“Chú Cố, ông ấy. . . . . . Thừa dịp Sở thị đi xuống thu mua hàng loạt cổ phần của các hội đồng quản trị trong công ty. Bây giờ, ông ấy đã vượt qua cả anh trở thành đại cổ đông thứ hai của Sở thị.”
“Ngải Ngải, không phải anh nhân cơ hội châm ngòi các người.”
“Nhưng cho tới bây giờ em không hoài nghi sao? Chúng ta đi khỏi bến thuyền rất dễ dàng. . . . . . sau mấy ngày, Chú Cố liền ra tù.”
. . . . . .
Không biết vì sao, biết rất nhiều chân tướng, cô cũng không hận Lệ Tước Phong nữa, có lẽ năng lực chống đỡ của cô thực tu luyện tới một loại cảnh giới rồi.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy. . . . . . Nhiều chuyện dồn nén đến như vậy, cô đã muốn mất hết ý chí rồi.
Cô thậm chí đã không khơi dậy nỗi lòng căm hận với một người. . . . . .
Giữa hắn cùng ba đã có một giao ước nào đó, cho tới bây giờ hắn cũng biết ba mưu hoa cái gì, cho nên hắn đã nói cùng cô, cô không đi cùng hắn, cô nhất định sẽ hối hận. . . . . .
Có lẽ, lúc ấy cô cùng hắn đi rồi, Lệ Tước Phong sẽ lựa chọn làm cho cô vĩnh viễn cũng không biết chân tướng của thế hệ trước.
Nhưng cô không đi cùng hắn, hắn liền cái gì cũng đều không có nói, tùy ý để cô từng bước một đi đến bố cục do ba cô sắp đặt. . . . . .
Tình cảm của hắn là một loại tham muốn giữ lấy rất lớn, cô không nghe lời, hắn có thể cắn nuốt tất cả . . . . . Có thể trơ mắt nhìn cô ngã xuống vực sâu không đáy . . . . . .
Thành thị này, cô đã sống chín năm, dày vò chín năm, vui vẻ được mấy ngày?
Cô kỳ vọng ba ra tù, kỳ vọng ngày nào đó mình học thành đạo diễn, kỳ vọng có thể cùng Lệ Tước Phong có một đoạn tình cảm chân chính ổn định chỉ thuộc về hai người. . . . . .
Hiện tại, tất cả đều biến thành bọt biển.
Cô cho là mình thấy được hi vọng hạnh phúc nào đó, cuối cùng lại phát hiện chỉ là một ảo ảnh đẹp đẽ, chỉ cần nhẹ tay chạm vào, ảo ảnh liền biến mất . . . . . .
Giơ ngón tay thon dài trắng noãn xoa xoa mặt cửa sổ thủy tinh, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
Cái thành phố này. . . . . . cô đã không có tâm tình gì tiếp tục ở lại nữa.
Chờ một ngày nào đó, bỗng nhiên lại có người chạy đến tố giác ra cái gọi là chân tướng sự thật. . . . . . một người nói dối rồi lại một người nói dối, sau đó lại từng bước từng bước ở trong hoàn cảnh tồi tệ được vén lên, loại chuyện này. . . . . . Cô không muốn gặp lại một lần nữa.
Nhờ nữ giúp việc mua cho mình giấy viết thư cùng bút, Cố Tiểu Ngải ngồi tựa vào trên giường có chút thong thả viết thư, ngay từ đầu, không thể nào hạ bút được.
Cô không biết mình nên viết chút gì. . . . . . Viết cái gì cũng đều là một loại thương tổn.
Thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới chính thức bắt đầu viết xuống, “
A tu:
Em đi rồi.
Mặc kệ là lúc nhỏ hay là gặp lại mấy ngày này, anh vĩnh viễn đều cho em sự chân thật cùng dịu dàng nhất.
Em biết em để tâm vào chuyện vụn vặt, không thể chấp nhận ân oán của một thế hệ trước, ngay cả anh cũng đều không thể đối mặt. . . . . .
Có lẽ em không thể đối mặt không phải là anh mà là chính em.
Em không biết là mình có thể tồn tại dưới cái dạng gì nữa, em không xét nghiệm DNA là vì em mặc kệ có phải con gái của ba hay không, ông ấy đều chỉ coi em là một con cờ.
Em mất đi là một người ba, là một người em chờ đợi chín năm.
Đối với anh, em thật có lỗi, em không biết ngoại trừ thực xin lỗi ra em còn có thể nói cái gì.
Anh là ánh mặt trời ấm áp trong cuộc đời của em, cũng là người em mắc nợ nhiều nhất . . . . . Em hi vọng anh có thể khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc.”
Viết xong phong thư, nước mắt rơi xuống thành một đường.
Cố Tiểu Ngải đem lá thư nhét vào trong phong bì đẹp nhất, tầm mắt đã muốn bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Có lẽ chờ một ngày kia vật đổi sao dời, lúc cô cùng Sở Thế Tu ở trên đường gặp phải, cũng sẽ không còn lưu lại ân hoán thù hận của thế hệ trước nữa. . . . . .
Đến lúc đó là có thể giống như anh nói, hai người còn có thể làm bạn tốt.
Đến trước một ngày xuất viện, Cố Tiểu Ngải mua hộp sô cô la đưa cho nữ bác sĩ, nữ bác sĩ cười vui vẻ nhận, đem số điện thoại của mình lưu cho cô, “Bây giờ cô có thể xuất viện trước một ngày, nhưng nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, không thể làm lụng vất vả quá mức, làm mẹ đơn thân rất không dễ dàng, bất quá về sau tiểu bảo bảo sẽ mang đến vui vẻ cho cô, cô sẽ là một người mẹ hạnh phúc.”
Nữ bác sĩ thay cô đả thông tư tưởng, cho cô chờ đợi tương lai.
“Cám ơn cô.”
Cố Tiểu Ngải thực cảm kích vị bác sĩ này đã chiếu cố cô đến một tuần, có thể là do thấy cô lẻ loi một mình, nữ bác sĩ dạy cô rất nhiều kiến thức trong lúc mang thai cho đến hạ sinh bảo bảo. . . . . .
Trở lại phòng bệnh, hai nữ giúp việc thấy cô trở về lập tức vẻ mặt tươi cười hỏi, “Hôm nay kiểm tra thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
“Cố tiểu thư có muốn ăn chút gì không?”
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải khẽ nhúc nhích, miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười nói, “Phiền các người đi đến nhà ăn mua giúp tôi một phần cơm, còn nữa tôi muốn ăn một chút cháo ở phía trước bệnh viện.”
“Đã biết rồi, Cố tiểu thư, chúng tôi lập tức đi ngay.”
Hai nữ giúp việc vội vàng đáp ứng đi ra ngoài.
Chờ sau khi các cô ấy rời khỏi, Cố Tiểu Ngải thu dọn xong quần áo đơn giản, thay trang phục bệnh nhân ra, đem phong thư viết cho Sở Thế Tu đặt ở trên gối.
Nhìn chằm chằm phong thư sạch sẽ, Cố Tiểu Ngải cảm thấy áy náy.
A Tu, phải thật hạnh phúc, so với toàn bộ thế giới đều phải hạnh phúc.
Yên lặng nhìn liếc mắt phòng bệnh trống trơn một cái, Cố Tiểu Ngải xoay người đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
Trước khi đi, Cố Tiểu Ngải điện thoại cho bạn thân Chu Chỉ Nghi, Chu Chỉ Nghi biết cô quyết định rời đi khỏi C thị, vội vã chạy qua chỗ cô.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong phòng ăn đang cầm một ly trà sữa ấm áp đợi.
Chu Chỉ Nghi thở hồng hộc xông tới ngồi vào đối diện cô, kích động nói, “Không phải bồ nói có việc rời khỏi một tuần thôi sao? Tại sao lại phải đi? Bồ đi ra ngoài xã hội sẽ sống không quen, ở bên cạnh tốt xấu gì cũng có mình cùng cậu bồ chăm sóc.”
Chu Chỉ Nghi liên tiếp nói như cái máy.
“Mình chỉ là muốn rời đi khỏi nơi này, tâm tình của mình mới đỡ hơn.” Cố Tiểu Ngải nói xong thay cô chọn một ly trà sữa.
Nghe vậy, Chu Chỉ Nghi thở dài, đồng tình nhìn cô, “Thế cũng được, hiện tại ở C thị đều là tin tức về bồ và Sở công tử là anh em, nhất định thực áp lực đúng không?”
“Lúc trước là áp lực. . . . . . Hiện tại, trái tim đã nguội lạnh rồi.” Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng.
Ánh mắt của Chu Chỉ Nghi nháy mắt trở nên đau lòng, tiến lên cầm tay cô có chút cảm giác mất mát, “Lúc trước, nhìn bồ còn muốn tìm việc cái gì đó chỉ biết bồ muốn mạnh mẽ chống đỡ, bồ cũng không để cho mình chia sẻ cho bồ, bạn tốt chính là làm như vậy.”
Cô biết Chu Chỉ Nghi là một người bạn tốt giúp bạn không tiếc cả mạng sống mới không muốn cho cô tìm phiền toái.
Cố Tiểu Ngải không có ý định nói chuyện đứa nhỏ cho Chu Chỉ Nghi biết, bằng không cô bạn tốt này nhất định không để cô rời đi. . . . . . Chu Chỉ Nghi có cuộc sống của mình nữa, cô không thể làm gánh nặng được.
“Tiểu Nghi, bồ rất tốt.” Cố Tiểu Ngải cầm chặt tay cô.
Đi lần này, cô không biết hai người đến khi nào thì mới có thể gặp mặt. . . . . .
Nghe lời nói như thế, hốc mắt Chu Chỉ Nghi nhất thời liền ướt, “Làm sao lại có lời như thế, khiến cho mình cảm thấy giống như sinh ly tử biệt vậy, bồ đi ra cuộc sống bên ngoài chúng ta còn có thể gọi điện thoại cho nhau mà.”
“Đương nhiên rồi.” Cố Tiểu Ngải gật đầu, chế nhạo cười cô, “Nếu như vậy, bồ khóc cái gì chứ?”
Cô muốn phân biệt rõ ràng, không muốn làm cho bạn thân rơi nước mắt.
“Mình chỉ là đột nhiên cảm thấy ba bồ thật sự phá hỏng rồi, làm cho bồ...không sống nổi ở cái thành phố này nữa. . . . . .” Chu Chỉ Nghi nghẹn ngào nói, vội vàng cầm lấy khăn tay lau nước mắt, cũng đã không kịp, nước mắt làm lem trang điểm rồi.
“Nha đầu ngốc, mình rời đi có rất nhiều nguyên nhân.” Mắt Cố Tiểu Ngải buồn bã, trên mặt vẫn duy trì tươi cười.
Cô rời đi có rất nhiều nguyên nhân, mà nguyên nhân để ở lại thành phố này. . . . . . lại tìm không ra một cái.
“Chờ sau khi dư luận không nghiêm trọng như vậy nữa, bồ nhất định phải trở về nghe chưa.” Chu Chỉ Nghi nức nở, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Vậy còn cậu bồ thì sao, bồ phải đi rồi, muốn gặp ông ấy hay không?”
Cố Tiểu Ngải trầm mặc cúi đầu xuống, chậm rãi lắc lắc đầu, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, mình không muốn thấy...bộ dáng ông ấy đau lòng vì mình nữa.”
Cô cùng ba náo loạn thành ra như vậy, cậu nhất định rất đau lòng. . . . . .
“Cậu bồ xác thực rất lo lắng cho bồ, ông ấy xem bồ như con gái vậy.”
“Nói cho ông ấy dùm mình, mình tốt lắm, bảo ông ấy tự chăm sóc cho mình thật tốt nha.” Cố Tiểu Ngải nói.
“Mình sẽ chuyển lời.” Chu Chỉ Nghi dường như muốn rớt mi giả rồi, nghẹn ngào gật đầu, “Tiểu Ngải, bồ cũng vậy nha, một mình ở bên ngoài phải tự chăm sóc cho mình thật tốt đó.”
. . . . . .
Hai người ngồi ở trong phòng ăn vào lúc giữa trưa nói liên miên cằn nhằn hàn huyên thật lâu, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu đến trên người hai người, hình ảnh rất ấm áp.
Cố Tiểu Ngải từ trong túi lấy ra một cái phong thư để ra ngoài đưa cho bạn thân, thản nhiên nói, “Còn có cái này, sau một tháng bồ gửi giúp mình cho Lệ Tước Phong, số 13, khu Thủy Thiển Loan.”
“Thủy Thiển Loan? Cái người ở khu giàu có kia sao?” Chu Chỉ Nghi có chút ngạc nhiên tiếp nhận phong thư, “Vì sao không tự mình gửi?”
“Mình lo lắng đến lúc đó không đủ dũng khí để gửi nữa.”
“Vậy được rồi, mình gửi giúp bồ.” Chu Chỉ Nghi đáp ứng, nhìn phong thư trong tay nhíu nhíu mày, “Kỳ thật bồ cùng Sở công tử không còn khả năng nữa, bồ có thể đi tìm. . . . . .”
Tiểu Ngải. . . . . . Cô ấy còn yêu hắn? ! Đây là thơ từ biệt sao? Vì sao muốn sau một tháng mới gửi qua?
*************************
“Bồ gửi giúp mình là được rồi.” Cố Tiểu Ngải không biết làm như thế nào trả lời.
“Được rồi, mình không hỏi nữa.” Chu Chỉ Nghi đành phải thôi, đem phong thư bỏ vào trong túi của mình.
Rời đi thì Chu Chỉ Nghi gọi cô lại.
Cố Tiểu Ngải quay người lại, liền nhìn thấy trên tay Chu Chỉ Nghi cầm một chiếc nhẫn, nhẫn hình giọt lệ, dưới ánh mặt trời rạng rỡ tỏa sáng.
“Nahanx này mình nên trả lại cho bồ.” Chu Chỉ Nghi cười nói, “Giữ đi, về sau cuộc sống có khó khăn gì, cầm bán cũng có một số tiền lớn đấy.”
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải giật mình, Chu Chỉ Nghi đem nhẫn nhét mạnh vào trong tay của cô liền đi.
Chu Chỉ Nghi nói rất đúng, cô thực chống đỡ không nổi nữa, nhẫn này có thể cho cô cuộc sống tốt lắm. . . . . .
Cũng không biết nói vì sao, Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, ngực bỗng nhiên. . . . . . rất đau, rất đau.
Đau đến mức cô muốn rơi nước mắt.