“Lệ Tước Phong, anh chỉ là muốn có tôi chứ không phải yêu tôi.” Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng, ngực chợt đau đớn, “Ngay cả làm sao để tôn trọng một người anh cũng đều không hiểu, giữa chúng ta căn bản không thích hợp.”
“. . . . . .”
“Chỉ là do tôi muốn, anh hẳn là sẽ không chấp thuận cho tôi, nếu không cũng sẽ không mang nhiều người đến đây như vậy. Lệ Tước Phong, anh thích chơi trò mèo vờn chuột à, anh lại thắng rồi.”
Cố Tiểu Ngải không muốn bị nhiều người trên đường vây quanh nhìn như vậy nữa, xoay người đi qua bên cạnh Lệ Tước Phong đi lên phía trước.
Dù sao kết cục cuối cùng cũng đều như nhau thôi, cô không muốn bị vệ sĩ bắt lấy quăng vào trong xe, còn không bằng chính mình đi qua, ít nhất thân thể của cô không cần chịu khổ. . . . . .
“Cố Tiểu Ngải, tôi mặc kệ cô tin hay không tin! Lời này tôi chỉ nói một lần thôi!”
Tiếng nói trầm thấp của Lệ Tước Phong từ phía sau cô vang lên, mỗi một lời đều cực kỳ dùng sức rống, “Cô là người phụ nữ tôi yêu nhất! Từ nay về sau, tôi cũng sẽ không yêu người thứ hai! Chỉ cần cô ở lại, về sau tôi sẽ không liên quan đến bất kỳ người phụ nữ nào nữa! Cô muốn như thế nào thì tùy cô!”
. . . . . .
Cơ thể Cố Tiểu Ngải run lên, môi đỏ mọng cắn chặt, hốc mắt bỗng nhiên ướt.
Cô là người phụ nữ tôi yêu nhất! Từ nay về sau, tôi cũng sẽ không yêu người thứ hai!
Chỉ cần cô ở lại, về sau tôi sẽ không liên quan đến bất kỳ người phụ nữ nào nữa! Cô muốn như thế nào thì tùy cô!
. . . . . .
Nghe được những lời này, lòng cô không yên. . . . . .
Lúc cô chờ mong những lời này vì sao hắn lại không nói? Chờ trái tim cô nguội lạnh rồi thì hắn mới nói ra. . . . . .
Hắn luôn nói những lời ngọt ngào không đúng lúc. . . . . .
“Cố Tiểu Ngải! Đây không phải là trò chơi mèo vờn chuột, tôi muốn lòng cô tình nguyện ở lại!” Lệ Tước Phong đến gần cô, đứng ở sau lưng của cô nói từng chữ một, “Tôi muốn cô yêu tôi!”
Hắn một lần lại một lần nhốt cô đơn giản cũng chỉ là muốn cô yêu hắn!
Lòng của cô không chịu khuất phục hắn, hắn mới sốt ruột, mới có thể dùng tất cả biện pháp. . . . . .
Cố Tiểu Ngải hơi hơi ngưỡng mặt lên, không cho nước mắt rơi xuống, tận lực làm cho giọng mình có vẻ lạnh nhạt, “Nếu tôi không yêu anh thì sao? Tôi nhất định phải đi thì sao?”
Hắn sẽ tôn trọng lựa chọn của cô không?
Tính cách hắn bá đạo không ai bì nổi có thể cho cô rời đi sao?
“Cô đã nói cô yêu tôi . . . . . .” Lệ Tước Phong liền đứng ở sau lưng của cô nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ bé của cô, lời này hắn ra có chút lo lắng.
Cô đã muốn chuẩn bị rời khỏi, còn có thể yêu hắn không?
Lòng của cô. . . . . .
Nếu cô đã nản lòng thoái chí, hắn đem cô mang về thì có ý nghĩa gì nữa? Là lại một lần nữa bức cô tuyệt thực, hay là lại một lần nữa bức cô không nói chuyện cùng hắn?
Nhưng nếu không đem cô mang về, hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn đã từng để cô bên cạnh Sở Thế Tu, một ngày ngắn ngủi kia hắn đã chịu không nổi rồi. . . . . .
Nếu lại một lần nữa, hắn không dám tưởng tượng.
“Yêu cũng không thể giữ lại một tình cảm.” Cố Tiểu Ngải chớp chớp ánh mắt ướt át, chậm rãi xoay người lại hờ hững nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt, “Giữa chúng ta đều không có không gian riêng, mà vẫn luôn dây dưa với nhau.”
Nếu tình cảm của bọn họ còn tiếp tục nữa thì chỉ biết càng ngày càng dị thường mà thôi.
“Tôi sẽ sửa!” Lệ Tước Phong dùng sức cắt đứt lời của cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mắt cô có chút yêu khí, “Nếu cô muốn tôi biến thành như thế nào thì tôi đều sửa cho cô!”
Ở trước mặt cô, hắn đã không nóng nảy nữa rồi . . . . . .
Chỉ cần cô yêu hắn, cô ở lại bên cạnh hắn, về sau muốn hắn ăn nói khép nép đều được.
Hắn vẫn là không hiểu cô tin những lời hắn nói hay không, hắn chỉ biết là, trong trò chơi chinh phục này, người thua là hắn.
Thua triệt triệt để để.
“Lệ Tước Phong. . . . . .” Đối mặt với Lệ Tước Phong như vậy, Cố Tiểu Ngải không biết mình còn kiên trì được hay không.
Cô nghĩ hắn sẽ đem cô trực tiếp bắt về nhốt, lại không nghĩ rằng hắn sẽ nói ra như vậy . . . . .
Lúc trước ở công viên trung tâm vẫn còn là một người đàn ông ngang ngược không cho cô rời khỏi, giờ phút này trở nên ăn nói khép nép. . . . . .
Điều này làm cho lòng của cô đau đến thắt lại, cô bỗng nhiên không rõ có nên đi hay không.
Cô thừa nhận, mỗi một câu của hắn đối với cô có lực sát thương rất lớn. . . . . . Hắn chỉ yêu một mình cô, hắn sẽ không gặp mặt phụ nữ khác, cái gì hắn cũng đồng ý sửa vì cô.
Cô hiểu được, dường như là hắn đang cầu xin cô, cầu xin cô tha thứ, cầu xin cô ở lại. . . . . .
“Võ Giang! Lấy súng đến đây!” Lệ Tước Phong bỗng nhiên trầm giọng nói.
Nghe vậy, con ngươi của Cố Tiểu Ngải co rút, theo bản năng lui ra phía sau từng bước, hắn muốn làm cái gì?
Nhìn cô sợ hãi lui về phía sau, Lệ Tước Phong tự giễu nở nụ cười một tiếng, “Cô không cần như vậy, vĩnh viễn tôi cũng sẽ không làm cô bị thương nữa.”
“Anh muốn làm cái gì?” Cố Tiểu Ngải bất an nhìn hắn.
“Cố Tiểu Ngải, tôi cũng đã nói rồi, nếu cô không yêu tôi thì cứ bước đi! Tôi sẽ không dây dưa với cô nữa.”
Võ Giang lấy ra một cây súng cung kính đưa cho Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong cầm súng một cách chắc chắn, ánh mắt tối tắm nhìn chăm chú vào mặt của cô, tiếng nói trầm thấp mà từ tính.
Dứt lời, Lệ Tước Phong giơ cây súng lên nhắm ngay vào vai trái của mình nổ mạnh một phát súng.
“Pằng ——”
Cả người Lệ Tước Phong nhoáng lên một cái, bị đau nhíu chặt mi, cũng chưa hừ lên một tiếng.
“A ——”
Người vây xem ở xa xa thét lên chói tai.
Cố Tiểu Ngải nhất thời sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ngơ ngác nhìn máu tươi từ vai trái hắn ồ ồ mà ra, chảy xuống dưới, hòa cùng màu áo đen thành một màu u ám. . . . . .
“Lệ Tước Phong, anh điên rồi? !”
Hắn đang làm cái gì đó? Hắn không muốn sống nữa sao? !
“Cố Tiểu Ngải, tôi nói lại lần nữa, nếu cô không yêu tôi thì cứ bước đi!” Lệ Tước Phong nhìn cô, trong mắt quyết tuyệt, đem cây súng dời đi khỏi vai trái của mình, ngón tay chạm vào cò súng.
“Không được ——”
Biết hắn muốn làm cái gì, Cố Tiểu Ngải sợ hãi hô to lên, nhưng cùng với giọng nói của cô, là tiếng súng thứ hai vang lên, không có một chút chần chờ. . . . . .
“Pằng ——”
Tiếng súng vang vọng lúc...hoàng hôn.
thân hình Lệ Tước Phong lại nhoáng lên một cái, cả người thiếu chút nữa té ngã, nhưng vẫn cố gắng chống đứng ở đàng kia, máu tươi càng thêm chảy mãnh liệt.
Mỗi một tấc mặt của Lệ Tước Phong đều tái nhợt, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, môi mỏng không có một chút máu, trắng bệch đến đáng sợ.
“Lệ Tước Phong, anh không muốn sống nữa sao? !”
Cố Tiểu Ngải hoàn toàn bị dọa rồi, cô không nghĩ tới Lệ Tước Phong phương thức đoạn tuyệt như vậy, hắn làm gì trên thân thể mình chứ? !
Ngay cả tánh mạng của mình mà hắn cũng đều không cần?
Tay phải Lệ Tước Phong cầm súng khẽ run lên, chậm rãi dời họng súng đi. . . . . .
“Không được! Tôi không đi nữa! Lệ Tước Phong, tôi đi theo anh, anh đừng nổ súng nữa . . . . . .”
Thấy thế, Cố Tiểu Ngải sợ tới mức đồng tử co rút nhanh, không cần nghĩ ngợi thốt lên, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rớt xuống.
Đừng nổ súng nữa . . . . . .
Đừng điên cuồng mà chơi tiếp tục như vậy nữa . . . . . .
“Thật không? Cam tâm tình nguyện đúng không?” Lệ Tước Phong thật sâu nhìn chằm chằm cô, môi mỏng trắng bệch khẽ nhếch lên, giọng điệu cứng ngắc đủ mạnh mẽ.
Tay phải buông lỏng, cây súng rơi xuống đất, trong tầm mắt dần dần có chút rã rời, thân hình lung lay sắp đổ.
Thật tốt, cô không đi nữa rồi . . . . . .
“Lệ Tước Phong!” Nhìn thấy hắn với bộ dạng này, Cố Tiểu Ngải sợ hãi vội vàng xông lên phía trước, đỡ lấy thân thể của hắn, khẩn trương hỏi, “Anh thế nào?”
Hắn lấy thân thể mình để đặt cược sao?
Có phải nếu cô không nói câu ở lại, hắn sẽ tiếp tục nổ súng nữa sao? Tại sao hắn có thể điên cuồng như vậy. . . . . .
Cơ thể Lệ Tước Phong loạng choạng, cúi mặt xuống nhìn cô, gian nan tiếp tục hỏi, “Thật sự không đi đúng không?”
Giống như muốn từ miệng cô xác nhận lại một lần nữa.
Cố Tiểu Ngải lo lắng quay đầu nhìn Võ Giang hô to, “Còn không mau gọi xe cứu thương? !”
“Đã gọi rồi, Cố tiểu thư.” Võ Giang tiến lên từng bước đáp.
Lệ tổng làm một màn này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, mọi người chỉ thấy qua Lệ tổng đánh phụ nữ thôi, chứ chưa từng thấy Lệ tổng lại nổ súng vào chính mình như vậy . . . . . .
“Qua đây dìu anh ấy mau!”
Cố Tiểu Ngải kích động nói, chỉ một mình sẽ không chống đở nổi sức nặng của Lệ Tước Phong.
Võ Giang nghe vậy vội vàng tiến lên, tiếng nói Lệ Tước Phong trở nên có chút khàn khàn, vẫn là hung hăng nói, “Cút ngay! Tôi còn chưa tàn phế!”
Chỉ là hai phát súng mà thôi, hắn còn đứng được.
Hắn không yếu đuối như vậy.
“Vâng, Lệ tổng.” Võ Giang lập tức đứng ở một bên không nhúc nhích.
“Cố Tiểu Ngải.” Lệ Tước Phong đẩy tay Cố Tiểu Ngải nâng đỡ hắn ra, ánh mắt đã rã rời nhìn mặt cô đã muốn rơi lệ đầy mặt, nước mắt này là chảy xuống vì hắn . . . . . .
Chỉ cần cô ở lại, hắn chịu mấy phát súng cũng đáng.
Cố Tiểu Ngải nhìn mặt của hắn, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, tầm mắt đã mơ hồ rồi.
Môi Lệ Tước Phong tái nhợt nở ra một chút tươi cười đắc ý, “Đây là do chính cô cam tâm tình nguyện ở lại nha, tôi không bắt buộc cô.”
“Lệ Tước Phong, anh chính là kẻ điên.”
Vì muốn cô ở lại mà ngay cả mạng sống hắn đều không cần.
“Đúng, tôi điên rồi!” Lệ Tước Phong thản nhiên thừa nhận, thân hình lại lung lay một chút, thần thái trong mắt càng ngày càng tan rã.