Vốn từ đầu không nên chụp ảnh này, đôi mắt Cố Tiểu Ngải trở nên ảm đạm, đang chuẩn bị đi vào phòng thay quần áo thay đồ.
Lệ Tước Phong đã rời đi bỗng nhiên quay lại, đứng ở nơi đó trừng mắt nhìn cô.
“Tôi đi thay quần áo xong sẽ ra ngay.”
Nghĩ hắn đến thúc giục cô rời đi, Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, trên mặt không có nụ cười, vì loại việc nhỏ này mà tức giận thì không đáng.
Nếu đoạn tình cảm này bắt đầu, cô không có lý do nào mà không quý trọng nó cả, cãi nhau mới là đả thương người khác nhất.
“Đi cái gì mà đi! Chụp cũng chưa chụp mà!”
Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, đưa cánh tay bắt lấy tay cô, Cố Tiểu Ngải thản nhiên nhìn về phía hắn, “Tôi không cần anh cố làm, tôi không muốn chụp ảnh này đến vậy đâu.”
“Đừng dài dòng! Đi chụp thôi!” Lệ Tước Phong kéo tay cô đi lên phía trước.
Ngay cả lòng của người yêu mình cũng không thỏa mãn được thì hắn coi như cái dạng đàn ông gì chứ, quỳ thì quỳ thôi, có gì đặc biệt hơn người!
“Tôi không chụp đâu!” Cố Tiểu Ngải một phen bỏ tay hắn ra, trong mắt có uất giận, giọng nói có chút lớn hơn.
Hắn muốn chụp thì chụp, hắn muốn đi thì bước đi. . . . . .
Hắn có nghĩ tới cảm nhận của cô hay không.
Tất cả mọi người nhìn qua, có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, còn tưởng rằng cô này nhất định là bị yếu thế trước mặt người đàn ông này, không ngờ lại lớn tiếng rống hắn như vậy.
Trong cửa hàng này sẽ không xảy ra bạo lực gia đình chứ? !
Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn cô, ánh mắt giống như đem cô xuyên thấu qua vậy.
Không muốn nhìn tầm mắt của hắn nữa, Cố Tiểu Ngải nghiêng đầu qua một bên, trên mặt không có biểu tình gì, hốc mắt hơi chua xót.
Thật lâu sau.
“Xin lỗi mà.” Lệ Tước Phong bỗng nhiên bình tĩnh lại nói.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn hắn, cô nghe lầm sao? Lệ Tước Phong xin lỗi cô? !
Vẻ mặt Lệ Tước Phong có chút không được tự nhiên, một đôi mắt đen gấp gáp nhìn chằm chằm cô, “Thực xin lỗi.”
Hắn còn nói lại một lần.
Hốc mắt Cố Tiểu Ngải trong nháy mắt phiếm hồng lên, dường như sắp rớt nước mắt xuống.
Cô tự nói với mình mấy trăm lần không cần để ý chuyện nhỏ này, nhưng kỳ thật cô rất tủi thân, rất tủi thân. . . . . .
Cô biết Lệ Tước Phong yêu cô, nhưng tính tình của hắn rất khó sửa lại. . . . . .Khi hắn nỏng nảy thường quay đầu bước đi, chưa bao giờ quan tâm cô còn đứng ở nơi đó hay không, chưa bao giờ quan tâm cô có vì chuyện này mà khổ sở hay không.
Bây giờ thì. . . . . .
Không ngờ hắn lại nói xin lỗi cô.
“Tôi sẽ không đi một mình nữa!” Lệ Tước Phong có chút dùng sức nói, như là làm ra cam đoan nào đó, chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài mơn trớn mắt cô phiếm hồng, có chút cứng ngắc, “Cô đừng vì tôi mà rơi nước mắt nữa!”
Hắn biết hắn không nên bỏ đi một mình như vậy. . . . . .
Hắn đã có thói quen bướng bỉnh ngang ngược rồi, có thói quen bắt người khác đuổi theo bước chân của hắn.
Lúc nãy, hắn rời đi thì cô không có đuổi theo, trong lòng hắn kỳ thật rất hoảng. . . . . . Hắn rất sợ cô cứ đứng như vậy, không đuổi theo hắn. . . . . .
Đây là người yêu của hắn, không phải người hầu của hắn.
Hắn tinh tường hiểu được mình không nên giữ thói quen như vậy.
“Tôi nào có rơi nước mắt chứ.” Cố Tiểu Ngải mạnh miệng nói, dùng sức trừng mắt nhìn, giấu lệ vào trong, “Anh hãy nhớ những gì mình đã nói, về sau anh không được một mình rời đi, còn cúp điện thoại của tôi nữa, tôi sẽ không để ý anh nữa.”
Không được một mình rời đi, để cô đứng tại chỗ. . . . . . cô sẽ khó chịu.
“Cô dám!” Cái cô này còn dám uy hiếp hắn nữa sao? !
“Tôi dám đó.”
“. . . . . .”
Cái cô chết tiệt này! Được một tấc lại muốn tiến một thước mà!
Sắc mặt Lệ Tước Phong trở nên u ám, một tay kéo cô vào trong lòng ôm chặt lấy, trong lòng cô ấy đã suy nhược rồi không thể chịu một đả kích nào nữa.
Giống như bị đả kích nữa, cô sẽ dễ dàng đoạn tuyệt. . . . . .
Thực xin lỗi.
Trong lòng Lệ Tước Phong còn nói lại một lần nữa.
Hắn không muốn nhìn...lúc mắt cô đỏ hồng muốn rơi nước mắt.
“Được rồi được rồi, trời quang mưa tạnh là tốt rồi, chúng ta tiếp tục chụp nào.” Nhiếp ảnh gia thấy thế nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể tiếp tục chụp được rồi.
. . . . . .
Lần chụp kế tiếp “thuận lợi” ngoài dự đoán của mọi người, Lệ Tước Phong tuy rằng rất không thích nhân vật thần phục dưới chân phụ nữ, nhưng vẫn tận lực phối hợp với yêu cầu của nhiếp ảnh gia.
Chỉ là trong quá trình chụp ảnh, không ngừng nghe Lệ Tước Phong bất mãn lớn tiếng ——
“Lúc nãy tôi đã quỳ rồi? ! Ngươi muốn chụp bao nhiêu cảnh quỳ chứ ? ! Ngươi có bệnh sao? !”
“Chết tiệt, vì sao bắt cô ấy nhéo lỗ tai tôi chứ? !”
“Ngươi làm cho cô ấy ngồi trên lưng tôi sao? !”
“. . . . . . Ngươi lại để cho tôi quỳ một lần nữa thử xem!”
. . . . . .
Nhiếp ảnh gia này có thù với hắn sao? ! Dựa vào cái gì mà bắt hắn chụp hai ba cảnh quỳ chứ!
Bộ ảnh chụp này dường như kết thúc “an toàn” trong đe dọa của Lệ Tước Phong . . . . . .
“Chúng tôi bên này còn có mấy kiểu áo cưới đơn giản, hai vị có muốn chụp không?” Nhiếp ảnh gia kia không bị Lệ Tước Phong hù chết, ngược lại chụp rất hưng trí.
Đã lâu lắm rồi mới chụp được soái ca mỹ nữ mà không cần dùng photoshop để chỉnh sửa . . . . . . không chụp được nhiều thì thật có lỗi với mình mà.
. . . . . .
Áo cưới?
Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng Cố Tiểu Ngải mặc áo cưới.
Mắt Lệ Tước Phong thâm thúy, “Được.”
“Không cần, cám ơn.” Người phụ nữ bên cạnh dường như là nói cùng lúc với hắn, hơn nữa là cự tuyệt.
Cô không phải rất muốn chụp ảnh sao? Tại sao lại từ chối chứ?
Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn về phía cô, Cố Tiểu Ngải nhìn hắn miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười, “Tôi mệt rồi, không muốn chụp nữa.”
Áo cưới, cô còn chưa tới lúc mặc áo cưới chụp ảnh.
Cô cũng không có dự định làm cô dâu.
. . . . . .
Ngồi vào trước kính trang điểm, chuyên gia trang điểm thay Cố Tiểu Ngải xử lý mái tóc dài, liếc mắt thấy nhẫn trên tay cô lập tức kinh ngạc cực kỳ hâm mộ kêu lên, “Nhẫn kết hôn của các người thật rất đẹp quá đi, phu nhân thật may mắn, viên kim cương lớn như vậy nhất định tốn không ít tiền rồi?”
Cố Tiểu Ngải cười cười không nói chuyện.
Cũng không phải mỗi một đôi nam nữ nào đi vào mua đồ cho trẻ con đều là vợ chồng, chẳng hạn như cô cùng Lệ Tước Phong vậy. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn Lệ Tước Phong trong gương đang đứng phía sau chờ đợi cô, lại gặp phải tầm mắt thâm thúy của hắn, bốn mắt đụng vào nhau, không ai rời đi nửa phần.
Hai người liền lẳng lặng nhìn đối phương trong kính, đăm chiêu đến khác thường.
Hắn luôn luôn nhìn cô sao?
Hắn đang suy nghĩ gì?
“Phu nhân, cô mặc áo cưới nhất định rất đẹp, có phải lúc chụp hình cưới đã thay rất nhiều bộ đúng không, cho nên bây giờ không muốn mặc áo cưới nữa?” Chuyên gia trang điểm cười trêu ghẹo cô, vừa cầm mái tóc dài của cô tùy ý xử lý một chút.
Thay đổi rất nhiều bộ áo cưới?
Cô ngay cả một lần mặc áo cưới cũng chưa từng. . . . . .
Cố Tiểu Ngải thế này mới dời mắt đi, mắt ảm đạm, cúi đầu nhìn nhẫn bảo thạch trên tay, yêu em lợi chi lệ. . . . . . nhẫn này là nhân cưới mà Vương tử trao cho Vương Phi.
Mà của cô, cũng là nhẫn cưới. . . . . .
Quên đi, đừng suy nghĩ nữa.
Phụ nữ có thai phải thật vui vẻ mới được, thuận theo tự nhiên đi, chỉ cần Lệ Tước Phong có một mình cô thôi, thì cô cũng không nên nghĩ nhiều về chuyện khác. . . . . .
Chỉ cần hai người thật vui vẻ với nhau, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn, tương lai bọn họ còn có Bảo Bảo sẽ ra đời, cô còn có giấc mộng nghề đạo diễn của chính mình. . . . . .
Cái gì cô cũng không thiếu, ừ, thật sự không thiếu. . . . . .
. . . . . .
Bởi vì không cần xử lý photoshop nên ảnh chụp được in ra rất nhanh.
Cũng không có cắt bỏ tấm nào, nhiếp ảnh gia đem in tất cả ảnh chụp ra, còn đặc biệt tặng bọn họ một quyển album tinh xảo, “Chúng tôi sẽ để ảnh của hai vị trưng bày ra bên ngoài, ngoài ra cũng sẽ in bức ảnh thật to gửi đến nhà cho hai vị.”
“Cám ơn.”
Đi ra khỏi cửa hàng bán đồ con nít thì trời cũng đã mưa to.
Bầu trời âm u, giống như đã tối rồi vậy. . . . . . Trời đầy mây chuyển biến thành mưa to.
“Lệ tổng, Cố tiểu thư.”
Tài xế cùng vài vệ sĩ dùng ô đón bọn họ ngồi vào trong xe.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt cô không có gì khác thường, tiếng nói trầm thấp hỏi, “Vì sao không chụp ảnh áo cưới?”
Nghe vậy, mắt Cố Tiểu Ngải chợt buồn bã.
Bởi vì ảnh áo cưới cũng giống như nhẫn . . . . . .
Một cái không thể chụp bậy, một cái không thể trao bậy.
Những cái đó đều đại diện cho chuyện kết hôn.
Rất nhanh, Cố Tiểu Ngải đem đáy mắt kia vứt bỏ, ngẩng đầu lên nhìn Lệ Tước Phong cười cười, mở quyển album trong tay ra nói, “Chúng ta đã chụp với bộ quần áo này rất nhiều rồi, không cần chụp nhiều hơn nữa.”
Bọn họ đã ở cùng một chỗ, nếu như lúc nào cô cũng biểu hiện ra tâm ý muốn kết hôn, như vậy giống như thúc giục rồi, cô không muốn ép buộc hắn. . . . . .
Huống hồ chuyện kết hôn, nhất định phải là nhà trai chủ động.
Đây là kiên trì của cô.
Tầm mắt Lệ Tước Phong nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, lúc nãy khi chuyên gia trang điểm nói chuyện, trên mặt của cô có vẻ mất mát che dấu không được.
Cô để ý đây không phải là nhẫn cưới sao?
Hắn không thể tự chủ chuyện hôn nhân, hắn trừ bỏ tận lực kéo dài không kết hôn, ngoại trừ cam đoan lo cho cô cả đời, còn hứa hẹn kết hôn . . . . . . lại không có cách nào cho cô được.