Trước ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty của bọn họ lại nói những lời như thế. . . . . .
Một đám hội đồng quản trị lại ồ lên , Sở Thiên Minh lạnh lùng thốt, “Lệ tổng, nếu cậu chỉ nói đùa giỡn, thứ lỗi cho chúng tôi còn có chuyện quan trọng không thể tiếp cậu được.”
Lệ Tước Phong là một kỳ tài trong buôn bán, lại không phải một thương nhân nhỏ bình thường.
Lần trước, một loạt công kích Sở thị, Lệ Tước Phong căn bản không vì kiếm lời, chỉ vì nhằm vào, chỉ vì công kích Sở thị mà thôi.
Như vậy, bối cảnh lớn lại có tiền lại không theo khuôn phép cũ . . . . . . Là khó đối phó nhất.
Bởi vì, hắn hoàn toàn không phải muốn kiếm tiền.
Sau khi Sở Thiên Minh đứng lên, một đám hội đồng quản trị chuẩn bị đứng lên theo rời đi.
“E.S sẽ thu mua toàn bộ Sở thị!”
Giọng nói của Lệ Tước Phong liều lĩnh vừa ra, tất cả mọi người dừng bước, khiếp sợ nhìn về phía hắn.
Thu mua toàn bộ Sở thị? !
Sở thị cũng không phải là công ty nhỏ, ở châu Á ai có thể nuốt được Sở thị? !
“Tôi - Lệ Tước Phong đặt cược ở đây, tôi sẽ thu mua toàn bộ Sở thị, nếu có vị nào trong hội đồng quản trị dẫn đầu bán đi cổ phần công ty trong tay, nhất định tôi sẽ đưa ra một cái giá tốt phi thường.”
Sở Thiên Minh bị tức không hề nhẹ, lập tức nói, “Lệ tổng, cậu vui đùa quá mức buồn cười, Sở thị nay đang phát triển nổi bật, tiền kiếm được vô cùng . . . . . .”
“Vậy các người liền làm một bảng báo cáo xem, lợi nhuận của Sở thị trong một trăm năm, tiền lời của các người là bao nhiêu? Nhìn thấy con số này, tôi - Lệ Tước Phong xem có hiệu quả hay không?” Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, khẩu khí điên cuồng trời sinh.
Tất cả hội đồng quản trị đều chấn kinh rồi.
“Nực cười!” Sở Thiên Minh tức giận đến vỗ cái bàn, “Lệ Tước Phong, khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ, con số lợi nhuận một trăm năm của Sở thị ngươi có thể xem được sao? Ngươi như vậy thì lấy bản lĩnh gì mà đấu cho Sở thị sụp đổ . . . . . .”
Lệ Tước Phong lãnh miệt nhìn về phía Sở Thiên Minh, thái độ rất là liều lĩnh, trong mắt lộ ra tà khí, “Tôi - Lệ Tước Phong, sau lưng là toàn bộ tập đoàn tài chính ở châu Âu, tôi đấu không nổi một cái Sở thị của ngươi sao? !”
“. . . . . .”
Lúc này, ngay cả Sở Thiên Minh cũng lặng im.
Tập đoàn tài chính ở châu Âu là một tài sản khổng lồ có thật, không nên làm tổn hại vốn liếng thế này, Lệ Tước Phong hoàn toàn có thể thâu tóm Sở thị quốc tế.
Vài thành viên hội đồng quản trị hiển nhiên đã muốn rục rịch, trong mắt lộ ra tham lam, nhưng đều không có mở miệng, phân biệt không rõ thiệt giả.
Thấy thế, Lệ Tước Phong đứng lên, chậm rãi đi thong thả bước đến trước mặt bọn họ, cuối cùng đứng ở trước mặt Sở Thiên Minh, châm chọc cười lạnh, “Đừng khẩn trương như vậy, thật sự. . . . . . tôi chỉ là nói giỡn mà thôi.”
“. . . . . .”
Đối mặt với Lệ Tước Phong biểu hiện không rõ ràng như vậy, Sở Thiên Minh bị tức không nhẹ, “Rốt cuộc là ngươi có ý gì?”
“Đấu với Sở thị các người không cần động đến tập đoàn tài chính.” Lệ Tước Phong lạnh lùng châm chọc, nâng đồng hồ trên cổ tay lên xem, ngông cuồng không kềm chế được nói, “Chỉ là nếu thu mua toàn bộ Sở thị là thật, trước chủ nhật này các người còn không có ý định bán cổ phần, sau đó. . . . . . tôi có thể đã xuống giá.”
. . . . . .
Sở Thiên Minh nghe ra ý khác trong lời nói của Lệ Tước Phong.
Chủ nhật này? Chẳng lẽ, Lệ Tước Phong muốn ở trong ngày kỷ niêm một trăm năm thành lập Sở thị quốc tế muốn làm chuyện gì sao? !
“Các vị hội đồng quản trị, suy nghĩ cẩn thận.”
Lệ Tước Phong cười lạnh nói xong, xoay người đi ra ngoài, để lại một đám người khó hiểu nhìn trời nhìn mây.
Đi ra khỏi tòa cao ốc của Sở thị, Lệ Tước Phong đứng ở đầu đường, khóe miệng tươi cười chậm rãi rơi xuống.
Vô cùng trống rỗng.
Từ sau khi hắn nhìn người phụ nữ kia ở trên thuyền bị Sở Thế Tu ôm đi, hắn ở trên thương trường đánh bao nhiêu trận thắng đều không bù đắp được nỗi trống rỗng không đáy kia. . . . . .
Nhìn xe chạy trên đường tấp nập, có xe ban ngày còn mở đèn, ngọn đèn chiếu qua mắt của hắn.
Ngọn đèn như là lưỡi dao sắc bén, cắt vỡ cái trí nhớ nảy lên đến.
. . . . . .
“Tôi. . . . . . từng. . . . . dao động vì anh.”
. . . . . .
Đèn đường thoảng qua, cô nước mắt đầy mặt, cô đứng ở trước mặt hắn nói ra giọng nói dịu dàng . . . . . .
Cô nói cô. . . . . .dao động vì hắn.
Đột nhiên nhớ tới, giọng nói nhẹ nhàng của cô giống như vang ở bên tai, đôi mắt Lệ Tước Phong thâm thúy mở to như không thể tin được, khiếp sợ, nhìn dòng xe cộ trên đường. . . . . .
Hắn rốt cục biết mình tối hôm qua muốn hỏi cái gì rồi.
Hắn muốn hỏi cô, cô nếu vì hắn dao động, vì sao còn muốn gả cho Sở Thế Tu?
Nếu cô đã động lòng vì hắn, hắn căn bản không muốn cô gả cho Sở Thế Tu. . . . . . Hoàn toàn không muốn.
Ngồi vào trong xe, Lệ Tước Phong rất nhanh lấy điện thoại di động ra gọi số của Cố Tiểu Ngải.
Hắn không thể để cho Sở Thế Tu tuyên bố chuyện hôn sự, không thể để cho Cố Tiểu Ngải chịu cái thương tổn này, dù sao cô đã động lòng vì hắn, hắn còn coi trọng chuyện phá hỏng giao dịch cái gì chứ!
Hắn phải tìm được cô.
Không quá vài giây, điện thoại liền bị cắt đứt.
Cái cô chết tiệt này dám cắt điện thoại của hắn? !
Lệ Tước Phong tức giận tiếp tục gọi qua, sau khi di động báo không bắt máy, Cố Tiểu Ngải trực tiếp khóa điện thoại!
“Mẹ nó!”
Lệ Tước Phong nhỏ giọng rủa một tiếng, một lần nữa bấm một dãy số, “Cố Tiểu Ngải ở đâu, tôi muốn tìm cô ấy!”
“Lệ tổng, tại sao lại đột nhiên nổi giận như vậy?” bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói của một người đàn ông trung niên, mang theo mưu đồ cười cười, là ba của Cố Tiểu Ngải - Cố Tân.
“Cô ấy ở đâu?” Lệ Tước Phong lười cùng ông ấy nói lời vô nghĩa.
“Lệ tổng, ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập Sở thị là chủ nhật này rồi, còn có cái gì cấp bách chứ ?” Cố Tân cười nói, “Tôi đã sớm nói qua, sẽ làm cho con gái cam tình nguyện trở lại bên cạnh cậu, cậu không chờ nổi hai ngày này nữa sao?”
“Tôi. . . . . .” Lệ Tước Phong chần chờ, không có xúc động đến mức nói ra lời trong lòng rằng không cho Cố Tiểu Ngải kết hôn, chỉ lạnh nhạt nói, “Tôi có lời muốn tìm cô ấy hỏi rõ ràng, cô ấy hiện tại ở đâu? !”
Cố Tân là một người đàn ông thực khôn khéo, nghe được Lệ Tước Phong vội vã liền dự đoán được sự không thích hợp, nhân tiện nói, “Không biết, Tiểu Ngải ra ngoài còn chưa về.”
Ai cũng không thể phá hư âm mưu hại Sở thị trong ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty.
. . . . . .
Cố Tân đã phải ở trong tù chín năm.
Lúc ở trong từ, ông biết được có người cố ý giảm thời gian thi hành án của mình xuống, đi ngang qua văn phòng của cảnh sát trưởng thì ông nghe được cái tên Lệ Tước Phong này lần đầu tiên.
Dùng máy tính trong ngục giam tìm hiểu, ông mới biết được người tên Lệ Tước Phong này là dạng người gì.
Ông cùng người thanh niên trẻ tuổi này không hề có quan hệ lại xin giảm hình phạt cho ông, không biết xuất phát từ loại mục đích nào.
Đây đối với Cố tân mà nói, là một cơ hội cực kỳ khó có được, là ông trời cho ông cơ hội tốt.
Vì thế ông yêu cầu gặp Lệ Tước Phong, chỉ trong lần gặp mặt đầu tiên cũng đã có một cái giao dịch.
. . . . . .
Cái cô chết tiệt này đã chạy đi đâu chứ!
“Có tin tức của cô ấy lập tức cho tôi biết!” Lệ Tước Phong lạnh lùng nói xong liền cúp điện thoại, đã không còn kiên nhẫn tới cực điểm, ngón tay cực kỳ dùng sức bấm số điện thoại của thám tử tư. . . . . .
Còn không có mở miệng, thám tử tư nghe được giọng nói trong lòng run sợ xin lỗi hắn ——
“Lệ, Lệ tổng. . . . . . đúng, thực xin lỗi. . . . . . Vừa, vừa lúc nãy Sở Thế Tu lái xe chở Cố Tiểu Ngải sau khi rời khỏi đây. . . . . . Một, một đoàn siêu xe, tôi. . . . . . Tôi đây chỉ có xe nhỏ nên không đuổi kịp. . . . . .” Thám tử tư cà căm bất thành bộ dáng.
Chết tiệt!
Lệ Tước Phong một phen đập bể điện thoại, chuyển mắt trừng tài xế, “Phái người đi tìm Cố Tiểu Ngải cho ta!”
“Vâng, Lệ tổng.”
Sở Thế Tu đem Cố Tiểu Ngải mang đi nơi nào? ! Lúc muốn tìm lại tìm không được!
Là ở biệt thự bờ biển sao? !
Lệ Tước Phong quát, “Đi tới biệt thự ở bờ biển của Sở Thế Tu! Nhanh lên!”
“Dạ, Lệ tổng.”
Tài xế không dám chậm trễ chạy xe nhanh như bay, theo quán tính chạy xe ra quốc lộ.
Đến lúc bọn hắn đến biệt thự bờ biển thì đã có mấy chiếc xe của bọn vệ sĩ đang đợi.
Lệ Tước Phong vừa xuống xe, tất cả vệ sĩ do Võ Giang dẫn đầu toàn bộ vọt vào biệt thự màu trắng kia, đá văng hàng rào, đá văng cửa vọt đi vào.
Ánh nắng tươi sáng, biển cùng trời gắn bó một đường, hải âu bay lượn trên không, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu to. . . . . .
Đó là một nơi vô cùng lãng mạn.
Tên họ Sở kia vô cùng biết chọn.
Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn nơi này, cảnh tượng Sở Thế Tu ôm Cố Tiểu Ngải vào sáng sớm ngày đó lại hiện lên ở trước mắt, cả người tức giận càng sâu.