“Lệ Tước Phong.” Không kịp suy xét nữa, Cố Tiểu Ngải dường như là lập tức gọi hắn lại, “Ở trước cửa công viên có quán chè ăn rất ngon, tôi mời anh ăn được không?”
Vé máy bay của cô còn chưa tới giờ, cô cũng không muốn gặp mặt vội vàng như vậy. . . . . .
Lệ Tước Phong cũng không quay đầu lại tiếp tục đi lên phía trước, giống như không có nghe được vậy.
Cố Tiểu Ngải tất nhiên cảm thấy mất mát, đang chuẩn bị xoay người rời đi, bóng dáng cao to phía trước xoay mạnh lại phía cô, sắc mặt Lệ Tước Phong không có gì hay trừng mắt cô, “Đi!”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn hắn, cô nghĩ hắn sẽ không quay đầu lại. . . . . .
“Còn không đi? !” Thấy cô đứng bất động, Lệ Tước Phong tức giận nói.
Cô luyến tiếc hắn rời đi như vậy sao?
Ngay từ đầu, cái cô này nhất định có tính toán chất vấn làm cho hắn xin lỗi trước, làm cho hắn cầu xin cô trở về. . . . . .
Cùng hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt. . . . . .
Hắn Lệ Tước Phong làm sao có thể dễ dàng bị cô chơi đùa trong lòng bàn tay như vậy được chứ? Hắn xem cô còn có cái trò gì hay ho nữa không, hắn không cắn câu đâu, hắn sẽ không nói thêm câu nào bảo cô trở về nữa.
Lúc này đây, hắn muốn triệt triệt để để làm cho cô phục tùng.
Hai người sóng vai đi đến cửa hàng ngoài cửa công viên. Dọc theo đường đi, sắc mặt Lệ Tước Phong đều khó coi, hai tay cắm ở trong túi áo khoác, nhìn cũng chưa từng nhìn cô liếc mắt một cái, càng không có chạm vào cô một chút nào.
“Hai ly chè.”
Đi đến trong cửa hàng, Cố Tiểu Ngải lên tiếng nói, định lấy tiền ra trả, Lệ Tước Phong liền đem cái thẻ quăng lên quầy tính tiền thủy tinh cũ kỹ.
“Cửa hàng nhỏ nên không quét thẻ. . . . . .” Bà chủ đang múc chè bất đắc dĩ nói.
Bây giờ, kẻ có tiền cũng không xài tiền mặt, trực tiếp xài thẻ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đem tiền lẻ bỏ lên, lấy thẻ trả lại cho Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong càng thêm tức giận trừng mắt cô, không có cầm thẻ, “Không cần!”
Hắn ghét nhất là cảm giác để cho phụ nữ trả tiền.
Cố Tiểu Ngải không nói gì, trực tiếp đem thẻ bỏ vô trong túi áo khoác của hắn, Lệ Tước Phong không thèm quan tâm đến lời cô nói, sắc mặt cực kỳ nặng nề.
Hai người giằng co, không khí càng ngày càng nặng nề. . . . . .
“Chè của hai vị đây.” Bà chủ cửa hàng đem hai ly chè để lên trên quầy.
Cố Tiểu Ngải đi lên phía trước, lấy ống hút cấm vào trong ly chè, đưa một ly cho Lệ Tước Phong, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn.
Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng mắt cô, có chút trẻ con khó chịu, bả đầu nghiêng sang một bên, “Không ăn!”
Thấy thế, bà chủ nhìn Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, đồng tình nhìn cô, “Tính tình bạn trai cô thật không tốt a. . . . . .”
“Bà nói ai chứ? !” Lệ Tước Phong lập tức hung bạo, trừng mắt nhìn bà chủ.
Hắn đang không có chỗ phát hỏa, người này muốn tìm cái chết có phải hay không?!
Tình tình của hắn có được hay không thì liên quan gì đến người này kia chứ? !
Bà chủ nhìn thấy bộ dáng Lệ Tước Phong hung thần ác sát, sợ tới mức vội vàng lui vào trong, “Hai vị dùng ngon miệng.”
Với bọ dạng của người này, tính tình kém thành như vậy, sẽ không phải là xã hội đen chứ. . . . . .
. . . . . .
“Lệ Tước Phong.” Cố Tiểu Ngải cố chấp đem một ly chè đưa tới trước mặt hắn.
“Không có lỗ tai hả? Tôi không ăn!” Lệ Tước Phong quay đầu đi, hắn không thèm ăn cái gì của phụ nữ mua cả.
“Tôi sẽ bưng ở đây hoài luôn.” Cố Tiểu Ngải cố chấp nói, bưng ly chè vẫn không nhúc nhích đứng ở đàng kia.
“. . . . . .”
Lệ Tước Phong hung hăng liếc mắt cô một cái, cái cô này. . . . . . cố ý mà!
Lệ Tước Phong hung hăng cầm ly chè, đi ra vài bước, đưa tới miệng hút một hơi, hương vị cực kỳ ngọt ngấy . . . . . .
“Chè này ăn có gì ngon chứ? !” Lệ Tước Phong quay đầu lại nhíu mày trừng mắt cô, khó ăn như vậy . . . . . mà cô lại nói ra được hai chữ “ăn ngon”.
“Tôi cũng chưa từng ăn qua.” Cố Tiểu Ngải uống một ngụm, hương vị ngọt phát ngấy.
Cô cũng là vừa mới vào công viên thì nhìn thấy bảng hiệu chè ở trước cửa thôi, cô cũng là lần đầu tiên ăn loại chè này. . . . . .
“Vậy sao cô nói với tôi ăn ngon chứ? !” Cái cô này muốn chơi hắn sao?
“Kỳ thật. . . . . . cũng không quá mức dở tệ mà.”
Cố Tiểu Ngải ăn xong ly chè, cô chỉ là tìm lý do để có thể nhìn thấy hắn mà thôi. . . . . .
Đã quyết định phải rời khỏi, Cố Tiểu Ngải không muốn lại mang theo cả thành phố này, không muốn mang theo tình cảm của bất cứ người nào rời đi cả. . . . . .
Cho dù là yêu hay hận, sau khi rời đi nơi này, cô sẽ đem tất cả làm cho tiêu tan đi. . . . . . Sau này cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Cho dù cô đang tham lam nán lại bên cạnh hắn một chút trước khi đi.
“Dở chết đi được!”
Cái vị gì thế chứ, vậy mà còn không dở sao? Hắn còn chưa từng ăn qua loại chè nào mà ngọt đến ngấy người như vậy cả, trực tiếp ăn luôn cục đường cho rồi? !
“Vậy thì đừng ăn nữa.” Cố Tiểu Ngải không muốn miễn cưỡng hắn, tay muốn lấy đi ly chè trong tay hắn.
Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, môi mỏng mím ống hút từng ngụm từng ngụm uống hết ly chè, mày càng nhíu chặt, một ly chè rất nhanh bị hắn uống không còn một mảnh.
“Nếu không thích thì sao còn uống?” Cố Tiểu Ngải nhìn hắn nhíu chặt mi không khỏi hỏi.
Còn uống vội vả như vậy nữa. . . . . .
Cô đã muốn tìm không ra lý do lại làm cho hai người như vậy trụ đi xuống .
Đã muốn không có gì lý do lại tiếp tục đứng ở này trung tâm công viên . . . . . .
“Dài dòng! Tôi thích uống thì uống thôi!” Lệ Tước Phong bóp cái ly chè lại, quăng thành một đường cong vào thẳng sọt rác.
Nếu không phải chè cô đưa thì hắn sẽ uống sao?
Quả nhiên khó uống, hương vị lưu lại ngọt phát ngấy, thật là khó uống.
Chè đã uống xong, xem cô còn có cái trò gì nữa, muốn nói trở lại bên cạnh hắn còn không nói nhanh đi, hắn cũng không nhẫn nại chờ đợi được đâu.
Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt thật sâu không được tự nhiên, giống đang đợi cô mở miệng nói gì đó.
Cố Tiểu Ngải không nói gì, không có rời đi, càng không có gọi hắn rời đi, chỉ cầm cái ly uống từ từ chậm rãi.
Rất nhanh, Lệ Tước Phong không kiên nhẫn chờ nữa.
“Này! Cô không có cái gì khác muốn nói sao? !” Lệ Tước Phong hướng cô quát, nghiến răng nghiến lợi , “Không nói thì tôi đi! Tôi thật sự có việc!”
Hắn đợi lâu như vậy, cô cũng không chịu mở miệng hòa giải? !
Chỉ cần cô nói một cái, không phải chuyện gì cũng đều xong cả rồi sao? !
. . . . . .
Phải đi rồi sao?
Vở kịch hay thì cũng phải đến lúc hạ màn, cũng nên tan rồi. . . . . .
“Cầm giúp tôi.” Cố Tiểu Ngải đem cái ly đưa cho hắn.
Lệ Tước Phong càng nhíu mi chặc hơn , “Tôi nói tôi không uống!”
Cái cô này sao thế, uống không ngon còn muốn cho hắn uống cả cái ly của cô sao?! Muốn như thế nào đây, ngược đãi dạ dày hắn hay là ngược đãi vị giác hắn? ! Rốt cuộc cô muốn chơi cái trò gì đây? !
Cố Tiểu Ngải không nói chuyện, chỉ là kiên trì cằm cái ly, cái ly dừng giữa không trung, một đôi mắt mở to lẳng lặng nhìn chăm chú vào mặt xanh mét của hắn.
Cái cô chết tiệt này.
Thật sự là bắt hắn uống rồi!
Uống thì uống.
Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt cô, cầm cái ly trong tay, đang định uống hết toàn bộ, Cố Tiểu Ngải lại tiến lên từng bước dựa vào trước người hắn, một hương thơm thanh nhã quanh quẩn ở chóp mũi. . . . . .
Thân mình Lệ Tước Phong nháy mắt trở nên cứng ngắc, theo bản năng muốn vùng vẫy, “Cô làm cái gì?”
“Đừng nhúc nhích.”
Cố Tiểu Ngải giơ tay lên cởi bỏ caravat trước ngực hắn, một chút một chút kiên nhẫn thắt lại từ đầu, rồi lại nới lỏng caravat làm cho hắn thoải mái.
Mối lần hắn buồn bực luôn thích xả caravat, giống như caravat sẽ đè nén hô hấp của hắn vậy, mỗi lần đều đem caravat xả xiêu vẹo.
Về sau, cô cũng không còn cơ hội đeo caravat thay hắn nữa.
Thay hắn đeo caravat sẽ là người phụ nữ khác, không được bao lâu nữa, hắn sẽ hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô thôi. . . . . .
Một trận gió nhẹ thổi qua, Cố Tiểu Ngải thật sâu nhìn chăm chú vào caravat của hắn, thật lâu tay mới tiếp nhận ly chè trong tay của hắn, khóe môi xả ra một chút mỉm cười, “Không làm anh chậm trễ nữa.”
“. . . . . .”
Chết tiệt, cô làm sao lại đột nhiên nói khách sáo như vậy? ! Cái gì gọi là không làm hắn chậm trễ nữa chứ? Cô dám đuổi hắn đi sao? !
Hắn dừng hội nghị chạy tới không phải nghe một câu này!
“Tạm biệt.” Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười nói.
. . . . . .
Tạm biệt?
Tốt lắm, cô thực cùng hắn chơi trò lạt mềm buộc chặt? Hắn đã muốn cho cô lối thoát rồi, có phải cô còn muốn hắn phải cầu xin cô trở về, cô mới bằng lòng cùng hắn hòa giải hay không?
“Cô chỉ nói câu này thôi sao?” Lệ Tước Phong lạnh nhạt hỏi.
Cố Tiểu Ngải không nói nữa, gió thổi vung tóc dài mềm mại của cô lên, có chút hỗn độn, che khuất ánh mặt ũ rũ của cô.
“Được, Cố Tiểu Ngải, cô được lắm!” Lệ Tước Phong tức giận cực kỳ, “Về sau đừng hy vọng gọi tôi đến nữa!”
Cô muốn giận dỗi cáu kỉnh liền náo loạn đủ đi, nhìn xem hắn về sau còn có thể nhận điện thoại của cô nữa không.
Hắn cũng không tin ngay cả cô Cố Tiểu Ngải hắn cũng không thuần phục được, hắn nên thỏa hiệp, nên cung cấp cho cô no đủ, cô vẫn không hài lòng, chưa đủ sao!
Lệ Tước Phong không có lập tức đi, xanh mặt trừng mắt cô, Cố Tiểu Ngải im lặng đứng ở đàng kia, cũng không nói một câu giữ lại nào cả. . . . . .
Sự trầm mặc của cô hoàn toàn làm hắn tức điên rồi, Lệ Tước Phong xoay người liền đi, không mang theo nửa phần lưu luyến, bóng dáng bao phủ vẻ lo lắng tới cực điểm.
Cố Tiểu Ngải đứng ở đàng kia, nhìn bóng lưng hắn dần dần rời xa . . . . . .
Tạm biệt.
Có lẽ, không bao giờ gặp nữa.