!”

Lệ Tước Phong cúp điện thoại, lại thông qua một cái dãy số khác, lạnh lùng hỏi, “ Số điện thoại Cố Tiểu Ngải là bao nhiêu?”

“13xxxxxxxxx.” Đối phương rất nhanh nói, ngay sau đó lại thêm một câu, có chút lạnh nhạt, “Trò hay sắp bắt đầu rồi.”

“Tôi chỉ yêu cầu tốc độ, kiên nhẫn của tôi chờ không được ngươi bao lâu nữa.”

“Đừng nóng vội Lệ tổng, tôi cam đoan sẽ làm cô ta cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh ngươi.”

“Tôi cho ngươi thời gian nhiều nhất là một tháng.”

Lệ Tước Phong lạnh lùng nói xong liền điều chỉnh âm lượng của Computer đến im lặng, cầm lấy điện thoại bấm số của Cố Tiểu Ngải.

Cố Tiểu Ngải đang ở trước tủ quần áo lấy quần áo, nghe được chuông điện thoiaj liền nhận, “Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải.”

Hóa ra. . . . . .

Giọng nói của cô trong máy tính truyền ra cùng với trong điện thoại không giống nhau.

Giọng nói trong điện thoại càng thêm chân thật, mềm dẻo như người bình thường.

Lệ Tước Phong nhìn chăm chú vào màn hình, Cố Tiểu Ngải vừa cầm di động vừa bắt đầu cởi quần áo, áo lông cởi còn lại một cái váy màu trắng ngang thắt lưng.

Camera ở phía trên đầu cô có thể rõ ràng thấy được trước ngực cô trắng nõn mềm mại.

Giọng nói nghẹn lại ở yết hầu.

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm người trên màn ảnh, mắt càng ngày càng sâu, dẫn theo dục vọng ở cổ.

“Alo?” Cố Tiểu Ngải lấy ra một áo tắm dài từ tủ quần áo rồi nói một tiếng vào điện thoại, có chút kỳ lạ nhìn di động, lập tức cúp điện thoại.

Trò đùa dai của người nhàm chán nào đấy.

Quăng điện thoại lên giường, Cố Tiểu Ngải đang cầm áo tắm dài tiến vào phòng tắm.

Nhất thời biến mất khỏi màn hình.

Lệ Tước Phong ném điện thoại, có chút bất mãn nhíu mi.

Đáng chết ——

Hắn nên cho thám tử tư lắp cả camera trong phòng tắm của cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.