Gia tộc Lệ gia. . . . . . nhất là lão già kia . . . . . . là một nhân vật ngay cả hắn cũng không dám chọc giận.
Hắn có ngày hôm nay đều là lão già kia cho.
“Phanh ——”
Ngực Lệ Tước Phong khó chịu, đánh mạnh một quyền ở trên cửa kính xe.
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía hắn, “Làm sao vậy?”
Tại sao lại đột nhiên nóng nảy lên vậy?
“Không có gì.” Lệ Tước Phong trầm giọng nói, một phen đoạt lấy quyển album trong tay cô khép lại, ghét bỏ nói, “Chụp xấu chết được! Đừng xem nữa!”
“Đâu có, tôi cảm thấy chụp rất đẹp mà.”
Cố Tiểu Ngải vội vàng giật lại quyển album trong tay hắn, sợ quyển album khó khăn lắm mới chụp được lại bị hắn hủy đi.
Nhiếp ảnh gia nơi đóa quả thực là một người rất trưởng thành, cũng rất biết cách nói chuyện.
Lệ Tước Phong được hướng dẫn chụp rất nhiều cảnh quỳ, cô lúc thì nằm trên lưng hắn, lúc thì lấy chân đạp lên đầu gối hắn, làm ra một bộ dáng xem thường . . . . . .
Đầy đủ kiểu nữ vương.
Mà Lệ Tước Phong đóng vai nhân vật thần phục ở dưới chân nữ vương, kết quả động tác phối hợp của hắn, đáy mắt vẻ mặt cũng không dễ chịu, từ đầu đến cuối khuôn mặt lạnh băng, thần thái trong mắt căn bản không phải thần phục, chính là một bộ tư thế bị buộc chụp hình. . . . . .
Bộ dạng của hắn anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ, lại trở thành gương mặt xấu xa.
Nhìn ảnh chụp, mặt hắn căng cứng nhưng vẫn bị cô chà đạp, Cố Tiểu Ngải nhịn không được muốn cười lên, rúc vào trong lòng Lệ Tước Phong nói, “Tôi thật sự là rất khó mới được một lần làm nữ vương.”
Cố Tiểu Ngải không khỏi có chút đắc ý.
Trên ảnh chụp, cô cầm một cây roi da màu bạc đánh trên mặt đất, Lệ Tước Phong rõ ràng nên bày ra biểu tình bị dọa đến, nhưng lại cố tình làm thành mặt thối tha, hoàn toàn khinh thường. . . . . .
Ánh mắt kia giống như đứa nhỏ chơi đùa, đùa giỡn . . . . . . khinh thường cực kỳ.
“Cô thích roi da sao?” Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm các loại tư thế “khuất nhục” của mình trên ảnh chụp, rất muốn đem quyển album ảnh kia quăng ra ngoài cửa sổ.
Cho tới nay, đây là lần chụp ảnh sĩ nhục nhất của hắn.
Quỳ một gối xuống trên mặt đất không biết bao nhiêu lần. . . . . . Vì Cố Tiểu Ngải này, thật sự là hắn làm đủ các chuyện ngu ngốc rồi!
“Thích dùng roi da đánh anh sao?” Cố Tiểu Ngải đảo mắt, trong mắt tất cả đều là ý cười, “Tôi còn rất muốn hưởng thụ loại nhân vật nữ vương này đó.”
Cảm giác đem Lệ Tước Phong dẫm nát dưới chân . . . . . . có lẽ cũng không tồi.
Khó lắm mới có được một lần cơ hội.
“Về nhà cũng có thể tiếp tục hưởng thụ mà.” Lệ Tước Phong hừ ra một tiếng.
Cô còn dám nói hưởng thụ? Dẫm nát trên người hắn cô cảm thấy là hưởng thụ sao? Cô xem hắn là cái gì?
. . . . . .
“Về nhà anh muốn cho tôi dùng roi da đánh sao?” Cố Tiểu Ngải rất có hưng phấn hỏi.
“Vậy cô mặc đồng phục đi rồi nói.”
Làm cho hắn hưởng thụ đồng phục mê hoặc đi rồi hắn cho cô hưởng thụ nhân vật nữ vương.
“. . . . . coi như tôi chưa nói gì đi.” Cố Tiểu Ngải đúng lúc câm mồm, cái người đàn ông trước mặt này tùy thời tùy chỗ đều có thể phát thú tính, mặc cái loại đồng phục đó. . . . . . cô còn có xương cốt thừa sao?
Khép lại ảnh chụp, Cố Tiểu Ngải ách xì 1 cái.
“Mệt sao?” Lệ Tước Phong nhéo nhéo cái mũi của cô, đáy mắt xẹt qua một tia gì đó, sâu không lường được.
“Ừhm.” Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, ngã người xuống đến nằm ở trong lòng ngực của hắn nhắm mắt đi vào giấc ngủ. . . . . .
Từ sau khi mang thai, cô thường hay buồn ngủ, khi đi học phải cực lực khắc chế chính mình.
Khi không đi học, cô cũng không muốn tự hành hạ bản thân, muốn ngủ liền ngủ.
Cô thực thích ở trong ngực của hắn ngủ, thật ấm áp, làm cho cô thực thoải mái.
Cô ngã vào hắn liền khép hai chân lại, Lệ Tước Phong thật sâu nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, ngón tay thon dài vén sợi tóc dài bên mặt cô ra. . . . . .
Khuôn mặt cô rõ ràng, trên mặt có thản nhiên đỏ ửng, ngủ thật sự im lặng, không có một chút âm thanh, không khác gì người bình thường . . . . . .
Cô chỉ là người bình thường thôi.
. . . . . .
“Cô rất muốn có đứa nhỏ này sao?”
“Hiện tại Bảo Bảo không có vấn đề gì không phải sao? Anh không muốn có đứa con này sao? Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta mà.”
. . . . . .
Lúc cô nói lời này vẻ mặt rất tự nhiên, đây là con của bọn họ, không có lý do gì mà không cần cả.
Đầu ngón tay của hắn dừng ở trên mặt của cô, đôi mắt đen của Lệ Tước Phong xẹt qua một chút áp lực, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn đi —— liên lạc trung tâm nghiên cứu về H1EV23.
*************************
Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải xuống xe, động tác thật cẩn thận, sợ chạm vào cô sẽ bị thương vậy.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cố Tiểu Ngải bị đánh thức, từ trong lòng ngực của hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, không có xuống dưới, chỉ lấy điện thoại di động ra đặt ở bên tai trả lời, “Alo? Tôi là Cố Tiểu Ngải.”
“Xin chào, tôi là đao diễn Trương Thiên Thành của bộ phim《 Giết 》.”
“Đạo diễn?” Cố Tiểu Ngải không còn chút buồn ngủ nào nữa liền tỉnh táo lại.
“Tôi đã xem qua quảng cáo đồ uống mà cô đã quay, đối hiện trường nắm chắc cảm tốt lắm, được biết cô vẫn còn là sinh viên, không biết có hứng thú đến chỗ chúng tôi làm trợ lý đạo diễn hiện trường hay không?” Đối phương ngay từ đầu đã tự giới thiệu và mục đích của việc gọi điện thoại đến.
. . . . . .
Đầu Cố Tiểu Ngải còn có chút mơ màng, để tùy ý Lệ Tước Phong ôm vào trong biệt thự. . . . . .
Đạo diễn Trương Thiên Thành của phim《 Giết 》? Đây không phải là cái người đạo diễn lớn tiếng quát Liễu Tử Mật đóng cảnh giường chiếu không đạt đó sao?
Tìm cô làm trợ lý đạo diễn hiện trường sao?
Một bộ phim lớn như vậy, một đạo diễn lớn như vậy . . . . . . tìm cô? Một sinh viên trường nghiệp dư, ngay cả chương trình học cũng chưa học xong? Đùa giỡn cô sao?
“Nhưng quảng cáo kia chỉ mới quay chưa phát mà.” Cố Tiểu Ngải có chút sững sờ hỏi, làm sao ông ấy biết chứ?
“Tôi được xem đúng lúc tổ hậu kì chế tác.” Đối phương nói.
Cố Tiểu Ngải quay quảng cáo cho Linh Mộc Nại Nại chỉ là nể mặt cô ta thôi, nhưng trọng điểm của quảng cáo này không phải ở đồ uống.
“Thật ngại quá, ý tứ của đoạn quảng cáo kia không phải do tôi nghĩ ra đâu.” Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, Linh Mộc Nại Nại khoe da thịt cũng không phải ý của cô mà.
Nếu như là vì cái này mà mời cô thì miễn đi.
Lệ Tước Phong ôm cô thẳng lên lầu, thỉnh thoảng nhìn cô liếc mắt một cái.
“Tôi đương nhiên biết, tôi không nói về ý tưởng đó mà nói cô có khả năng kiểm soát được toàn bộ phim trường, bên tôi đang cần một trợ lý hiện trường như vậy.” Đạo diễn Trương Thiên Thành tương đương có thành ý nói, “Tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ một chút.”
“Dạ, được, tôi sẽ cân nhắc.”
Cố Tiểu Ngải căn bản không tin lời của ông ấy.
Mọi người khi xem quảng cáo kia thì ánh mắt đều tập trung trên dáng người của Linh Mộc Nại Nại thôi, cho dù quảng cáo này thành công đi chăng nữa, người khác cũng chỉ nhìn vòng một đẫy đà của Linh Mộc Nại Nại . . . . . .
Hoàn toàn không quan hệ đến việc cô làm đạo diễn.
. . . . . .
Đi vào trong phòng ngủ.
Lệ Tước Phong để cô xuống giường thật cẩn thận, mình cũng đi theo lên giường, hai đầu gối quỳ hai bên người cô, trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, tóc ngắn cụp xuống, một đôi mắt đen như mực, mặt anh tuấn với đường nét hoàn mỹ, hắn chỉ nhìnn chằm chằm cô nói chuyện điện thoại. . . . . .
Cố Tiểu Ngải tắt điện thoại đi, cơn buồn ngủ cũng tan biến đi một nửa, đong đưa di động trong tay nhìn chăm chú vào Lệ Tước Phong, liếm liếm môi nói, “Không cần cho tôi cơ hội như thế, tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân.”
“Cơ hội gì?” Lệ Tước Phong nhìn cô, không mặn không nhạt hỏi.
“Đạo diễn Trương của phim《 Giết 》 đích thân gọi điện thoại cho tôi, mời tôi đi làm trợ lý hiện trường, còn không phải do anh hạ mệnh lệnh hay sao?” Cố Tiểu Ngải nằm ngửa ở dưới thân hắn, hai tròng mắt nhìn hắn chằm chằm, “Rõ ràng là do anh làm mà.”
Bộ phim《 Giết 》 chính là do công ty điện ảnh và truyền hình của Lệ Tước Phong đầu tư quay, lại nói. . . . . bộ phim cũng đã quay được một nửa rồi.
Còn cần trợ lý hiện trường cái gì chứ.
. . . . . .
“Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô cơ hội như thế sao?” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng.
“Vậy anh nghĩ tôi sẽ tin một đạo diễn nổi danh lại đích thân mời tôi sao? !” Chuyện này thật vớ vẩn. . . . . . Cô còn chưa được công nhận tài năng nữa.
“Cố Tiểu Ngải, cô nghĩ tôi sẽ để cho cô đi ra ngoài làm sao?”
Cái cô này đang ngủ mơ sao. . . . . . Hắn sẽ cho cô cơ hội ra ngoài làm công việc mệt chết người này sao?
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn Lệ Tước Phong, đầu óc nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Thực không phải Lệ Tước Phong cho cô cơ hội sao?
Cũng đúng, Lệ Tước Phong hận không thể nhốt cô ở nhà hưởng thụ cuộc sống nữa mà.
Người yêu của mình phải đi ra ngoài làm việc, với hắn mà nói không phải cái chuyện gì vẻ vang cả.
Nói như vậy. . . . . . Thực là đạo diễn kia coi trọng cô tuổi nhỏ tài hoa thật sao? !
“A!” Cố Tiểu Ngải hưng phấn mà quát to một tiếng, từ trên giường đứng lên, kích động nói, “Lệ Tước Phong! Tôi có thể đi theo một đạo diễn lớn để học tập rồi!”
Đây còn thực dụng hơn nhiều so với chương trình học đạo diễn nữa!
Cô có thể học được rất nhiều việc, cái này có khác gì giữa bầu trời tự dưng rơi xuống một cái bánh chứ? !
“Ách. . . . . .”
Lệ Tước Phong thét lớn một tiếng, ánh mắt hung ác trừng Cố Tiểu Ngải, “Cố —— Tiểu —— Ngải!”
“Anh làm sao vậy?” Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn hắn.
“Cô còn dám hỏi tôi làm sao vậy? !” Trong mắt Lệ Tước Phong lộ ra một chút quẫn bách, ngồi chồm hỗm xuống, từng chữ từng chữ quát, “Cô muốn nửa đời sau làm quả phụ hả? !”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đứng ở nơi đó, bỗng nhiên nghĩ đến lúc nãy mình hưng phấn từ trên giường đứng phắt lên, chân không cẩn thận đụng phải hắn. . . . . .
Oa.
Cố Tiểu Ngải đã hiểu được, mặt lập tức đỏ lên, nhìn mặt Lệ Tước Phong căng, nhất thời xấu hổ cực kỳ, “Anh. . . . . . có ổn không?”
“Cô cứ nói đi?” Lệ Tước Phong giận không kềm được trừng mắt nhìn cô, hận không thể đem cô ăn một ngụm.
Không phải là nhận được điện thoại của đạo diễn mà hưng phấn đến như vậy sao? Trương Thiên Thành kia mỗi lần thấy hắn liền giống như con chó Nhật ra sức nịnh bợ hắn.
Cô lại vì có thể làm việc bên cạnh Trương Thiên Thành mà kích động thành như vậy! Kích động đến đụng phải hắn.
Tại sao cô chưa từng kích động như vậy với hắn chứ? !
Cái cô này. . . . . . Hắn thật sự là muốn bóp chết cô đi cho rồi!
“Nếu không thì. . . . . . đi bệnh viện kiểm tra xem sao?” Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng xin lỗi nhìn hắn, đưa tay xoa mặt của hắn, vuốt xuống một tầng mồ hôi mỏng trên mặt hắn.
Xem ra cô đá hắn không nhẹ. . . . . . nhất định rất đau. . . . . .
“Đi bệnh viện? !” Lệ Tước Phong rống lớn hơn nữa, bị người yêu của mình đá đến, còn ngại hắn chưa đủ mắt mặt sao, còn muốn đi bệnh viện cho xấu mặt? !
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong rống tim đập nhanh hơn, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Vậy mời bác sĩ về nhà cũng được, chỗ đó. . . . . . có chuyện gì thì lớn chuyện đó. . . . . .”
Nếu thực sự có chuyện gì thì cô đảm đương không nổi đâu.
“Vậy không bằng chúng ta thử xem xem tôi có sao không!” Lệ Tước Phong chịu đựng đau đớn nắm lấy tay cô ấn đến trên giường.
Mấy ngày liên tiếp, Lệ Tước Phong đã có nhiều kinh nghiện lắm rồi, đặt ở trên người cô cũng không đụng tới bụng của cô, sau đó ở trên người cô giở trò. . . . . .
Cái tên biến thái này!
“Lệ Tước Phong. . . . . .”
“Gọi tôi là A Phong.” Ánh mắt Lệ Tước Phong sáng quắc nhìn chằm chằm cô, cúi đầu cách mặt cô càng ngày càng gần. . . . . .
“Tôi không gọi cái tên mà Linh Mộc đã gọi đâu.” Cố Tiểu Ngải phản ứng rất nhanh, cô không phải không nghĩ tới gọi hắn là A Phong, nhưng vừa nghĩ tới Linh Mộc cứ gọi A Phong A Phong suốt, trong lòng cô cũng không thoải mái.
“Ghen tuông!”
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô, hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ngăn chặn miệng của cô, chiếm lấy môi của cô, một tay luồn vào trong váy cô, dó xét mỗi tấc da thịt mềm mại của cô, một chút một chút ở trên người cô vuốt ve, khiêu khích cô. . . . . .
“Ưhm. . . . . .” Cố Tiểu Ngải rất nhanh bị hôn đến choáng váng đầu óc, không khỏi ưm lên một tiếng.
“Cảm giác được không?”
“Cái gì?” Cố Tiểu Ngải mông lung sững sờ nhìn hắn, cảm giác được có cái gì đó cứng rắn nóng rực cách quần của cô. . . . . .
Cô hiểu được Lệ Tước Phong nói cảm giác được cái gì.
Mặt Cố Tiểu Ngải lại đỏ lên lần nữa, lấy tay đấm vào hắn, cái tên này vĩnh viễn không thể đứng đắn mà. . . . . .
Nhìn chằm chằm mặt cô đỏ lên, Lệ Tước Phong cười nhẹ một tiếng, cúi đầu lại lần nữa hôn môi của cô. . . . . .