“Anh đừng náo loạn nữa, chúng ta đi lên xe ngồi chờ một chút xe cứu thương tới đi.” Cố Tiểu Ngải khẩn trương lo lắng nhìn hắn, lại muốn đi lên dìu hắn, lại một lần nữa bị Lệ Tước Phong đẩy ra.
“Tôi tự đứng được!”
Lệ Tước Phong cố gắng chống đỡ đứng ở đó, mồ hôi trên trán nhỏ xuống như mưa, mạnh mẽ chịu đựng đau đớn, hai tròng mắt dùng sức tập trung nhìn cô cắn răng hỏi, “Cố Tiểu Ngải, cô có yêu tôi hay không? !”
Giọng điệu của hắn cho tới bây giờ cũng sẽ bá đạo không thay đổi.
Ngay cả một câu câu hỏi đều có vẻ kiêu ngạo, ương ngạnh, không ai bì nổi. Bây giờ hắn bị thương cũng chẳng sợ tùy thời có thể ngã xuống nữa.
Cố Tiểu Ngải nhìn bộ dáng hắn suy yếu lại cố gắng chống đỡ, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Có đôi khi, cô thực không hiểu suy nghĩ của hắn, lúc này mà còn hỏi cái chuyện đó, mỗi một hành vi của hắn đều vô cùng đáng sợ. . . . . . ngay cả thân thể của hắn cũng không để ý. . . . . .
“Tôi hỏi cô có yêu tôi hay không? !” Không nghe thấy cô trả lời, Lệ Tước Phong lại dùng lực hỏi một lần nữa, cố chấp đến khiếp người, “Có phải yêu tôi nên mới ở lại đúng không? !”
Hôm nay, hắn nhất định phải biết đáp án này.
Hắn muốn cô cam tâm tình nguyện ở lại, hắn muốn cô ở lại về sau sẽ không đi nữa, hắn yêu cô. . . . . .
Hắn không muốn trái tim cô nguội lạnh, tuyệt đối không được.
“Yêu! Tôi yêu anh! Lệ Tước Phong, tôi yêu anh! Anh có nghe được hay không? !” Cố Tiểu Ngải khóc lớn tiếng nói.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại có giọng nói của Cố Tiểu Ngải.
“Nghe được.” Lệ Tước Phong lập tức nở nụ cười, giống như một đứa nhỏ, vui vẻ cực kỳ, giống như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, “Vậy cô hôn tôi đi, Cố Tiểu Ngải, lại đây hôn tôi đi.”
Hắn muốn đem cô kéo vào trong lòng hôn mạnh mẽ. Nhưng bây giờ, hắn. . . . . . ngay cả ôm cũng đều khó khăn, vai trái đang rất đau đớn.
Lúc này đây, Cố Tiểu Ngải không do dự nữa, kiễng mũi chân hôn môi hắn thật sâu, nước mắt rơi xuống, vị mặn tràn lan trong miệng hai người, làm cho nụ hôn này trở nên chua sót. . . . . .
Lệ Tước Phong muốn giơ tay lên ôm cô, nhưng ngay cả tay phải cũng không còn chút khí lực nữa, chỉ có thể cúi đầu ngậm môi của cô dùng chút khí lực cuối cùng hôn môi cô.
Hương vị son môi của cô cũng không bằng hương vị ngọt ngào của riêng cô. . . . . . Cô sẽ không thích hợp với cái mớ đồ trang điểm gì đó đâu.
Giống như là hôn trước khi tử vong vậy, hai người đều dùng hết khí lực toàn thân, dùng sức mà triền miên hôn đối phương. . . . . .
Ánh mặt trời chiều chiếu trên người của hai người, tạo thành một hình ảnh bi thương nhưng rất đẹp.
Bọn vệ sĩ lẳng lặng đứng, không ai lên tiếng, người vây xem xa xa cũng yên tĩnh trở lại. . . . . .
Khí lực đến cuối cùng cũng hết, Lệ Tước Phong lập tức ngã vào trên vai nhỏ bé và yếu ớt của cô, suy yếu nói, “Cố Tiểu Ngải, về sau đừng trang điểm nữa . . . . . . Mùi phấn này. . . . . . thật là khó ngửi. . . . . .”
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải nhất thời cũng không biết nên khóc hay là nên cười. Người đàn ông này đến lúc này còn nói lời như thế, mùi phấn của cô khó ngửi, hắn còn hôn cô lâu như vậy. . . . . .
“Cố tiểu thư, xe cứu thương đến rồi. Tôi đi sơ tán mọi người một chút, cô giúp Lệ tổng lên xe đi.” Võ Giang đi tới nói, gọi hai vệ sĩ khác qua hỗ trợ Lệ Tước Phong đã muốn lâm vào tình trạng bán hôn mê rồi.
Cố Tiểu Ngải nhìn bóng lưng của hắn, ngực đau đến hít thở không thông. . . . . .
Từ giờ khắc này, Cố Tiểu Ngải biết mình không bao giờ có thể rời khỏi người đàn ông này nữa. . . . . .
*************************
Hành vi Lệ Tước Phong tự mình hại mình cuối cùng làm cho hắn bị treo cánh tay trái lên. . . . . . hình tượng đẹp trai anh tuấn hoàn toàn không còn nữa.
Trong một phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, vài vệ sĩ nghiêm túc đứng một bên, bảo mẫu ngồi ở trước giường bệnh cắt quả táo, “Lệ tổng ăn chút gì đi?”
“Không ăn!”
Lệ Tước Phong ngồi ở đầu giường, sắc mặt mang theo tái nhợt, khuôn mặt thối tới cực điểm nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng ở phía trước cửa sổ.
Đã bực bội lắm rồi! Còn ăn cái gì? !
Lúc này đã là đêm khuya, Cố Tiểu Ngải đứng ở phía trước cửa sổ, bóng dáng thẳng tắp, ánh sáng nhu hòa của đèn treo chiếu tới trên người của cô, tóc đen dài mềm mại, khuôn mặt thanh thuần, hoàn toàn không giống như là một người sắp làm mẹ.
Người phụ nữ này vốn nên chăm sóc hắn không có rời đi, còn đứng ở tầm mắt của hắn, hắn là nên vui vẻ nên thỏa mãn.
Kết quả. . . . . . từ khi hắn được điều trị xong đưa về phòng bệnh, sau khi hết thuốc mê tỉnh dậy, Cố Tiểu Ngải. . . . . . đứng một mình ở phía trước cửa sổ gọi điện thoại hơn mười mấy phút đồng hồ.
Vẫn cầm điện thoại của hắn.
Ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng đều không có.
Mà hắn chỉ biết trơ mắt như vậy nhìn cô gọi điện thoại đến mười mấy phút đồng hồ, cô còn không có ý cúp điện thoại, cũng không quay đầu liếc nhìn hắn một cái!
“Đúng vậy, đồ dùng trong nhà nhất là cái giường phải đổi toàn bộ hết. Trong phòng sách, ngoại trừ sách bên trong ra, những cái khác phải đổi toàn bộ.” Cố Tiểu Ngải nói vào di động chỉ hu , tiếng nói cũng cực kỳ lưu loát.
. . . . . .
Lệ Tước Phong tức giận đến đau cả dạ dày, cái cô này muốn đem nhà hắn tháo dỡ ra hết hay sao, hắn đã tỉnh dậy lâu như vậy rồi, cô cũng không quan tâm đến vết thương của hắn một chút nào? !
Quan tâm một chút sẽ chết sao? ! Liếc nhìn hắn một cái sẽ chết sao? !
Người phụ nữ lúc nãy còn khóc lóc nói yêu hắn đi đâu mất rồi? !
“Trong văn phòng Tổng giám đốc cũng phải đổi lại một chút, nhất là cái giường bên trong làm ơn quyên góp đến Châu Phi giúp tôi.” Cố Tiểu Ngải nói một cách trật tự rõ ràng
. . . . . .
Cô còn sắp xếp lại cả phòng làm việc của hắn.
“Cố —— Tiểu —— Ngải!” Lệ Tước Phong rốt cục không chịu nổi nghiến răng nghiến lợi quát.
Lúc này, Cố Tiểu Ngải mới xoay người lại tùy ý liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói vào di động phân phó, “Còn nữa, xe của Lệ Tước Phong, quyên góp toàn bộ, tùy tiện mua một chiếc xe mới cho hắn là được.”
Cô không phải một cô gái theo chủ trương lãng phí, nhưng những cái có lưu lại dấu vết của bất kỳ người phụ nữ nào khác thì tuyệt đối không được giữ lại.
Cô phải xóa sạch toàn bộ quá khứ của hắn.
“Tạm thời cứ như vậy đi, nếu còn nghĩ đến cái gì nữa tôi sẽ bổ sung cho cô, đã làm phiền cô rồi, thư ký Vương.”
Cúp điện thoại, Cố Tiểu Ngải mới nhìn tới khuôn mặt thối đến cực điểm của Lệ Tước Phong, thấy cánh tay trái hắn bị treo lên, không khỏi mở tính năng chụp ảnh lên, nhắm ngay hắn chụp lại.
“Cố Tiểu Ngải! Cô đang làm gì đấy? !” Lệ Tước Phong hổn hển nói, bây giờ bộ dạng hắn như quỷ thế này mà cô còn có thể chụp hình được!
“Không có gì, đem ảnh chụp này phóng to mấy chục tấc treo trên tường, bên cạnh ghi chú rõ: hành vi tự mình hại mình, xin chớ học tập.” Cố Tiểu Ngải nghịch ngợm nói.
“Phốc ——”
Bảo mẫu đang cắt quả táo, nghe vậy nhịn không được cười thành tiếng, vài vệ sĩ đứng ở đó cũng nghẹn cười, không dám cười ra tiếng.
Sắc mặt Lệ Tước Phong càng khó nhìn, trừng mắt nhìn bảo mẫu, “Cười cái gì? Đều cút ra ngoài cho tôi!”
Thấy hắn bị thương tất cả còn chà đạp mặt mũi hắn sao? !
“Vâng, Lệ tiên sinh.”
Bảo mẫu đứng lên, cùng vài vệ sĩ đi ra khỏi phòng bệnh. . . . . .
Lúc này, Cố Tiểu Ngải mới ngồi vào trên giường bệnh, tùy ý dựa vào vai phải hắn, chỉ dựa nhẹ vào thôi, không dám dùng sức đặt ở trên người của hắn, tiện tay mở ảnh chụp trong di động cho hắn xem, “Thế nào, chụp không tệ đúng không, rất có ý nghĩa giáo dục.”
“Cố Tiểu Ngải! Cô có lương tâm hay không, tôi là vì ai mà bị thương chứ? ! Tôi tỉnh lại đã lâu như vậy, cô có quan tâm hỏi một câu hay không? !” Lệ Tước Phong khó chịu quát, tại sao trái tim người phụ nữ này lại cứng như hòn đá vậy chứ.
Còn dám cười nhạo hắn nữa chứ, bây giờ còn dám chụp bộ dáng thế này của hắn.
“Tôi không bảo anh tự hại mình.” Cố Tiểu Ngải lẩm bẩm một câu.
Lúc hắn bị đẩy vào phòng giải phẫu cô đã hoảng loạn rối tinh rối mù, thiếu chút nữa theo đi vào, lại bị bác sĩ kéo ra, cô đứng yên thật lâu, cho đến khi cô nghe được bác sĩ nói hắn không có việc gì mới hoàn toàn yên lòng.
Lệ Tước Phong là một người đàn ông thật mạnh mẽ.
Chuyện gì hắn cũng đều làm được, cái thủ đoạn đoạn tuyệt gì hắn cũng đều dùng được, cho dù là giết hại thân thể của chính mình, ngay cả rên một tiếng hắn cũng không có.
“Tôi không như vậy thì cô sẽ ở lại sao?” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, cô tự động dựa vào vai hắn, mùi thơm mát trên tóc dài bay vào mũi hắn, làm cho hắn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn trên vai trái giảm bớt rất nhiều. . . . . .
Hắn thích cô tới gần.
Nghe vậy, cái mũi Cố Tiểu Ngải chua xót, nhỏ giọng nói, “Về sau đừng làm loại việc ngốc này nữa.”
Cô hi vọng tình cảm giữa bọn họ chỉ bình thường thôi, mà không phải chỉ là hình thức khuôn mẫu.
Cô không muốn nhìn thấy hắn dùng súng hại thân thể của chính mình. . . . . .
Phát giác giọng nói của cô không bình thường, mắt Lệ Tước Phong thâm trầm, tiếng nói khàn khàn, “Cô khóc sao?”
Ngực Lệ Tước Phong xẹt qua một chút lo lắng, hắn còn tưởng rằng cô vô tình chẳng quan tâm đến vết thương của hắn, cái cô này. . . . . .
Cô tựa nhẹ vào vai phải của hắn, cúi đầu, làm cho hắn nhìn không biểu tình trên mặt cô.
“Không có.” Cố Tiểu Ngải hít hít cái mũi, đưa điện thoại di động bỏ qua một bên, dùng sức trừng mắt nhìn, không cho nước mắt rơi xuống.
“Cô có!” Lệ Tước Phong muốn quay đầu xem mặt của cô, Cố Tiểu Ngải nhanh chóng chuyển tới bên kia, không cho hắn xem, hắn vừa động, vai trái liền có cảm giác đau đớn truyền đến, làm hắn không thể có động tác nào nữa.
“Vốn là không có!”
“Cố Tiểu Ngải, cô thừa nhận vì tôi mà đau lòng thì có sao đâu chứ? !” Cô thừa nhận một chút dỗ hắn vui vẻ sẽ mất khối thịt nào sao? !
“Ai lại đau lòng cho một kẻ điên tự mình hại mình kia chứ.” Cố Tiểu Ngải kìm nén lệ trong mắt, không chịu thua.
“Tôi cũng đã nghe có người đối với kẻ điên hô to tôi yêu anh!” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, lúc ấy hắn đã muốn lâm vào trạng thái bán hôn mê, nhưng là tuyệt đối không thể quên lời của cô.
Bộ dáng lúc cô lớn tiếng nói yêu hắn. . . . . . so với thời điểm nào cũng đều động lòng người, chỉ sợ cô còn trang điểm, vẫn như cũ làm lòng người rung động.
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải lặng im, phương diện đấu võ mồm này, cô luôn thua.