Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 299: Chương 299




Cửa sân bay cũng đứng đầy vệ sĩ, nhưng nhìn chung cũng không có ngăn chặn tự do ra vào của lữ khách, Cố Tiểu Ngải tâm tình không yên, an toàn rời đi khỏi sân bay.

Ngồi trên một chiếc xe taxi, tim đập kịch liệt mới từ từ bình tĩnh lại. . . . . .

Cô không biết lần này nếu bị Lệ Tước Phong bắt trở về sẽ có hậu quả gì nữa.

“Tiểu thư, đi đâu ạ?” Tài xế hỏi.

“Rời đi khỏi C thị trước rồi nói sau.”

Cố Tiểu Ngải đáp, lần trước bị Sở Thế Tu đưa đến biệt thự bờ biển thì Lệ Tước Phong cũng không có phát hiện ngay, hắn sẽ lục soát toàn bộ C thị trước. . . . . .

Cô rời đi C thị rồi mới tính sau, cứ thế này thì cô cũng không thể trở về quê hương.

Trong đầu nảy ra một ý, Cố Tiểu Ngải đem áo khoác mặc lại như cũ, im lặng chờ đợi, cô còn đem hành lý đi gửi vận chuyển rồi, không dám đi lấy. . . . . .

Hỏng bét rồi.

Làm sao có thể biến thành hỏng bét như vậy chứ, tâm tình của cô lúc trước và bây giờ quả thực khác biệt hoàn toàn. . . . . .

“Két ——”

Xe taxi dừng mạnh lại, cả người Cố Tiểu Ngải bị thân xe làm chấn động, theo bản năng ôm bụng của mình, “Làm sao vậy?”

“Không, không biết. . . . . .”

Tài xế lắp bắp nói, sợ hãi tới cực điểm.

Cố Tiểu Ngải ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy hơn mười chiếc xe hơi màu đen chiếm cả đường lớn, vây quanh xe taxi của cô lại, làm giao thông trên đường đều bị bế tắc cả lên.

Từ trên xe hơi, một đám vệ sĩ mặc đồ đen nghiêm chỉnh đi xuống, đi lên phía trước bao bọc vây quanh.

Cố Tiểu Ngải tuyệt vọng ngã người ra ghế, vẫn bị tìm được rồi.

Cô còn tưởng rằng có thể rời khỏi một lần . . . . . . Vì sao cô luôn cách tự do xa như vậy, luôn cách thứ mình muốn xa như vậy. . . . . .

Bọn vệ sĩ đứng vây quanh xe taxi cũng không bắt cô đi xuống, một đám mặt không chút thay đổi khoanh tay mà đứng.

Bỗng nhiên, ánh mắt mọi người nhìn lại phía trước mặt.

Hai chiếc xe hơi màu đen chạy ra hai bên tạo một khoảng trống, một chiếc xe thể thao mui trần màu bạc kiêu ngạo chạy nhanh vào, dừng ngay lại.

Lập tức có vệ sĩ tiến lên mở cửa xe.

Đã là hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về phía Tây, bầu trời có một tầng mây mù dày đặc, cả con đường được bao phủ bởi ánh mặt trời màu vàng, một người cao lớn bước xuống xe, vẫn là mặc một áo khoác đen dài làm nổi bật lên nét khí khái hào hùng trên người, áo sơmi, caravat màu đậm tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ.

. . . . . .

Nhìn bóng dáng quen thuộc kia, hai tay Cố Tiểu Ngải nắm chặt trên hai đầu gối, hô hấp trở nên khẩn trương.

Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn xe taxi của cô, bước đi đến, vẻ lo lắng trên mặt đặc hơn, một đôi mắt đen giống như mặt hồ sâu.

“Ầm ——”

Cửa xe bên cạnh người cô bị đạp mạnh vào, một vệ sĩ dùng gậy gộc trực tiếp cậy mở cửa xe ra.

Tài xế không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ tới mức nhất thời ôm đầu dựa vào trên tay lái, miệng thì thào tự nói, “Báo —— báo cảnh sát.”

. . . . . .

Bọn vệ sĩ lui ra phía sau từng bước, Lệ Tước Phong bước lên, đứng ở trước cửa xe nhìn chằm chằm mặt cô trang điểm, hô hấp rất không thông thuận.

Bốn mắt nhìn nhau.

Không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông.

“Cố Tiểu Ngải, cô muốn chơi trò trốn tìm sao?” Thật lâu, một tay Lệ Tước Phong đặt trên xe, từ trên cao nhìn xuống chăm chú vào cô, âm trầm nói, “Cô nhìn xem, cô làm cái mặt mình thành cái dạng quỷ gì đó.”

Hắn đã từng nói ghét cô trang điểm, vì né tránh hắn, cô lại vẽ cái mặt mình thành ra như vậy.

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, nắm tay thật sự nhanh, “Anh thích chơi trò mèo vờn chuột như vậy sao?”

“Đi ra ngoài!” Lệ Tước Phong đánh một quyền trên mui xe, hung ác nói.

Cố Tiểu Ngải hiểu được đã không còn khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn nữa rồi, chỉ có thể từ trong xe đi xuống, đứng ở trước mặt hắn.

Trên người hắn bao phủ vẻ lo lắng làm cho người ta bị một loại áp lực vô hình.

Làm cho cô bực bội cực kỳ.

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô không lộ vẻ mặt gì, ngực lại khó chịu, theo bản năng muốn xả caravat đi, bỗng nhiên nghĩ caravat này là do cô thắt lại, liền không làm nữa.

“Cô muốn chạy trốn đến nơi nào?” Lệ Tước Phong từng chữ từng chữ từ trong cổ họng bức ra, đứng ở trước mặt cô trừng mắt nhìn cô, không có động thủ.

Đã thật lâu rồi, hắn cũng không có đánh cô nữa, chỉ biết mạnh mẽ khắc chế cơn giận của mình.

“Bây giờ còn nói đến vấn đề này thì có ích gì?” Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn về phía hắn âm trầm hỏi lại, “Không phải muốn bắt tôi trở về sao, đi thôi.”

Bây giờ, cô cũng không thể thoát được nữa. . . . . .

Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô muốn sống một cuộc sống mới cũng không được, cái cô phải đối mặt . . . . . . Sẽ là vòng đi vòng lại cũng bị nhốt.

“Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong lại là một quyền nện ở trên xe, phát tiết tức giận trên người, “Rốt cuộc cô muốn như thế nào? Tôi đã không chi phối cuộc sống rồi, vậy cô đáp lại cho tôi là cái gì? ! Cô có bầu còn tính một tháng sau mới nói cho tôi biết? !”

Cô đối với hắn chỉ có một lần lại một lần trốn tránh.

Ngay cả có đứa nhỏ cũng muốn chạy trốn khỏi hắn. . . . . . Chẳng lẽ nhìn hắn giống như kẻ ngu chạy đi tìm cô khắp thế giới thì cô mới vui vẻ sao?

Nghe vậy, lông mi Cố Tiểu Ngải run lên, có chút khó khăn nói, “Tôi cũng không muốn nói cho anh biết.”

“Không nói cho tôi biết? ! A. . . . . .” Như là nghe được cái chuyện gì chê cười, Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, “Cố Tiểu Ngải, cô dựa vào cái gì không nói cho tôi biết? !”

Đứa nhỏ này là của hắn!

Hắn là ba của đứa nhỏ! Cô dựa vào cái gì không nói cho hắn? Còn muốn mang theo đứa nhỏ rời khỏi hắn!

Phản ứng của Lệ Tước Phong ngoài dự đoán của Cố Tiểu Ngải, Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn về phía hắn, “Tôi nghĩ, anh sẽ cho rằng ba đứa bé này là Sở Thế Tu.”

Phản ứng của hắn như thế. . . . . . Đến tột cùng là tin hay không tin?

“Tôi. . . . . .” Lệ Tước Phong muốn phản bác, lời nói lại bị ngăn ở nơi cổ họng, trong mắt lóe ra quá một chút giật mình.

Biết cô có đứa nhỏ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cô có cốt nhục của hắn.

Hắn ngay cả một chút bóng dáng Sở Thế Tu đều không có nghĩ tới. . . . . .

Hắn không phải chắc chắn cô cùng Sở Thế Tu đã lên giường rồi sao? Vì sao từ khi biết có đứa bé này, hắn hoàn toàn không hoài nghi qua. . . . . .

Có lẽ, hắn nên sớm tin tưởng lời của cô, cô không có phản bội hắn, cô không có cắm sừng hắn.

Có lẽ, hắn tin cô. . . . . .

Trong mắt Lệ Tước Phong lóe lên nhìn vào mắt Cố Tiểu Ngải, nghĩ đến hắn là bị cô hỏi làm cho do dự, nói không nên lời. . . . . .

Ngực giống như bị kéo căng ra, đau đến mức cô rất muốn cúi gập thắt lưng. . . . . .

“Không phản đối sao?” Khóe môi Cố Tiểu Ngải xả ra một chút cười khổ, “Hay là, anh muốn bức tôi bỏ đi đứa bé này?”

“Nó là con tôi!” Hắn làm sao có thể bắt cô bỏ đi con của hắn chứ!

“Nếu không phải thì sao?” Cố Tiểu Ngải hỏi lại, giọng điệu có chút chua sót.

Hắn không phải nhận định cô cùng Sở Thế Tu đã lên giường rồi sao? !

“Cố Tiểu Ngải! Cô không nên làm trái lại tôi có phải hay không?” Lệ Tước Phong bị tức không nhẹ, hướng tới cô quát, “Lúc tôi không tin thì cô trách tôi tại sao không tin cô! Bây giowg, tôi tin đứa nhỏ trong bụng cô là của tôi thì cô lại quái gở như vậy? ! Đến tột cùng cô muốn như thế nào? !”

. . . . . .

Bộ dáng Lệ Tước Phong giống như một đứa nhỏ bị tức điên lên, cũng không có đánh cô, không làm sao được đành thở hổn hển.

“Tôi không muốn như thế nào cả.” Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nhìn hắn, “Tôi chỉ biết, tôi ở trước mặt anh chưa bao giờ có quyền lựa chọn, anh muốn tôi như thế nào thì tôi nhất định phải như thế đó.”

Hắn muốn cô đi hướng đông, cô nhất định phải đi hướng đông; hắn muốn cô ăn thì cô sẽ không thể uống nước. . . . . .

Lệ Tước Phong luôn luôn yêu cầu cô phải nghe lời, thuận theo, nếu không. . . . . . Chính là cố ý chọc hắn tức giận.

“Cố Tiểu Ngải! Tôi đã đáp ứng không chi phối cuộc sống của cô rồi!” Lệ Tước Phong tức giận nói.

“Thật không? Vậy việc này thì tính là cái gì?” Cố Tiểu Ngải nhìn về phía vệ sĩ đứng thành mấy hàng, một đám người mặt không chút thay đổi đứng ở đàng kia, “Nếu anh thật sự không chi phối, thì hãy để cho tôi rời đi, được không?”

Hắn làm không được . . . . . .

Cá tính của hắn quá mạnh mẽ, hắn vĩnh viễn đều thích nắm trong tay tất cả.

“Cho cô đi rồi thì tôi làm sao bây giờ?” Lệ Tước Phong không cần nghĩ ngợi nói.

“Lệ Tước Phong, cuộc sống của anh vĩnh viễn phong phú hơn so với tôi, tôi bất quá chỉ là một chất phụ gia trong cuộc sống của anh mà thôi, nếu anh thành toàn thì tôi sẽ cảm kích anh.” Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào mặt hắn nói.

Cuộc sống của hắn có rất nhiều thứ, cô có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng nếu cô bị bắt trở về, cuộc sống của cô chỉ còn lại có hắn cùng vĩnh viễn là màu đen tối . . . . . .

“Thành toàn? Cố Tiểu Ngải, cô đang nói chuyện cười sao?” Sắc mặt Lệ Tước Phong có chút cứng ngắc, miễn cưỡng lộ ra một chút cười lạnh, trong mắt xẹt qua đau thương, “Tôi thành toàn cho cô, còn tôi thì sao chứ? Vì cô, tôi tốn biết bao nhiêu thời gian, làm biết bao nhiêu là chuyện. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải cắt đứt lời của hắn, nói từ có chút châm chọc, “Bao gồm cả cùng ba tôi. . . . . . có một giao ước, để cho tôi trước mặt mọi người bị vạch trần thân thế?”

Đây chính là chuyện hắn làm vì cô sao?

Làm cho cô vĩnh viễn nhận rõ giữa mình và Sở Thế Tu là không có khả năng ?

Làm cho cô trước mặt nhiều người biết được mình là kết quả của mối tình vụng trộm? ! Giống như một chú hề trước vô số đèn máy ảnh? !

“. . . . . .” Lệ Tước Phong bị cô chắn kín nói không nên lời, nếu hắn sớm biết rằng lúc ở lễ khánh thành của Sở gia cô đã yêu hắn thì làm sao hắn có thể cùng Cố Tân làm giao dịch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.