Thật lâu, Cố Tiểu Ngải kéo hành lý mua vé máy bay xong đi ra, nhìn bên ngoài, Cố Tiểu Ngải lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số điện thoại di động mà số đuôi tất cả đều là số 8 kiêu ngạo kia.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, đối phương cũng trầm mặc, chỉ nghe có chút tiếng hít thở nặng nề.
Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cố Tiểu Ngải định lên tiếng, thì đầu dây điện thoại bên kia đã truyền đến Lệ Tước Phong chẳng thèm ngó tới hừ lạnh, “Cố Tiểu Ngải, cũng có ngày cô chủ động gọi điện thoại cho tôi sao? !”
Hắn chỉ biết bình thường mình rất nuông chiều cô, xem đó, không để ý tới cô ta, tự mình ngược lại gọi điện thoại tới.
Điều này làm cho hắn vô cùng đắc ý.
Cuối cùng, Cố Tiểu Ngải còn chưa có tìm được từ thích hợp, đơn giản nói thẳng ra, “Lệ Tước Phong, chúng ta gặp mặt đi, ở công viên trung tâm.”
“Cô nói muốn gặp là gặp sao? ! Bây giờ, cô không hỏi tôi có ở trên giường người phụ nữ nào hay không sao? !” Tiếng nói Lệ Tước Phong âm trầm, lạnh lùng nói, “Không rảnh!”
Nói xong, Lệ Tước Phong liền cúp điện thoại.
Nghe bên trong di động truyền đến tiếng “Đô —— đô ——”, Cố Tiểu Ngải có chút cứng ngắc để điện thoại di động xuống.
Hắn cúp điện thoại. . . . . .
Không gặp mặt cũng tốt.
Ngay cả cáo biệt cũng không được, giữa bọn họ . . . . . . vốn sẽ không cần cáo biệt gì cả, ngay cả tạm biệt một lần cũng không cần, đều không có ý nghĩa.
Mà đối phương ——
Đang trong một cuộc họp quan trọng cùng các nhân viên của mấy quốc gia khác, Lệ Tước Phong ở trước một đám ánh mắt khiếp sợ cúp điện thoại, trên mặt vẫn bình tĩnh nổi lên tà khí mà tươi cười đắc ý.
“Lệ tổng, ngài nên phát biểu.” Thư ký Vương Chiêu ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Phát biểu?
Lúc này hắn còn phải nói cái gì? Cái cô kia chủ động gọi điện thoại lại đây tìm hắn, bây giờ hắn làm sao còn có tâm tình để họp chứ.
“Tan họp!”
Lệ Tước Phong vỗ cái bàn đứng lên, một đôi mắt đen ngấn ý cười, ở trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người bước ra khỏi phòng họp, cả người đều có vẻ như đường làm quan rộng mở vậy. . . . . .
Thư ký Vương Chiêu đành phải bất đắc dĩ đứng lên tuyên bố tan họp, Cố tiểu thư này lại nói cái gì ngon ngọt với Lệ tiên sinh đây rồi? Làm cho Lệ tiên sinh cao hứng thành như vậy.
Bây giờ cô phát hiện không phải Lệ tổng khống chế toàn bộ phòng thư ký, mà là Cố tiểu thư, Cố tiểu thư làm cho Lệ tiên sinh vui vẻ, toàn bộ phòng thư ký đều thoải mái làm việc, Cố Tiểu Ngải làm cho Lệ tiên sinh không vui, toàn bộ phòng thư ký đều bị mắng đến xối xả. . . . . .
Lệ Tước Phong đi đến cửa phòng hội nghị bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hướng tới Vương Chiêu hô to, “Lập tức chuẩn bị quần áo cho tôi.”
Không thể đi quá sớm, đỡ phải để cho cái cô kia nghĩ đến hắn không thể không thấy cô.
Một tuần, hắn có thể nhịn một tuần, may mắn Cố Tiểu Ngải này đầu hàng trước, nếu không, hắn liền chống đỡ không được nữa.
Vắng mặt cô, hắn muốn đem văn phòng đều đập bể hết.
Một tuần, điều này đã đến cực hạn của hắn rồi, hắn nhớ cô ghê gớm.
Đổi một bộ quần áo khác, lại đi tu bổ tóc ngắn, đỡ phải để cái cô kia nghĩ hắn không có cô liền tiều tụy không thành dạng người, chỉ là hai ba ngày không ngủ đôi mắt đen phải xử lý như thế nào đây?
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngồi xe taxi đến trước tòa soạn của cậu, ngồi ở trong xe nhìn thật lâu mới để cho tài xế chạy đến công viên trung tâm.
Đem hành lý gởi lại ở một cửa hàng, Cố Tiểu Ngải mới chậm rãi đi vào công viên.
Trong công viên, người cũng không coi là nhiều, nhiều nhất là người già tập Thái Cực quyền, luyện khí không, ngẫu nhiên có mấy đôi tình nhân thân mật ôm lấy vai đi qua bên cạnh cô, nói xong lời tâm tình thỉnh thoảng nhìn nhau cười.
Cô cố ý mua vé máy bay về quê vào buổi chiều, hiện tại thời gian còn sớm. . . . . .
Cô chỉ là đến xem liếc mắt một cái, cũng không phải chờ đợi.
Cố Tiểu Ngải nói với chính mình như vậy, nhưng lý do này ngay cả chính cô cũng đã không lừa được.
Hắn đã nói không rảnh, nhưng cô vẫn ngây ngốc một mình đi vào công viên, bao giờ cô cũng thích chờ đợi Lệ Tước Phong một chút gì đó. . . . . .
Một đứa bé phe phẩy bong bóng thật to đi qua trước mặt cô.
Cố Tiểu Ngải chợt nhớ tới ở công viên, trên bong bóng viết “Every thing will be better” . . . . . .
Quên đi, thời gian còn sớm, cô ở trong này đi một chút cũng tốt. . . . . .
Cố Tiểu Ngải mặc một áo khoác dài, hai tay cắm ở trong túi, lẳng lặng nhìn xung quanh. Nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không có nhìn thấy một chút bóng dáng cuồng vọng kiêu ngạo kia.
Có lẽ, hắn thật sự không rảnh.
Cố Tiểu Ngải đi đến một chỗ ghế dài ngồi xuống, yên lặng ngồi, không có ý rời đi, vẻ mặt bình thản nhìn tất cả trước mắt.
“Tôi đã nói không rảnh rồi! Cô còn ở đây làm cái gì? Một mình ngồi ở chỗ này làm bộ đáng thương sao? !”
Giọng nói kiêu ngạo khinh thường bỗng nhiên từ phía sau vang lên, đánh vỡ không khí yên tĩnh nặng nề bên cạnh cô. . . . . .
Thân mình Cố Tiểu Ngải run mạnh lên, cô nghĩ hắn sẽ không đến đây.
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở sau lưng ghế dài, dựa lưng vào ghế dài, một bóng lưng cao lớn che cô lại, hắn mặc một áo khoác dài màu đen, hai tay cắm ở trong túi giống cô.
“Anh không rảnh còn đến đây làm gì?” Cố Tiểu Ngải nhìn bóng lưng hắn nói.
Lệ Tước Phong xoay người, trực tiếp bước chân dài qua ghế ngồi vào phía trước, mang theo nồng đậm khí chất du côn.
“Tôi ra lòng từ bi, đỡ phải một mình cô đáng thương ngồi ở đây đến sáng.” Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn cô liếc mắt một cái, đáy mắt có cao cao tại thượng kiêu ngạo.
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải trầm mặc nhìn hắn.
Khuôn mặt Lệ Tước Phong rất đẹp trai, ngũ quan rõ ràng, một đôi mắt đen như mực, thâm thúy cực kỳ, mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm mà mị hoặc. . . . . .
May mắn thấy được khuôn mặt như vậy, cô đời này đều khó có thể quên, mỗi một cái biểu tình của hắn, nhất là bộ dáng lúc tức giận cô đều sẽ không quên. . . . . .
Nhận thấy được ánh mắt của cô cũng không có nháy mắt, khóe môi Lệ Tước Phong ôm lấy độ cong đắc ý.
Cái cô này nhớ hắn chứ gì? Lại có thể nhìn hắn chăm chú thành như vậy. . . . . .
Cô đều đã chủ động tìm hắn rồi, không phải hắn nên cho cô một lối thoát sao?
Cũng không thể làm cho cô - một người phụ nữ tội nghiệp nói: tôi muốn trở lại bên cạnh anh. . . . . .
Vậy có vẻ cô - Cố Tiểu Ngải thật thảm thương rồi.
“Được rồi được rồi, đừng làm ra một bộ dáng đáng thương nữa, quay về bên cạnh tôi đi.” Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô trầm mặc, mặt mang chút khẩu khí bố thí nói.
Trong công viên thực im lặng, ngẫu nhiên có tiếng cười của con nít.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn hắn, một lát mới bình tĩnh hỏi, “Ngày xảy ra chuyện ở lễ khánh thành của Sở gia, ngay từ đầu anh đã biết, có phải hay không?”
“Cái gì?” Lệ Tước Phong trừng mắt cô, tại sao lại đột nhiên đề cập đến đề tài này chứ, không phải cô đến khóc lóc cầu xin trở lại bên cạnh hắn sao?
“Ba tôi. . . . . .” Cố Tiểu Ngải lại một lần nữa nói lên hai chữ này, bỗng nhiên cảm thấy yết hầu tắc nghẹn lại, “Tiền ông ấy thu mua Sở thị là anh cấp sao?”
. . . . . .
Chết tiệt!
Cái lão hồ li Cố Tân kia, thật sự là không đáng tin cậy mà, lấy tiền xong lại tiết lộ, muốn chết sao? !
“Không có!” Lệ Tước Phong thề thốt phủ nhận, trên mặt không có ý cười như trước, sắc mặt dần dần ảm đạm xuống.
“Lời nói thật sao?” Cố Tiểu Ngải bình tĩnh hỏi lại.
Hô hấp của Lệ Tước Phong nhất thời không thông thuận, trừng mắt cô lạnh lùng thốt lên, “Cô đi tìm tôi là vì chuyện này sao? Cô cho rằng tôi cùng Cố Tân cùng tính kế hại cô cùng Sở gia sao? !”
Cô căn bản không phải tìm đến vì cô chịu thua.
Cái cô này. . . . . .
Hắn hủy hội nghị đuổi tới đây, chỉ là để nghe cô chất vấn thôi sao!
“Đó là sao?” Cố Tiểu Ngải thản nhiên hỏi lại, “Sáng ngày đó anh đã biết, ba sẽ ở trước truyền thông vạch trần chúng tôi là anh em đúng không?”
“Biết thì thế nào? Như vậy, không phải cô sẽ hết hy vọng với cái tên họ Sở kia sao?” Lệ Tước Phong từ trên ghế dài đứng lên, quanh thân cực kỳ tức giận, “Tôi đã sớm bảo cô đi theo tôi, là do cô không muốn, không nên ở bên cạnh cái tên họ Sở tồi tệ kia!”
“Cho nên anh có thể trơ mắt nhìn tôi khó xử trước toàn bộ thế giới sao?”
“Đó là do cô tự chuốc lấy thôi!” Lệ Tước Phong tức giận nói, cái cô này dựa vào cái gì mà một lần lại một lần chất vấn hắn, từ trong miệng cô hắn sẽ không nghe qua một lời nào hay cả.
Lúc trước, nếu không phải do cô náo loạn tuyệt thực, chết cũng không mở miệng, thì làm sao hắn có thể đồng ý giao dịch với cái lão hồ ly Cố Tân kia chứ? !
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải không nói nữa, đúng, là do cô tự tìm lấy, ngay từ đầu cô không nên trêu chọc đến một nhân vật như hắn vậy . . . . . .
Cô cách thế giới của hắn rất xa, hắn cách thế giới của cô cũng rất xa. . . . . .
Cố Tiểu Ngải từ trên ghế dài đứng lên, nghĩ đến cô phải đi, trong lòng Lệ Tước Phong nổi lên một trận bối rối, hung ác trừng mắt cô quát, “Cố Tiểu Ngải! Cô ngồi xuống cho tôi! Tôi cho cô biết, tôi sẽ không cho phép mỗi lần cô đều chỉ lưu lại bóng dáng cho tôi!”
. . . . . .
Nói xong, Lệ Tước Phong hổn hển xoay người lại, đi nhanh rời đi.
Cô tưởng hắn đã quên, hắn một người đàn ông có thói quen lưu bóng dáng lại cho người khác, mỗi một lần gọi điện thoại cũng giống như chỉ huy người khác, mỗi một lần hắn cho rằng tốt đều là áp đặt cho cô, hắn thói quen dùng tư tưởng của mình đi khống chế người khác. . . . . .
Hắn nghĩ người khác nên phục tùng sự lãnh đạo, sự an bài của hắn.
Nhưng từ nay về sau, hắn bá đạo, cuồng vọng, không ai bì nổi cô cũng không thấy được, không cảm nhận được nữa.