Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 243: Chương 243




Từ khi giúp Lệ tổng điều tra Cố Tiểu Ngải, cô làm thư ký cũng nghe cái tên này quá nhiều lần. . . . . .

“Lệ tổng, mấy ngày nay cậu đều ở công ty cả ngày lẫn đêm, người sẽ bị mệt suy sụp.” Vương Chiêu đi qua hảo tâm nhắc nhở.

“Dài dòng!” Lệ Tước Phong ngay cả mắt cũng không ngước lên một chút, lạnh lùng thốt, “Có việc thì nói, không có việc gì thì ra ngoài!”

. . . . . .

Vương Chiêu chần chờ, lại nói, “Kỳ thật . . . . . . theo đuổi một người quả thực không đơn giản, nhưng chiếm lấy lại rất đơn giản.”

Lệ Tước Phong rốt cục có phản ứng, ngước mắt lên lạnh lùng nhìn về phía Vương Chiêu, đã có chút giận, “Từ khi nào mà bà lại lắm lời như thế chứ? Ra ngoài đi!”

. . . . . .

Dù sao thì Lệ tổng vẫn có những lời nói ác độc!

“Tôi chỉ muốn nói, muốn theo đuổi con gái mà yên lặng chú ý cuộc sống hằng ngày của cô ấy cũng là vô dụng thôi!”

Vương Chiêu đem văn kiện để trên bàn làm việc, nặng nề mà gõ gõ vào Computer trên bàn, một bộ trịnh trọng nói.

“Muốn chết sao? !” Trong mắt Lệ Tước Phong đã có một chút lửa giận, cầm lấy văn kiện liền quăng qua bà.

Vương Chiêu sớm biết Lệ Tước Phong sẽ phát hỏa, chạy nhanh trốn ra ngoài, “Lệ tổng nhớ ký tên mấy hợp đồng này.”

Văn kiện rơi rớt ở sau lưng bà!

Lệ Tước Phong thở hổn hển đánh một quyền ở trên bàn làm việc!

Vương Chiêu này có phải đã đến thời mãn kinh rồi hay không? !

Dài dòng cái gì chứ!

Thấy hắn nhàn rỗi sao? ! Vì sao muốn hắn đi theo đuổi con gái chứ? Hắn - Lệ Tước Phong, nhúc nhích ngón tay là có nhiều phụ nữ nhào vào trong lòng ngực của hắn, nằm trên giường của hắn rồi! Hắn cần gì phải đi theo đuổi con gái chứ?

Nhất là Cố Tiểu Ngải chỉ nhìn người bằng nửa con mắt kia nữa!

Mẹ nó, hắn cứu cô ta còn cô ta vừa tỉnh dậy đã nhào vào lòng Sở Thế Tu!

Hắn phải nhẫn nhịn lắm mới không đi đánh cái tên Sở Thế Tu kia!

Ngay cả câu cảm ơn cũng chưa nghe cô ta nói. . . . . .

Loại phụ nữ lòng dạ như sắt đá này, vẫn là phản bội hắn thì hắn vì sao phải tốn tâm tư theo đuổi chứ? Hắn - Lệ Tước Phong không hèn mọn như vậy, cũng không muốn bị coi thường như vậy!

Dù sao ba cô sẽ đem cô tự tay dâng, sớm hay muộn cô cũng là của hắn. Hắn - Lệ Tước Phong đầu óc bị đánh đến điên loạn mới có thể tốn thời gian theo đuổi cô ta, chinh phục lòng của cô ta. . . . . .

“Mẹ kiếp!”

Lệ Tước Phong nhỏ giọng rủa một tiếng, táo bạo đá toàn bộ những thứ trên bàn xuống đất.

Ngồi xuống, một đôi tay thon dài lại ở trên bàn phím gõ nhanh mở một trang web, tìm tòi từ khóa rồi nhấn Enter ——

【 Phụ nữ thích mềm mòng, đàn ông phải trở nên điềm đạm như thế nào? 】

Đúng là đầu óc hắn bị điên loạn rồi mà!

Sau một lúc, nội dung tìm tòi hiển thị ra tiêu đề to như vậy ——【 5 điều cần làm đối với một phụ nữ dịu dàng】

Gặp quỷ rồi!

Hắn - Lệ Tước Phong vì sao lại muốn xem những thứ này!

Lệ Tước Phong thấy tiêu đề đã muốn tắt đi trang web, tầm mắt lại nhìn chằm chằm trên màn ảnh.

【1, Lúc cô ấy nói chuyện, bạn phải yên lặng mỉm cười nhìn chăm chú vào cô ấy, dùng ánh mắt tán thưởng sẽ thấy cô ấy ngượng ngùng. 】

【2, Lúc cô ấy ăn cơm xong, bạn phải nhẹ nhàng lau miệng cho cô ấy. 】

【3, Khi qua đường phải nắm lấy tay cô ấy, bảo vệ cô ấy trong lồng ngực của mình. 】

【4, Lúc đi xe công cộng chật cứng thì phải ngăn cách cô ấy cùng người khác, không cho người khác đụng đến cô ấy. 】

【5, Khi thấy cô ấy mang giày, nhất định phải quì một gối xuống tạo một loại dáng vóc phong độ mang giày cho cô ấy. 】

【6, bất cứ lúc nào chỗ nào, hiển nhiên đều phải cầm những vật nặng trên tay cô ấy 】

. . . . . .

Ngu ngốc!

Cô ta nói chuyện vì sao hắn phải giả ngốc mà cười hề hề!

Cô ta ăn cơm không dính bẩn, vì sao hắn phải ngu ngốc đi lau miệng cho cô ta? !

Hơn nữa hắn có xe riêng, còn đi xe công cộng làm cái gì? !

Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị tắt đi trang web, liền nhìn đến một đoạn chi tiết phía dưới nói ——

“Con gái rất dễ bị những tiểu tiết này đánh bại, làm cho cô ấy cảm động, làm cho cô ấy cảm thấy chính mình được che chở, làm cho cô ấy muốn trở nên dịu dàng, thùy mị!”

. . . . . .

Phụ nữ lại thích những cái điều chết tiệt này sao?

Khó trách, mỗi lần hắn mua cho cô một đống quần áo cô lại làm ra vẻ mặt chán ghét. Chẳng lẽ hiện tại, phụ nữ không thích quần áo hàng hiệu, trang sức châu báu, . . . . . . Ngược lại, thích những chi tiết nhỏ này sao? !

Hiện tại, phụ nữ đều bị xuẩn ngốc hết rồi sao? !

*************************

Trên bàn, bầy ra những vật dụng văn phòng tinh tế, Cố Tân đứng ở đàng kia hết sức chuyên chú viết thư pháp.

“Ba!”

Cố Tiểu Ngải bất ngờ xuất hiện bên cạnh ông kêu lên, Cố Tân cả kinh, bút lông trong tay rơi ra ngoài, chứ không thành chứ, giống như trên tờ giấy trắng lớn bị vẽ ra một đường mực.

“Con gái bảo bối, điều kiêng kị nhất lúc viết chữ là bị quấy nhiễu.” Cố Tân thở dài.

Cố Tiểu Ngải áy náy thè lưỡi, hỏi, “Văn phòng phẩm mà A Tu đem đến dùng có tốt không?”

“Miễn cưỡng cũng tạm được.” Cố Tân mở giấy ra đem bỏ, lại viết một chữ thật to “Hận” . . . . . .

Hận? !

“Ba, cái chữ này khắc sâu vào ba à.” Cố Tiểu Ngải cầm lấy những chữ đã viết bên cạnh lên xem, không thể ngờ đều là chữ “Hận”, sắc mặt Cố Tiểu Ngải biến đổi.

“Đây cũng không phải là oán hận.”

Cố Tân để bút lông xuống, “Thư pháp có thể làm cho lòng người tĩnh tâm, con muốn cái gì thì viết lên giấy, một lần lại một lần, viết đến cuối cùng, con sẽ phát hiện mình có thể an tĩnh lại.”

Ông đã sống trong ngục như vậy suốt chín năm. . . . . .

“Vậy tại sao lại viết chữ “Hận”?” Cố Tiểu Ngải chỉ chỉ chữ trên giấy, nghiêm túc hỏi, “Không phải ba có chuyện gì gạt con chứ?”

“Con gái ngoan.” Cố Tân kéo tay cô qua, hỏi, “Trước đây vui vẻ hay hiện tại vui vẻ hơn?”

“Đương nhiên là trước đây.” Cố Tiểu Ngải không cần nghĩ ngợi đáp.

Trước đây, có ba, có mẹ, có cuộc sống giàu có không lo ăn mặc, còn có một thanh mai trúc mã như Sở Thế Tu, cô cái gì cũng không thiếu, thậm chí cái gì cũng không cần phải suy nghĩ. . . . . .

“Đúng vậy, lúc đó cả nhà chúng ta rất vui vẻ.” Cố Tân cười nói, có chút xúc động, lại nhấc bút lông lên viết tiếp.

“Ba . . . . . .”

“Có chút này nọ không có, sẽ thấy cững trở về không đi !” Trong mắt Cố Tân xẹt qua một chút dữ tợn, nặng nề mà viết trên giấy.

Một chữ “Hận” hiện lên trên giấy.

So với lúc nãy càng thêm giương nanh múa vuốt, rõ ràng chỉ là một chữ, Cố Tiểu Ngải nhìn lại có chút hết hồn.

Ba . . . . . . Có phải giấu giếm cô cái gì hay không?

Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới dời đi đề tài khác hỏi, “Ba, báo cáo kiểm tra của con đâu? Con muốn xem.”

Tay Cố Tân dừng một chút, cũng không ngẩng đầu lên lại nói, “Đúng rồi, ba định ngủ dậy sẽ đến tòa án một chuyến, bên đó nói là đơn kiện của chúng ta đã được duyệt rồi.”

“Đơn kiện? !” Cố Tiểu Ngải khiếp sợ.

Cô vốn không tính tố cáo, nhưng ba lại khư khư cố chấp, không nên tố cáo Lương Noãn Noãn cùng những bạn học kia.

Chẳng qua, mới vài ngày thế này, tòa án đã duyệt đơn kiện?

Từ khi nào thì tòa án lại làm việc hiệu suất như vậy chứ?

“Đúng vậy, hiệu suất thật cao, con đi một chuyến đi.”

“Con đi tới tòa án.”

Cố Tiểu Ngải không nghĩ nhiều, thay đổi quần áo liền ra khỏi nhà.

Sở Thế Tu lại gọi đến, Cố Tiểu Ngải đón nhận, “Alo

“Đang làm cái gì?” Tiếng nói Sở Thế Tu dịu dàng hàm chứa ý cười.

“Đi đến tòa án một chuyến, ba em nói đơn kiện đã được duyệt rồi.” Cố Tiểu Ngải vừa đi vừa nói điện thoại.

“Anh đến đón em.”

“Không cần.” Cố Tiểu Ngải từ chối, “Chuyện này nhất định sẽ huyên náo rất lớn, bạn gái hiện tại của anh lại kiện bạn gái cũ ra tòa, nếu như bị chó săn chụp được ảnh anh cùng em đi tới tòa án, vậy anh lại vô tình đắc tội nữa rồi.”

Hiện tại, hình tượng của Sở Thế Tu hiện trước truyền thông cùng mọi người đã đủ kém rồi. . . . . .

Cô không muốn anh có nhiều rắc rối hơn nữa.

“Anh lo lắng cho em.”

“Chỉ là đi đến toàn án mà thôi.” Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn liếc mắt ở xa xa một cái, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe buýt dừng lại, vội nói, “Em cúp trước đây, phải đuổi kịp xe buýt.”

“Để anh tới đón em, xe buýt gì mà xe buýt chứ.”

“Thật sự không cần, anh qua đây ăn cơm chiều nha.” Cố Tiểu Ngải nói xong liền cúp điện thoại, hít sâu một hơi chạy nhanh tới xe buýt. . . . . .

Nhất chiếc xe Lamborghini ngăn ở trước mặt cô.

Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, xoay người chuẩn bị đi vòng qua.

Cô hướng đi ba bước qua bên phải, Lamborghini liền đi tới . . . . . .

Cô đi phía bên trái ba bước, Lamborghini liền lui về phía sau . . . . . .

Vài lần nữa, Cố Tiểu Ngải có thể xác định xe này là cố ý, nghiêm mặt đi tới gõ cửa kính xe.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.

Mặt Lệ Tước Phong không chút thay đổi ngồi ở chỗ tay lái, hắn mặc một bộ vest đen bao phủ vẻ lo lắng bên trong, đẹp trai hoàn mỹ, lạnh lùng, anh tuấn, tà khí, mị hoặc. . . . . .

Lệ Tước Phong mang mắt kính, không có quay đầu nhìn cô, nhìn chăm chú vào phía trước.

Làm sao có thể là hắn?

Cố Tiểu Ngải vốn muốn chỉ trích liền nuốt xuống, chỉ trích một người cứu mạng cô mấy ngày trước. . . . . . Loại sự tình này cô làm không được.

“Ngày đó. . . . . . Cám ơn anh.” Cố Tiểu Ngải có chút cứng ngắc nói.

Cô thật sự cảm kích hắn, nhưng đến miệng giọng điệu liền biến vị.

Đối với lúc cô đánh chửi hắn, cô có thể đúng lý hợp tình chán ghét hắn, chán ghét hắn, oán hận hắn. . . . . .

Nhưng hiện tại. . . . . .

“Nói tiếng người sao?” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, thế này mới chậm rãi quay sang nhìn về phía cô, trên mặt không có một tia biểu tình, trên mũi đeo một kính mát, nhìn không thấy chút gì trong mắt hắn.

. . . . . .

Nói tiếng người? !

Hắn vừa mở miệng chính là câu này?

Quả nhiên, Lệ Tước Phong vẫn là Lệ Tước Phong, cô không thể nhìn hắn được nữa.

Cố Tiểu Ngải không nói thêm nữa, đứng thẳng thân thể chuẩn bị rời đi, vừa bước một bước, Lệ Tước Phong liền chạy xe tới phía trước ngăn trở đường đi của cô, hiển nhiên không định bỏ qua như vậy.

Hắn không bỏ qua, cô căn bản không thể đi được.

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.