Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 316: Chương 316




Hắn đang khẩn trương về đứa nhỏ. . . . . . thật không?

“Làm sao lại nhìn tôi? !” Lệ Tước Phong nhìn thấy Cố Tiểu Ngải vẫn nhìn mình chằm chằm.

“Không có gì.” Cố Tiểu Ngải cười cười, chuyển mắt nhìn về phía cửa hàng rực rỡ muôn màu, cực lực khắc chế dục vọng mua sắm, quay qua nói với Lệ Tước Phong, “Đứa nhỏ còn chưa ra đời đâu, mua những thứ này không phải rất sớm sao?”

Tiếng nói vừa dứt, Cố Tiểu Ngải vừa mới chuyển đầu qua liền thấy Lệ Tước Phong đi đến kia rồi.

“Cũng phải tới lúc chuẩn bị phòng cho con thôi!”

Lệ Tước Phong nói xong đi vào khu gia dụng cho con nít, dường như là liếc mắt đảo qua một cái, theo thói quen dùng ngón tay chỉ nào là giường, bàn, ghế không ai bì nổi nói, “Này, này, còn có cái này nữa. . . . . .”

Hắn chọn tất cả đều là đồ có giá cao nhất . . . . . .

Nhân viên bán hàng đi theo phía sau hắn kinh ngạc há to miệng, một bộ nhìn thấy người giàu có.

Cố Tiểu Ngải nhìn thấy điệu bộ hắn như thế vội vàng đi lên phía trước, bắt lấy tay hắn không ngừng chỉ này nọ, “Đây là chuẩn bị đồ cho Bảo Bảo, anh cũng không xem có dùng được hay không sao?”

Cái tên nhà giàu này. . . . . .

Chọn cho Bảo Bảo toàn đồ quý giá, không biết có dùng được hay không. . . . . .

“Chất lượng không tốt mới rẻ đó.” Lệ Tước Phong đúng lý hợp tình nói, lại muốn đi chọn này nọ, Cố Tiểu Ngải liên tục không ngừng ngăn lại, “Chọn đồ cho Bảo Bảo không phải chọn như vậy.”

“Phiền toái!” Lệ Tước Phong nhíu mi, “Vậy phải chọn như thế nào?”

Phải so sánh từng cái một sao?

Rất phiền toái.

“Bảo Bảo còn chưa ra đời, làm sao anh biết là trai hay gái, cũng không thể chọn màu hồng cho con trai đúng chứ?” Cố Tiểu Ngải đi đến trước cái giường màu hồng phấn mà Lệ Tước Phong mới vừa chọn, ngay cả màu sắc hắn cũng không nhìn liền chọn.

Nếu sinh con trai, con trai ngủ giường màu hồng rất quái dị . . . . . .

Lệ Tước Phong nhíu nhíu mày, dường như đang tự hỏi cô nói gì thế, Cố Tiểu Ngải nghĩ hắn nghe lọt tai được lời cô nói, liền cười nói, “Hay là chờ Bảo Bảo ra đời rồi mua sau đi.”

Bây giờ bố trí phòng cho con vẫn còn rất sớm.

Không vội vào lúc này, về sau bọn họ còn rất nhiều thời gian.

Lệ Tước Phong không đáp lại cô, chuyển mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng, “Giường kia có màu xanh không?”

“Dạ có, tiên sinh.” Nhân viên bán hàng trả lời.

“Vậy lấy cả hai màu cho tôi, còn nữa tất cả những gì tôi đã chọn đều lấy cả màu cho con trai và con gái luôn.” Lệ Tước Phong nói xong liếc nhìn Cố Tiểu Ngải một cái, “Không phải giải quyết được rồi sao? !”

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải nhìn hắn không nói gì nữa, Lệ Tước Phong đi mua đồ luôn giống như giới đại gia vậy. . . . . .

Cô muốn sửa hắn mấy trăm lần đều không có kết quả.

Cố Tiểu Ngải không xen vào nữa, xoay người tự mình tùy tiện nhìn xem, bỗng dưng phát hiện ở đằng kia có một bộ đồ đôi sọc ngang đen trắng, bộ nữ là váy, của nam là áo thun, thiết kế rất xứng đôi, tao nhã mà lại rất có cảm xúc.

Một bộ đồ đôi rất đẹp.

“Đây là mẫu đồ đôi mới nhất năm nay, hai vị có muốn thử một chút hay không?” Nhân viên bán hàng đi tới, cười đến mặt mày hớn hở, “Nếu như hai vị đồng ý có thể giúp cửa hàng chúng tôi chụp một bức ảnh, chúng tôi có thể làm ảnh trưng bày, tôi sẽ in cho hai vị.”

Nam anh tuấn, nữ thanh thuần, nhìn kỹ không có thua kém ngôi sao điện ảnh một chút nào, đem hình của hai người này trưng bày bên ngoài cửa hàng, nhất định rất thu hút, có thể sẽ buôn bán rất được.

“Hình trưng bày?”

Cố Tiểu Ngải nhìn bộ đồ đôi trước mắt, không biết mình cùng Lệ Tước Phong mặc lên sẽ ra bộ dáng gì nữa?

“Đúng vậy, có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không?” Nhân viên bán hàng tha thiết nhìn cô.

Lệ Tước Phong sẽ không đồng ý chụp đâu.

“Thật ngại quá, chúng tôi không chụp ảnh. Có điều bộ đồ đôi này chúng tôi sẽ mua, phiền cô gói lại.” Cố Tiểu Ngải cười khéo léo từ chối.

Lệ Tước Phong là một người không thích ảnh chụp của mình bị lộ ra ngoài. Một bức ảnh của hắn lộ ra trước truyền thông cũng đủ gây ra một trận sóng gió rồi, hắn giữ bí mật của mình trước truyền thông tương đối tốt.

“Tốt. Tôi sẽ gói lại cho cô.”

Cố Tiểu Ngải có chút tiếc nhìn bộ đồ đôi, cô cùng Lệ Tước Phong chụp hẳn là sẽ không tệ lắm, chờ sau khi đứa nhỏ ra đời hai người chụp cũng được.

Treo trong nhà cũng không tồi.

Cố Tiểu Ngải quay người lại, liền thấy Lệ Tước Phong đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm cô, mắt đen như mực, thâm thúy cực kỳ, không hiểu đang suy nghĩ gì.

“Anh đang nhìn lén tôi sao?” Cố Tiểu Ngải cười đi qua hỏi, mắt sáng như sao, khóe môi ôm lấy đường cong mờ, ngũ quan rõ ràng, vẻ mặt không nhiễm thế tục. . . . . .

Mỗi một điểm cũng đủ làm cho hắn rung động.

Lệ Tước Phong nhìn cô chằm chằm, “Cô rất muốn chụp sao?”

“Cái gì?” Cố Tiểu Ngải nhất thời không kịp phản ứng.

“Hình trưng bày.” Hắn rõ ràng đã thấy cô lung lay với đề nghị của nhân viên bán hàng.

Cô ấy rất muốn chụp ảnh này.

“Không có.” Cố Tiểu Ngải cười cười lắc đầu, đưa tay cầm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, rúc vào bên cạnh hắn.

. . . . . .

Không muốn chụp thật sao? !

“Cô còn nói về sau không gạt tôi? Cô đang nói dối!” Lệ Tước Phong nhíu mày, cô này không thành thực, muốn chụp cứ nói thẳng là được mà.

Vậy cũng là lừa sao?

Cô thấy hắn không có khả năng đồng ý chụp hình trưng bày giúp cửa hàng. . . . . .

“Nào có. . . . . . Tôi không có muốn chụp.” Cố Tiểu Ngải thân thiết lắc lắc tay hắn, giống như con chim nhỏ nép vào người hắn, dịu dàng nói, “Chúng ta về nhà chụp là được rồi.”

Cô cũng không phải người thích xuất đầu lộ diện.

Lúc nãy nghe qua sẽ được làm hình trưng bày cảm thấy hứng thú mà thôi.

Lệ Tước Phong nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên kéo cô đi, hướng tới chỗ nhân viên bán hàng đang đóng gói đồ đạc lại nói, “Cho chúng tôi chụp ảnh!”

Nhân viên bán hàng tất nhiên vui vẻ quên hết tất cả, “Được được, tôi lập tức đi chuẩn bị, hai vị thay quần áo một chút đi.”

“Anh muốn chụp ảnh sao?” Cố Tiểu Ngải kinh ngạc.

“Là chúng ta chụp!” Hắn ghét chụp hình một mình, chụp một mình có cái gì tốt đâu, còn không phải cô muốn chụp sao.

“Nhưng không phải anh không thích ảnh chụp của anh ở trong tay người khác sao?” Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn hắn, tại sao lại đột nhiên muốn chụp với cô chứ?

Tuy rằng Lệ Tước Phong làm người xử sự kiêu ngạo đến cực điểm, nhưng ở trước truyền thông luôn luôn bí mật, truyền thông ngay cả ảnh chụp của hắn cũng không có chính diện, lần trước ở KFC hắn cũng không đồng ý để cho người khác lưu ảnh chụp của hắn.

“Không phải cô muốn chụp sao? !” Lệ Tước Phong từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.

Cô nhìn chằm chằm quần áo kia tròng mắt cũng muốn đứng yên luôn rồi.

“Không cần. . . . . .”

“Tôi nói chụp thì chụp thôi!”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Lệ Tước Phong, rõ ràng hắn là vì cô mới đồng ý chụp ảnh, kết quả giọng điệu kém đến muốn chết. . . . . .

Giọng điệu của hắn tốt một chút có thể như thế nào đây? !

“Hai vị, mời bên này, ở nơi của chúng tôi có máy ảnh và nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cam đoan sẽ chụp cho hai vị thật đẹp.” Nhân viên bán hàng cười nói.

Không cần dùng đến máy ảnh xịn cũng dám chắc là rất đẹp rồi.

Diện mạo của hai vị này thật sự rất đẹp.

Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong kéo tay đi vào, nơi này nghiễm nhiên cũng có chụp ảnh cho khách hàng nữa, phương tiện bên trong đầy đủ mọi thứ, ngay cả một ít áo cưới đơn giản cũng có, còn có các loại đồ chơi trẻ em. . . . . .

Cố Tiểu Ngải cầm váy đi vào phòng thay quần áo mặc vào, váy được may bằng vải lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp, áo thiết kế theo kiểu hở vai, bên trên có đính một ít hạt pha lê, thoạt nhìn rất tươi trẻ.

Cố Tiểu Ngải ở trước gương to đánh giá chính mình, cô cũng không kém so với Linh Mộc Nại Nại, ngoại trừ. . . . . . ngực không to bằng Linh Mộc mà thôi.

Ngực to như vậy làm cái gì chứ. . . . . .

Cô như vậy cũng rất tốt rồi, Cố Tiểu Ngải ở trong lòng thầm nghĩ.

“Tiểu thư, mời qua bên này trang điểm.”

Một vị chuyên gia trang điểm đi tới cười nói.

Cố Tiểu Ngải đang định nói chuyện, chợt nghe thấy giọng bá đạo của Lệ Tước Phong truyền đến, “Cô ấy không cần trang điểm!”

Trang điểm nhìn lẳng lơ chết được.

Cố Tiểu Ngải xoay người lại nhìn qua, thấy Lệ Tước Phong mặc áo thun đi ra, áo bó sát làm cho dáng người hắn lộ ra đường nét hoàn mỹ, cơ bắp rõ ràng, người cao to. . . . . .

Cô giống như là lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Tước Phong mặc áo thun, đẹp. . . . . . như thanh niên trẻ tuổi.

Cô không ngờ có thể thấy trên người Lệ Tước Phong hai chữ ánh nắng, thật sự là không dễ dàng.

Lệ Tước Phong rõ ràng là không quen mặc áo thun, kéo kéo áo, nhìn qua cô, tầm mắt trong nháy mắt ngưng kết ở trên người cô, con ngươi đen có một chút kinh ngạc.

Cái cô này. . . . . . có thể phù hợp với tất cả các loại phong cách.

Thanh thuần, sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, đáy mắt lại mang theo một phần tự nhiên kiêu ngạo.

“Oa . . . . . . Hai vị thật sự là trời đất tạo nên một đôi, một bộ quần áo này chúng ta có thể chụp thành một bức ảnh theo phong cách cha mẹ ngọt ngào.” Nhiếp ảnh gia ở một bên có vẻ thực hưng phấn.

Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn, “Tôi muốn chụp theo phong cách nữ vương.”

“A?” Nhiếp ảnh gia ngạc nhiên.

Phong cách nữ vương?

Trước mắt, vóc dáng người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông này nhất định rất nhỏ nhắn xinh xắn, khí thế người đàn ông cũng mạnh hơn nhiều so với cô ấy, điều này có thể chụp theo phong cách nữ vương không? !

“Phong cách nữ vương là cái gì?” Lệ Tước Phong hiển nhiên là hoàn toàn không biết gì cả với các loại phong cách chụp hình gì gì đó.

“Chụp rồi sẽ biết.”

Trong mắt Cố Tiểu Ngải lóe lên một ít mưu kế, kéo tay Lệ Tước Phong đi đến máy chụp ảnh.

“Tiên sinh quì một gối xuống một chút, sau đó phu nhân cúi khom người, lấy khửu tay để trên bả vai chồng cô. . . . . .” Nhiếp ảnh gia đứng ở trước máy chụp ảnh sắp xếp.

Tiên sinh, phu nhân. . . . . .

Cố Tiểu Ngải sửng sốt, bọn họ xem như một đôi cha mẹ trẻ tuổi, nhưng lại không phải vợ chồng có hôn nhân hợp pháp. . . . . .

“Đúng, hai vị nhìn qua bên này.” Nhiếp ảnh gia vỗ tay.

Cố Tiểu Ngải phục hồi lại tinh thần, cúi người đến, lấy khửu tay để ở trên vai Lệ Tước Phong, bày ra một bộ biểu tình khí phách nữ vương nhìn về phía máy ảnh.

“Ánh mắt tiên sinh tốt nhất nên yếu đi một chút, nếu không sẽ lấn át phu nhân.” Nhiếp ảnh gia nhắc nhở nói.

Quỳ một gối xuống Lệ Tước Phong mới phát giác thấy không thích hợp, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn nhiếp ảnh gia, “Ngươi có thể chụp được hay không? ! Cái gì gọi là yếu một chút chứ? !”

Chết tiệt, hắn vì sao phải giống như con khỉ bị người ta sai làm cái này làm cái kia.

“Ách. . . . . . Là vợ anh muốn chụp theo phong cách nữ vương . . . . . .” Nhiếp ảnh gia bị ánh mắt Lệ Tước Phong hung thần ác sát dọa đến, khúm núm nói.

“Phong cách nữ vương?” Lệ Tước Phong đứng lên, chuyển mắt trừng Cố Tiểu Ngải, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô chỉnh tôi sao? !”

“Anh là vì tôi mới chụp . . . . . . Thỏa mãn cho tôi một chút có quan hệ gì?” Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói. . . . . .

Hắn ở trước mặt cô vĩnh viễn một bộ bá vương giương nanh múa vuốt, hiện tại chỉ chụp ảnh mà thôi, làm cho cô chiếm ưu thế một chút cũng chẳng có sao cả. . . . . .

“Tôi đây vì sao phải lạy chứ? !” Lệ Tước Phong tức giận nhíu mi lại.

Cô muốn làm nữ vương thì cứ đóng vai là được rồi, vì sao hắn còn phải quỳ chứ? !

“Nếu phu nhân là nữ vương thì tiên sinh nhất định phải đóng vai người bề tôi thần phục dưới chân nữ vương, như vậy mới có thể nổi bật lên khí chất của phu nhân.” Nhiếp ảnh gia thấy hai người giằng co, không có cách nào khác vội vàng nói xen vào.

“Đúng vậy, chính là như vậy đó.” Cố Tiểu Ngải dùng sức gật gật đầu.

“Vì sao tôi phải chụp loại ảnh quỷ quái này chứ!” Lệ Tước Phong tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi cũng không quay đầu lại.

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi.

Chỉ là ảnh chụp mà thôi, có cần tức giận như vậy không? Không chụp thì không chụp, cô lại không muốn hắn như thế này.

Cố Tiểu Ngải có chút áy náy nhìn về phía nhiếp ảnh gia, “Thật ngại quá. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.