“Phanh ——”
Lệ Tước Phong lại đập mạnh vào tay lái, hôm nay ở công viên trung tâm rõ ràng là cô từ biệt hắn, hắn lại còn tưởng rằng cô đang đợi hắn cầu xin cô. . . . . .
Hắn vẫn nghĩ, hắn Lệ Tước Phong đủ tàn nhẫn rồi, nhưng cô Cố Tiểu Ngải. . . . . . vĩnh viễn còn ác độc hơn so với hắn.
Hắn yêu cô hơn so với cô yêu hắn, cô có thể dễ dàng nguội lạnh, cô có thể dễ dàng nói rời đi liền rời đi. . . . . .
Nhưng còn hắn . . . . . . hắn không thể mất đi cô.
Kiềm chế tim đập bối rối, thật lâu, Lệ Tước Phong mới khởi động xe thành công, ở trước ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Chu Chỉ Nghi nghênh ngang rời đi.
*************************
Trong sân bay, người đến người đi, tiếng thông báo đúng tiêu chuẩn thỉnh thoảng ở trong sân bay trống trải vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng máy bay cất cánh . . . . . .
Cố Tiểu Ngải lôi kéo hành lý có chút nặng nề đi vào sân bay, đem hành lý gửi vận chuyển.
Qua kiểm tra an ninh, Cố Tiểu Ngải liền ngồi ở trên ghế chờ đợi đăng ký.
Trong sân bay, mọi người luôn vội vội vàng vàng, có người lo lắng, có người thích ý thoải mái, có người ôm chằm lấy nhau, không chịu ly biệt. . . . . .
“Tiểu bảo bối, đến Luân Đôn ba mua cho con cá rán ăn có được hay không?”
“Dạ được ạ! Đến Luân Đôn là có thể ở cùng với mẹ rồi, thật là vui quá!”
. . . . . .
Một người ba tuổi còn trẻ nắm tay con gái đi qua trước mặt Cố Tiểu Ngải.
Cha và con gái nắm tay rất thân thiết, tầm mắt Cố Tiểu Ngải có chút ngẩn ngơ, chợt nhớ tới trước đây, ba mẹ cô cũng thường một người nắm tay trái một người nắm tay phải dẫn cô đi chơi, hỏi cô chơi có vui không, hỏi cô muốn ăn cái gì không. . . . . .
Khi đó thật sự rất hạnh phúc.
Sau hạnh phúc đó lại là mẹ cô ngoại tình. . . . . .
“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng đi theo tôi nữa, bằng không tôi báo anh quấy nhiễu tình dục đó!”
“Anh chân chính thế này làm sao quấy nhiễu tình dục chứ, em còn chê anh chưa đủ sao! Đừng làm rộn, theo anh trở về đi, đó chẳng qua là em gái họ của anh thôi mà.”
“Tôi không quay về, anh với người ‘em gái họ’ của anh cút khỏi tầm mắt của tôi đi! Tôi chúc các người cho đến già đều đoạn tử tuyệt tôn! Đê tiện!”
“A ——”
. . . . . .
Một đôi tình nhân trẻ tuổi đứng ở đàng kia ầm ỹ, người nam thì muốn ôm cô gái không cho cô đi, kết quả cô gái cầm lấy Computer trên tay liền liền đập lên đầu người nam. . . . . .
Người nam đau đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống, cô gái quyết tuyệt rời đi.
Thật lâu, người nam từ dưới đất đứng lên, cái trán có vết máu, trên mặt sớm đã rơi lệ đầy mặt, người nam chẳng quan tâm đến vết thương trên đầu vẫn cố gắng đuổi theo cô gái. . . . . .
Người nam ở phía sau đau khổ cầu xin, cô gái vẫn như cũ quyết tuyệt đi qua cửa đăng ký . . . . . .
Cố Tiểu Ngải lặng im nhìn trên trán người nam kia chảy máu được nhân viên mời đi, người nam như là hóa điên lên, anh ta ra sức cào tay nhân viên nói, “Tôi thực rất yêu cô ấy, tôi không thể không có cô ấy, các người làm cho cô ấy trở về được không? Được không. . . . . . Hoặc là để cho tôi đi lên, cầu xin các người. . . . . .”
Trong sân bay, từng màn chia ly hoặc vui hoặc buồn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn.
Chuyện tình cảm thường chỉ là như vậy, một người tự cho là tình cảm của mình rất sâu sắc, nhưng đối phương. . . . . . vẫn không cảm nhận được.
Giữa cô cùng Lệ Tước Phong, không có tin tưởng, cũng không có thỏa hiệp. . . . . . nhất định rồi sẽ lụi tàn mà thôi.
Bỗng dưng, thông báo đăng ký ở đại sảnh vang lên, Cố Tiểu Ngải cầm passport trên tay đi qua xếp hạng chờ đăng ký.
Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ nhớ tới những chuyện trước đây nữa, cũng sẽ không nhớ đến thành phố này nữa, bao gồm cả Lệ Tước Phong.
Cái gì cô cũng sẽ không nhớ đến nữa, cô sẽ sống một cuộc sống mới.
Một hàng ngũ có trật tự đi lên phía trước từng chút một, bỗng nhiên nhân viên cửa đăng ký ngừng làm việc.
Ngay sau đó chợt nghe tiếng thông báo của nhân viên nữ vang lên, “Các vị hành khách thân mến, chúng ta thành thật xin lỗi phải thông báo đến quý vị, do máy bay đến trễ, không thể cất cánh đúng giờ được, thời gian cất cánh sẽ hoãn lại. Lúc này đây chúng tôi vô cùng áy náy, xin mời quý vị vào trong phòng chờ nghỉ ngơi, chờ thông báo mới, cám ơn. . . . . .”
Một đám hành khách đang xếp hàng lúc này liền hô lên.
“Có lầm hay không, tôi đang có việc gấp, tại sao lại hoãn thời gian cất cánh chứ? !”
“Đúng vậy, đã thông báo lên máy bay, bây giờ lại nói máy bay tới trễ, đây không phải là nói dối sao? !”
“Đúng vậy. . . . . .”
Một đám người hùng hùng hổ hổ rời khỏi đi tới bàn phục vụ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cũng ngạc nhiên, đã thông báo lên máy bay tại sao còn nói máy bay đến trễ?
Cố Tiểu Ngải cảm thấy có gì đó là lạ, còn đang nghi hoặc, vừa chuyển đầu qua liền thấy một đám người mặc tây trang đen chạy vọt vào phòng chờ, dẫn đầu là một gương mặt mang kính đen quen thuộc Võ Giang.
Là Lệ Tước Phong tìm tới.
Ngực Cố Tiểu Ngải nhảy dựng lên, theo bản năng trốn vào một cái cột bên cạnh.
Bị Lệ Tước Phong tìm được thì cô không thể rời khỏi nữa, cô không muốn bị bắt trở về nhốt nữa. . . . . .
Hắn làm sao mà biết cô phải đi? Còn tra được chuyến bay của cô nhanh như vậy? Tại sao có thể như vậy.
Cố Tiểu Ngải núp sau cái cột tìm hiểu, chỉ thấy Võ Giang nhìn người xung quanh, sau đó nhìn bọn vệ sĩ phía sau phất phất tay, “Căn cứ vào trên ảnh mà đi tìm! Chỗ nào cũng không được bỏ sót!”
“Dạ”
Bọn vệ sĩ lập tức chạy đi bốn phía, nơi nơi tìm người.
Cố Tiểu Ngải hít một hơi thật dài, từ sau cái cột vòng đến một bên, thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị, đi theo một đám hành khách của hãng hàng không đối diện hùng hùng hổ hổ rời đi, nhanh chóng trốn vào toilet nữ.
Trong phòng rửa tay, có vài hành khách nữ cùng chuyến bay đứng, đã ở nơi đó kích động thảo luận.
“Này, thật sự là tôi chưa từng nghe qua lý do máy bay đến trễ bao giờ, đều đã thông báo phải lên máy bay rồi còn nói máy bay đến trễ cái gì nữa, thật là vớ vẩn.”
“Đúng vậy, không phải là phi công uống rượu chứ? Một chút đi đến phòng phục vụ khiếu nại đi!”
“Không phải, tôi nghe nói là có tội phạm.”
“Tội phạm? !”
“Đúng vậy, cô không thấy vừa rồi ở đại có một đám người vệ sĩ mặc tây trang đen đến hay sao, có phải là cảnh sát chìm đuổi bắt tội phạm hay không? !”
“Trời ơi. . . . . . vậy chúng ta không phải đặng gặp nguy hiểm rồi.”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đứng ở bên cạnh các cô ấy im lặng nghe, cực kỳ đau đầu.
Cô nghĩ hắn đã không quan tâm đến cô nữa rồi, cho nên một tuần đều không có đi tìm cô. . . . . .
Nhưng tại sao bây giờ hắn lại có khí thế lớn đi tìm cô như vậy chứ.
Cô rời đi mà không từ biệt nhất định sẽ chọc giận Lệ Tước Phong, nếu bị bắt trở về, cô nhất định không được ăn uống tốt nữa.
Cô thật sự rất sợ. . . . . . Lại bị nhốt nữa, cô sẽ bị xiềng xích, không có tôn nghiêm gì nữa.
Cô nhất định phải trốn thoát.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải mở cửa đang muốn đi ra ngoài, còn chưa ló mình ra ngoài đã thấy một vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên ngoài.
Cố Tiểu Ngải rụt trở về, trên mặt dần dần lạnh ý sợ hãi.
Tại sao có thể như vậy? !
Những người vệ sĩ kia tốc độ cũng quá nhanh đi, nhanh như vậy đã chạy tới toilet bên này rồi.
Phải nhờ Chu Chỉ Nghi đến giúp cô, Cố Tiểu Ngải khởi động lại di động, tất cả đều là số điện thoại của Lệ Tước Phong kiêu ngạo cuồng vọng . . . . . .
Cô còn chưa kịp làm gì, trên màn hình dãy số Lệ Tước Phong lại hiện lên.
Cố Tiểu Ngải nhếch môi, dùng sức cắt đứt điện thoại của hắn, bây giờ làm sao cô dám nhận điện thoại của hắn chứ.
Cố Tiểu Ngải lập tức bấm số điện thoại của bạn thân Chu Chỉ Nghi, giọng nói lộ ra một chút khẩn trương”Này, Tiểu Nghi, bồ hãy nghe mình nói, bây giờ mình đang bị. . . . . .”
“Bồ hãy nghe mình nói đi Tiểu Ngải.” Chu Chỉ Nghi có chút kích động cắt đứt lời của cô, “Mình thấy bồ không buông bỏ soái ca Lệ Tước Phong kia . . . . . . Vì thế mình đã đi tìm anh ta. Bồ tha thứ cho mình đi!”
. . . . . .
Cô rốt cục biết vì sao Lệ Tước Phong lại tìm tới đây nhanh đến vậy rồi.
Cô cũng đã từng nói qua với Chu Chỉ Nghi về con người Lệ Tước Phong . . . . . . Tính cách của hắn không ai bì nổi, thủ đoạn ác độc, thế lực khổng lồ. . . . . . Bạn thân “Hỗ trợ” như vậy, sẽ chỉ làm cô rơi xuống vực sâu không đáy thôi.
“Bồ đem thư của mình đưa cho hắn ta rồi sao?” Làm cho mình tỉnh táo lại, Cố Tiểu Ngải lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy . . . . . . bồ còn nói gì chứ, tại sao bồ mang thai lại không nói cho mình biết? ! Bồ có Bảo Bảo rồi tại sao còn đi khỏi đây chứ.” Chu Chỉ Nghi nói líu ríu.
“. . . . . .” Mặt Cố Tiểu Ngải nháy mắt tái nhợt.
Lệ Tước Phong. . . . . . biết cô có Bảo Bảo.
Hắn sẽ nghĩ như thế nào? Là vui hay giận?
Hắn nhận định nói cô phản bội hắn, cô cắm sừng hắn, hắn có thể nghĩ đứa bé này là của Sở Thế Tu hay không?
“Bây giờ bồ đang ở đâu? Mình lập tức tới tìm bồ!” Chu Chỉ Nghi lại lo lắng hỏi.
Bây giờ, vệ sĩ của Lệ Tước Phong ở bên ngoài tìm cô khắp nơi. . . . . .
Lưới lớn như vậy, cô đã không biết làm như thế nào đào thoát nữa.
“Bang bang phanh ——”
Toilet nữ đột nhiên bị người dùng sức đạp vào, có giọng nam ở bên ngoài hô, “Trong vòng 3 phút, mời toàn bộ các người đi ra, chúng tôi muốn vào kiểm tra!”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải tuyệt vọng nhắm mắt lại, vì tìm cô, ngay cả toilet nữ mà đám vệ sĩ kia cũng không buông tha?
Cô làm sao có thể trốn được?
Cô đã muốn mắc vào lưới rồi . . . . . .
“Không cần, mình không đi nữa.” Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, cúp điện thoại.
Cô đã không thể đi được nữa rồi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải một lần nữa đứng ở trước bồn rửa tay, trên tay dính chút nước, vỗ vỗ gương mặt có chút tái nhợt của mình, làm cho mình yên tĩnh lại, lúc này cô vẫn đang suy nghĩ hắn sẽ suy nghĩ như thế nào . . . . . .
Bất kể là hắn nghĩ như thế nào, với tính cách bá đạo cuồng vọng của hắn, với lòng tham lam muốn giữ lấy của hắn, khẳng định là trước khi phân biệt được rõ ràng mọi chuyện sẽ bắt cô trở về. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn từng người trong toilet nữ đi ra ngoài. . . . . .
Giống như đang chờ đợi chết chóc tới gần, thân thể Cố Tiểu Ngải càng ngày càng toát ra ớn lạnh.
Cô đã không còn cơ hội rời đi nữa, nhưng lại còn ý đồ đấu tranh.
Mặc áo khoác đội mũ vào, Cố Tiểu Ngải nhìn mình trong kính, cô không bị nhận ra mới kỳ quái.
Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nhìn về phía một nữ sinh đang thu dọn túi trang điểm của mình lại, bỗng dưng một cái ý tưởng trong đầu chợt hiện lên.
Cố Tiểu Ngải tiến lên hỏi, “Thật ngại, có thể cho tôi mượn đồ trang điểm của cô dùng một chút không?”
Đối phương do dự nhìn cô, Cố Tiểu Ngải đành phải nói, “một chút tôi phải gặp bạn trai, muốn xinh đẹp một chút thôi.”
“Được, có thể, nhưng phải nhanh một chút, người ở phía bên ngoài bắt chúng ta phải đi ra ngoài.”
“Vâng, được, cám ơn.”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cảm kích nhìn cô cười, nhanh chóng lấy đồ trang điểm bên trong túi ra.
Cho tới bây giờ, cô đều để mặt mộc gặp người khác, hoá trang cùng không hoá trang hoàn toàn là hai cái cảm giác, đừng nói là đám vệ sĩ kia, Lệ Tước Phong cũng chưa thấy qua bộ dáng cô lúc trang điểm.
Cô vẽ một chút lông mày đều đã bị hắn mắng. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cố ý trang điểm đậm một chút, vẽ mắt đậm mà xinh đẹp, vẽ môi thành đỏ mọng, cả người nhất thời yêu khí mười phần, đôi mắt xinh đẹp.
“Cám ơn.”
Đem túi đồ trang điểm trả lại cho người khác, Cố Tiểu Ngải nhanh chóng cởi áo khoác cột lại bên hông, làm tóc hỗn độn một ít, làm cho mình có vẻ hư hỏng một chút. . . . . .
“Vù ——”
Hít sâu một hơi, Cố Tiểu Ngải chen vào giữa đám người đi ra ngoài, may mắn ở bên ngoài không phải Võ Giang hay người biết cô . . . . . .
Cố Tiểu Ngải cúi đầu, đi ra ngoài, những người vệ sĩ kia cầm ảnh chụp trên tay quét qua các cô liếc mắt một cái liền cho nhóm cô rời đi.
Cố Tiểu Ngải nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cố ý đi theo một bạn có người thân đi bên cạnh.
Võ Giang còn đứng ở đại sảnh chỉ huy, ánh mắt đảo qua bốn phía quan sát.
Đi ra khỏi sân bay, chỉ thấy trong sân bay đều là lữ khách bị giữ lại, không chỉ có một chuyến bay của cô mà toàn bộ các chuyến bay đều bị đình chỉ. . . . . . Lệ Tước Phong lại làm lớn chuyện như vậy.