Sau khi tắm rửa thay đổi quần áo xong, Sở Thế Tu đi về phòng ngủ của mình, Cố Tiểu Ngải đang ngồi ở đầu giường nhìn ảnh chụp của anh hồi bé.
Bộ dáng của cô có chút tiều tụy, nhưng vẫn thanh tú xinh đẹp như cũ, ngũ quan rõ ràng, khí chất tĩnh lặng. . . . . . Mỗi một dạng đều hấp dẫn anh.
Anh tìm suốt chín năm. . . . . . không phải là chờ cùng cô một chỗ sao?
Anh không chấp nhận được bất cứ kẻ nào đến phá hư.
Mắt Sở Thế Tu nặng trĩu, lập tức khóe miệng gợi lên một chút tươi cười cưng chìu, trực tiếp đi qua ngồi trên giường, nằm úp sấp bên cạnh cô, cười cười hỏi cô, “Mặt anh trước đây hay hiện tại đẹp hơn?”
Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn anh, thản nhiên cười rộ lên, “Đều đẹp, hiện tại anh càng anh tuấn hơn một ít.”
Sau chín năm, lần đầu tiên cô ở câu lạc bộ đêm nhìn thấy anh, cô đã nhìn thấy anh đẹp trai hơn trước rất nhiều. . . . . .
“Em cũng vậy.” Sở Thế Tu thâm tình mà chuyên chú nhìn cô, đem ảnh chụp bỏ qua một bên, nắm tay cô tiến đến bên miệng nhẹ nhàng hôn lên, “Anh luôn luôn nghĩ tới sau khi lớn lên em có bộ dạng như thế nào, em so với anh tưởng tượng còn xinh đẹp hơn nhiều.”
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn chăm chú vào mắt thâm tình của anh.
Người đàn ông này là người cô lựa chọn bên nhau cả đời, là giấc mộng từ nhỏ của cô, cũng là con đường tốt nhất cô cần phải đi.
Cô không thể dao động.
“Bạn học của anh đâu?” Cố Tiểu Ngải hỏi.
“Đi về rồi.”
“Anh ấy nói cái gì ?” Cố Tiểu Ngải lại hỏi, vẫn là muốn biết tình trạng cơ thể của mình một chút.
Gần đây cơ thể của cô có chút khác thường. . . . . .
“Dạ dày của em không tốt, lại say xe nữa mới bị buồn nôn nôn mửa, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì.” Sở Thế Tu dịu dàng nói.
“Em đã nói không có việc gì rồi mà.”
Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, không nói gì, dạ dày của cô những ngày gần đây đều ăn đúng giờ và không ăn những thức ăn có tính kích thích, chẳng lẽ là càng dưỡng càng kém sao?
“Cho em xem ảnh chụp này.”
Sở Thế Tu từ trên giường đứng lên, lấy ra một ảnh chụp từ trong tủ quần áo đưa cho cô.
Cố Tiểu Ngải nhận lấy, là ảnh chụp chung của hai nhà Cố, Sở.
Địa điểm là trên bàn ăn, lúc đó cô cùng Sở Thế Tu nắm tay ngồi ở giữa, cô cười rất vui vẻ, từ nhỏ Sở Thế Tu tươi cười chỉ là ôn hòa, khuôn mặt bác Sở nghiêm túc, ba tươi cười sang sảng, mẹ cùng bác gái đều thực tao nhã xinh đẹp, trên ảnh chụp. . . . . hài hòa cực kỳ. . . . . .
Chớp mắt một cái. . . . . . đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Hai nhà Cố, Sở có khác biệt rất lớn.
“Đây là ảnh chụp chung duy nhất của hai nhà.” Sở Thế Tu nói.
“Bác gái đâu?” Giống như từ khi đến nhà họ Sở, cô đều chưa từng thấy qua bác gái.
“Hai năm nay, bà ấy luôn ở nước ngoài. Lần này đến kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập công ty, bà ấy mới trở về, đại khái cũng là chuyện phải đi thôi.”
Cố Tiểu Ngải “Dạ” một tiếng, nhìn trên chụp ảnh chung, không biết hiện tại bác gái gặp cô có thể vui vẻ như lúc trước hay không?
“Nhìn xem phòng anh có cảm tưởng gì không?” Sở Thế Tu đột nhiên hỏi.
Cố Tiểu Ngải vừa mới được nữ giúp việc dìu nằm vào trên giường nghỉ ngơi, tỉnh lại liền nhìn chung quanh phòng ngủ của Sở Thế Tu.
Đường nét trong sáng, rõ ràng, so với lúc trước thì nhạt nhẽo không giống như bản chất con người của anh.
“Nơi này giống khách trọ của anh, phòng ở bờ biển biệt thự của anh đúng với bản chất anh hơn.”
Cố Tiểu Ngải lộ ra một chút mỉm cười nói.
Trong phòng ngủ ở biệt thự bờ biển của Sở Thế Tu, có Piano, đàn violon cùng các loại nhạc cụ, cũng có giá vẽ, các bức tranh trừu tượng, cùng với. . . . . . một ít mô hình ô tô, đều là sở thích của Sở Thế Tu.
“Vẫn là Ngải Ngải hiểu anh.” Sở Thế Tu cưng chìu nhéo nhéo cái mũi của cô, “Chỉ có cùng em bên nhau, anh mới có vẻ giống chính mình, thời gian còn lại, anh chỉ là một người làm theo kỳ vọng của ba anh mà thôi. . . . . .”
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn về phía ảnh chụp chung của hai nhà, đầu ngón tay vuốt ve qua dung nhan của mẹ, “Khi đó thật tốt, mọi phiền não đều không có.”
Sở Thế Tu lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, trong mắt dịu dàng như nước chậm rãi xẹt qua một chút phẫn nộ, oán hận. . . . . .
Trước đây thực rất tốt. . . . . .
Nếu như không có chín năm ngăn cách này, cuộc đời của cô cũng sẽ không có Lệ Tước Phong xuất hiện, lại càng không có đứa nhỏ. . . . . .
Nếu như không có chín năm này. . . . . . nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên của Ngải Ngải đều là của anh.
Mà hiện tại, ngay cả mình có phải mối tình đầu của cô hay không, có phải người cô yêu nhất hay không anh đều không có nắm chắc, chỉ có thể thật cẩn thận từng bước, từng bước một mà tiến hành. . . . . .
Sau một lúc lâu, Sở Thế Tu cùng cô sóng vai tựa vào đầu giường, kéo cô vào trong ngực của mình.
*************************
Một chiếc xe Ferrari màu đen rong ruổi ở trên đường, Lệ Tước Phong ngồi ở chỗ ngồi phía sau, bàn tay thon dài chống đầu đau đớn.
Trí nhớ lộn xộn.
Chuyện tối ngày hôm qua ẩn ẩn hiện hiện ở trong đầu, tối hôm qua hắn làm sai cái gì sao?
Mẹ kiếp.
Tại sao cái gì đều không nhớ ra. . . . . .
Hắn nhớ rõ tối hôm qua có thấy Cố Tiểu Ngải, cô đã tới khách sạn 33 ngày thật sao? Cô tới làm cái gì?
Hắn còn nhớ rõ chính mình đuổi theo xe taxi của cô chạy thật lâu, giống như một kẻ ngu ngốc ở trên đường đuổi theo xe của cô, muốn hỏi rõ ràng. . . . . .
Hắn muốn hỏi rõ ràng cái gì?
Rốt cuộc chuyện gì hắn muốn hỏi rõ ràng? Chết tiệt, rượu. . . . . . Mỗi lần uống say khướt thì cái gì đều không nhớ nổi. . . . . .
Ngã tư đèn đỏ sáng lên.
Xe ferrari dừng ở ven đường, Lệ Tước Phong lơ đãng nhìn liếc mắt ra bên ngoài một cái, chỉ thấy bên trên một tòa cao ốc đóng cửa treo vô số tấm băng rôn màu đỏ, viết chữ to: nhiệt liệt chào mừng một trăm năm thành lập Sở thị!
Sở thị. . . . . .
Hiện tại, hắn vừa thấy cái chữ này đã muốn giết người!
Hận không thể trực tiếp đem cha con Sở gia chôn sống đi!
Mắt Lệ Tước Phong nhất thời lạnh như băng, “Có phải sắp đến ngày kỷ niêm một trăm năm thành lập Sở thị hay không?”
“Đúng vậy, Lệ tổng, Chủ nhật này ạ.” Tài xế nghe vậy cung kính trả lời, “Sở thị rất coi trọng lễ kỷ niệm này. Bây giờ họ đang chuẩn bị cho ngày kỷ niệm trọng đại, được xưng là cửa hàng tổng hợp lớn nhất trong nước, rất được chú ý, rất nhiều truyền thông đều đưa tin.”
Cửa hàng tổng hợp lớn nhất trong nước?
Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn qua, bỗng nhiên thấy Sở Thiên Minh bị một đám thành viên hội đồng quản trị vây quanh, đang thảo luận cái gì đó.
Đã đến đây rồi, không đi gây phiền toái chẳng phải là rất thuận tiện cho Sở gia rồi.
“Xuống xe.” Lệ Tước Phong lạnh nhạt nói.
Tài xế lập tức xuống xe thay Lệ Tước Phong mở cửa xe, Lệ Tước Phong vừa mở nút tây trang vừa đi tới đám người kia, tư thái cao cao tại thượng, trong mắt lạnh nhạt lại quá rõ ràng.
Vừa thấy Lệ Tước Phong, sắc mặt Sở Thiên Minh biến đổi, tiến lên khách sáo nói, “Lệ tổng đại giá quang lâm, có chuyện gì trọng đại sao?”
Lệ Tước Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn các tấm băng rôn trên tòa cao ốc một cái, mang chút khí chất lưu manh cười lạnh một tiếng, “Tên tuổi Sở thị này cũng có thể tồn tại được một trăm năm à, nếu như là một người, sống đến một trăm tuổi cũng nên đi xuống cõi âm ty rồi.”
“. . . . . .”
Sắc mặt Sở Thiên Minh khó coi thành đáy nồi, một đám hội đồng quản trị đều ồ lên, người người hai mặt nhìn nhau.
“Hội đồng quản trị của Sở thị đều ở đây sao? Không bằng tán gẫu một chút đi?”
Lệ Tước Phong thần thái khinh miệt đảo qua một đám hội đồng quản trị.
“Được, Lệ tổng, xin mời.
Trong phòng hội nghị cao cấp ở tầng cao nhất của tòa nhà chưa khai trương, Sở Thiên Minh cùng một đám hội đồng quản trị ngồi xuống trên bàn.
Sở Thiên Minh biết rõ Lệ Tước Phong là người không tốt, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi, “Lệ tổng muốn cùng chúng tôi nói chuyện gì?”
Lệ Tước Phong không có ngồi xuống, cúi thân xuống hai tay chống trên bàn hội nghị, tư thái phóng khoáng, tầm mắt đảo qua từng người. . . . . .
Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong mang theo vẻ khoan dung, khóe môi nâng lên độ cong cười lạnh, môi mỏng khẽ mở, “Sở thị thành lập một trăm năm, các người cảm thấy Sở thị còn có thể tồn tại sao?”