Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 242: Chương 242




Là cô suy nghĩ nhiều sao?

Cô có cảm giác thấy ba đối với hôn sự của cô nóng vội một chút, thật giống như thúc giục cô kết hôn không phải mục đích, mà Sở Thế Tu công khai thừa nhận trước truyền thông mới là ý ba muốn . . . . . .

Cố Tiểu Ngải gõ đầu, cô đang suy nghĩ gì? Ba làm như thế đều là vì tốt cho cô. . . . . .

Gả cho Sở Thế Tu, là tình yêu hoàn mỹ nhất của cô.

“Cốc cốc ——”

Cửa bị gõ vài cái, Cố Tiểu Ngải phục hồi tinh thần lại, “Mời vào.”

Cửa bị đẩy ra, bảo mẫu phụ giúp đẩy xe thức ăn vào, vẻ mặt ý cười dạt dào, “Cố tiểu thư.”

Ngay sau đó, quản gia Angus cùng bác sĩ Joel cũng đi đến.

“Bảo mẫu, các người. . . . . .” Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, ngây ngốc nhìn bọn họ, tại sao bọn họ lại ở chỗ này?

“Lệ tiên sinh lo lắng Cố tiểu thư ăn không quen đồ ăn của bệnh viện, cho nên bảo chúng tôi đưa cơm đến đây.” Bảo mẫu phụ giúp đẩy xe thức ăn đi đến trước giường bệnh của cô.

Lệ Tước Phong. . . . . . lo lắng cho cô? !

Trong lòng Cố Tiểu Ngải xẹt qua cảm giác khác thường.

Bảo mẫu hòa ái dễ gần hỏi, “Cố tiểu thư thế nào rồi?”

“Không có việc gì, chỉ là bị đông lạnh một chút, lập tức có thể xuất viện thôi.” Cố Tiểu Ngải cười nói.

Cố Tiểu Ngải nói xong theo bản năng nhìn ra cửa, không có ai tới nữa cả.

“Lệ tiên sinh không có đến.” Bảo mẫu biết cô nhìn cái gì xung quanh đã nói.

“À.”

Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy thất vọng.

Lệ Tước Phong làm sao có thể thành cái dạng này?

Lúc trước còn uy hiếp sẽ không bỏ qua cho cô, hiện tại không chỉ cứu cô, còn cho bảo mẫu mang cơm lại đây cho cô ăn. . . . . . Chính mình cũng không xuất hiện.

Hắn chuẩn bị buông tay hay là như thế nào?

Cố Tiểu Ngải không hiểu ra sao cả.

Bác sĩ Joel đi tới hỏi cô một chút về bệnh bao tử, Angus đứng ở một bên dùng tiếng Trung phiên dịch cho cô nghe. . . . . .

Bảo mẫu vẫn tươi cười, “Lệ tiên sinh cho bác sĩ Joel tiếp tục trị liệu bệnh bao tử của Cố tiểu thư.”

Tiếp tục trị liệu?

Lệ Tước Phong làm sao có thể. . . . . . Đột nhiên đối với cô tốt như vậy?

Tại sao hắn đã làm ngược lại với tính cách của hắn?

“Nhanh ăn đi, Cố tiểu thư.” Bảo mẫu múc một chén cháo thổi thổi, dùng thìa đút cho Cố Tiểu Ngải ăn.

“Trở về thay tôi cám ơn hắn.” Nếu không phải có Lệ Tước Phong, hôm nay cô đã đông chết ở phòng thay quần áo rồi.

“Cố tiểu thư tự mình nói với Lệ tiên sinh nha, có muốn tôi sắp xếp giúp cô cùng Lệ tiên sinh cùng ăn cơm trưa hay không?”

Mắt Cố Tiểu Ngải mất đi vẻ rạng rỡ, lắc lắc đầu, “Không cần, tôi. . . . . . Bạn trai không thích tôi tạm biệt hắn.”

Nghe vậy, bảo mẫu thở dài, “Cố tiểu thư đã có bạn trai, Lệ tiên sinh vẫn là một mình.”

“Bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ.”

Điểm này, Cố Tiểu Ngải cũng không hoài nghi.

“Lệ tiên sinh vẫn nhớ thương Cố tiểu thư, Linh Mộc tiểu thư đã quay về Nhật Bản, bên cạnh Lệ tiên sinh không có phụ nữ nào cả.” Bảo mẫu vừa nói vừa đút cháo cho cô ăn.

Bên cạnh không có phụ nữ nào cả sao?

Lynn thì sao? Hắn cùng lynn là quan hệ gì lại có thể cùng nhau đi đến buổi tụ họp bạn học chứ?

“Bảo mẫu, Angus, Joel, hôm nay cám ơn các người đã tới thăm tôi.” Cố Tiểu Ngải không có tiếp tục về đề tài phụ nữ bên cạnh Lệ Tước Phong nữa, nhìn ba người cười cười.

Lúc bác sĩ tiến vào kiểm tra, bảo mẫu mới rời đi, bảo mẫu lúc đi lại thở thật dài . . . . . .

Bác sĩ làm kiểm tra như thường lệ cho cô, vừa đo huyết áp vừa nói, “Bệnh viện đã duyệt cho cô xuất viện rồi, thuận tiện tôi đem báo cáo đến đây cho cô.”

Sở Thế Tu khăng khăng bắt cô làm kiểm tra toàn diện.

“Cám ơn bác sĩ.” Cố Tiểu Ngải liếc mắt bảng báo cáo để trên tủ đầu giường một cái.

Ba xin cho cô xuất viện sao?

Cố Tiểu Ngải tùy ý để bác sĩ đo huyết áp cho cô, duỗi thẳng một tay muốn lấy báo cáo kiểm tra trên tủ đầu giường, không với tới. . . . . .

“Tiểu Ngải, huyết áp của con ổn rồi, đừng lộn xộn.”

Ba Cố Tân đi từ bên ngoài vào, bước nhanh đến lấy bảng báo cáo kiểm tra lật vài tờ xem, đôi mắt thâm u, sắc mặt lại không thay đổi, nhìn Cố Tiểu Ngải cười cười, “Ba đem đồ đạc về trước rồi quay lại đón con xuất viện.”

“Dạ, được ba.”

Cố Tiểu Ngải thuận theo gật đầu.

Cố Tân đem báo cáo kiểm tra bỏ vào túi rồi thu dọn đồ đạc.

“Sau khi xuất viện phải chú ý ăn uống, định kỳ quay lại bệnh viện làm kiểm tra, bất cứ lúc nào cô cũng có thể gọi điện thoại về bệnh viện.” Bác sĩ vừa thu hồi dụng cụ đo huyết áp vừa nói.

“Kiểm tra?” Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, “Tôi chỉ là bị đông lạnh một chút, hẳn là không có trở ngại. . . . . .”

“Bác sĩ, tôi sẽ tiễn anh ra ngoài.” Cố Tân bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Cố Tiểu Ngải, mang theo tùi đồ tiễn bác sĩ đi ra ngoài, “Con gái ngoan, nghỉ ngơi đi, một chút ba tới đón con.”

“Dạ.”

Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Tân, gật gật đầu.

Bị đông lạnh một chút cần phải kiểm tra định kỳ nữa sao?

*************************

Trong phòng Tổng giám đốc E.S ——

Thư ký Vương Chiêu nhìn chằm chằm danh sách giảm biên chế mà Lệ tổng vừa mới ký, cả kinh hít một hơi thật dài, Lệ tổng lại bị cái gì kích thích sao? Tại sao lại đuổi việc nhiều người như vậy? ! Chẳng lẽ cần nhân viên cao cấp . . . . . .

“Chị Vương . . . . . . Ô ô, em không bao giờ đi tới phòng Tổng giám đốc nữa, làm em sợ muốn chết.” Tiêu Nguyêt – cô gái trẻ tuổi nhất trong phòng thư ký vừa đi ra khỏi phòng Tổng giám đốc liền khóc sướt mướt, trong tay ôm một đống văn kiện, hai chân phát run rẫy.

“Làm sao vậy?”

“Hôm nay, Lệ tổng không biết trúng cái gì nữa, em chỉ là tới đưa văn kiện thôi, ngài ấy cư nhiên mắng em suốt, quăng tất cả văn kiện ra ngoài . . . . . Ô ô ô, em không bao giờ đi nữa. . . . . . Ô ô. . . . . .”

“. . . . . .”

Lệ tổng luôn hung hăng mặc kệ là nam hay nữ đều đánh chửi. Nhưng hai ngày trước, nhìn tâm tình dường như cũng không tệ lắm, tại sao hôm nay liền phát hỏa như vậy? !

Theo bà quan sát, nguyên nhân mà Lệ tổng phát hỏa chỉ có một.

“Hai ngày nay, Cố Tiểu Ngải có tin tức gì không?” Vương Chiêu hỏi.

“Có, có. Cô ấy bị người khác chơi ác thiếu chút nữa đông chết ở phòng thay quần áo.” Một thư ký chạy tới, “Hôm nay, báo có viết tin tức, chỉ là Lệ Tổng luôn căn dặn, tất cả tin tức liên quan đến Cố Tiểu Ngải đều phải làm nhòe mặt. . . . . . Mặt bìa có ảnh chụp Sở Thế Tu ôm cô ấy đến bệnh viên. . . . . .mà không có Lệ tổng của chúng ta.”

Lệ tổng đều không xuất hiện ở trước truyền thông, tuyệt không công khai.

Biết có ảnh chụp lộ ra ngoài, các cô thư ký cũng sẽ lập tức giải quyết.

“Được rồi, chị biết nên làm như thế nào rồi.”

Thư ký Vương Chiêu là một phụ nữ thành thục lớn tuổi, nghe đến đó trong lòng đã có dự tính, lấy văn kiện đi vào phòng Tổng giám đốc.

Đi vào, chỉ thấy Lệ Tước Phong ngồi ở trước bàn làm việc, ngưỡng người ngồi ở trên ghế, mặt hơi tà khí, một tay chống cằm, mắt tối tăm nhìn chằm chằm màn hình Computer, tóc ngắn hỗn độn, caravat nới lỏng. . . . . .

Bây giờ, người Lệ tổng càng ngày càng tiều tụy, ngay cả nhà cũng không quay về, toàn bộ thời gian đều ở công ty.

Người đàn ông nếu không yêu thì thôi, một khi đã yêu rồi còn mãnh liệt hơn cả phụ nữ.

Trước kia, những người phụ nữ bên cạnh Lệ tổng cũng chưa bao giờ nhớ tên, diện mạo. . . . . .

Hiện tại. . . . . .

Chỉ còn lại một cái tên.

Cố Tiểu Ngải.

Ngoại trừ Cố Tiểu Ngải vẫn là Cố Tiểu Ngải. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.