Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 320: Chương 320




“Điều tra toàn bộ những người có thù oán với tôi bí mật bắt lại, điều tra những người từ nửa tháng trước đến trong vòng hai tháng có tiếp xúc qua với Cố Tiểu Ngải, từng bước từng bước. . . . . . toàn bộ vây bắt!” Lệ Tước Phong dùng một tay lấy báo cáo nện xuống, lạnh lùng nói.

Đáy mắt sát khí dày đặc, làm người ta không rét mà run.

Võ Giang ngồi ở chỗ ngồi tay lái phụ lập tức gật đầu, “Dạ, Lệ tổng.”

Bắt tất cả những người có thù oán với Lệ tổng. . . . . . công cuộc này cũng không phải bình thường, hơn nữa toàn bộ những người đó cũng không phải nhân vật nhỏ.

Xem ra. . . . . . sắp dấy lên một hồi gió tanh mưa máu rồi.

Nếu Lệ tổng thực hiện như vậy, còn không biết sẽ gây ra cục diện gì nữa, có người sẽ bị tra tấn tàn khốc mà chết. . . . . . khẳng định là như vậy.

Thủ đoạn của Lệ tổng luôn luôn tàn độc, đối với kẻ thù. . . . . . chưa bao giờ có lòng thương hại.

Từ lúc Lệ tổng với Cố tiểu thư ở cùng một chỗ, bọn vệ sĩ như họ đã thật lâu rồi chưa thấy qua sát ý dày đặc trong mắt của Lệ tổng như vậy.

. . . . . .

“Nếu Cố tiểu thư thực sự bị nhiễm H1EV23, tốt nhất không nên giữ đứa bé này, sức chống cự của đứa nhỏ không bằng người lớn, mặc dù được sinh ra nhưng cũng rất nhanh sẽ chết non.”

Bác sĩ ở bệnh viện đã nói với hắn như vậy.

“Đứa nhỏ không thể giữ, cho dù hiện tại có thuốc giải độc cho Cố tiểu thư, đứa nhỏ trong bụng cô ấy cũng có thể đã bị lây nhiễm H1EV23 rồi, đứa nhỏ sinh ra chỉ có thống khổ mà thôi.” Lão giáo sư Lý nhắc nhở hắn, “Lệ tổng, mặc kệ vì cái gì, mau chóng bỏ đứa nhỏ đi mới được.”

. . . . . .

Lệ Tước Phong ngồi ở trong xe, dùng tay đè mi tâm, Cố Tiểu Ngải rất yêu đứa bé này, hiện tại nói cho cô ấy không thể giữ đứa nhỏ này. . . . . .

Không được.

Cô ấy nhất định sẽ sụp đổ mất.

Sẽ có biện pháp giải quyết . . . . . . nhất định có!

Lệ Tước Phong ra sức nới lỏng caravat mới cảm thấy hô hấp thông thuận một ít, caravat đã bị hắn xả mấy lần rồi, nghiêng lệch mà nhăn nheo. . . . . .

“Lệ tổng, đã xảy ra chuyện rồi.” Võ Giang ngồi ở chỗ tay lái phụ bỗng nhiên quay đầu khẩn trương nói.

“Làm sao vậy?”

Còn ngại hắn chưa đủ khó chịu sao? Lại tìm việc cho hắn nữa sao? !

“Là Cố tiểu thư, cô ấy tới một bệnh viện làm kiểm tra thân thể.” Võ Giang nhìn hắn lo lắng nói, “Muốn hay không. . . . . .”

. . . . . .

Lệ Tước Phong ngơ ngẩn, cô ấy lại đi làm kiểm tra? !

Cô ấy có chút thông minh, ngày đó ở bệnh viện, bác sĩ kia đã thông minh động viên cô ấy, cô ấy vẫn nổi lên lòng nghi ngờ.

“Giải quyết đi!”

Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, tầm mắt u ám.

“Dạ, Lệ tổng.” Võ Giang gật gật đầu, quay đầu căn dặn các vệ sĩ khác làm việc.

*************************

Trong bệnh viện, sau khi làm xong một loạt kiểm tra, Cố Tiểu Ngải tự mình đi mua một bó hoa tươi tặng cho nữ bác sĩ, “Cám ơn bà, đã vất vả rồi.”

Nữ bác sĩ tiếp nhận hoa, cười nói, “Cô thật thông minh, không đưa bì thư mà đưa socola với hoa tươi, cô theo đuổi tôi sao?”

“Vậy bà chấp nhận sự theo đuổi của tôi sao?” Cố Tiểu Ngải cười tươi, “Tôi nằm viện một tuần, thật sự cám ơn bà đã chiếu cố, lần này lại gây phiền toái cho bà rồi.”

“Miệng thực ngọt mà. Được rồi, bệnh viện chúng tôi đâu thua kém bệnh viện tư nhân, chờ có kết quả thân thể của cô, tôi sẽ điện thoại báo cô biết.” Nữ bác sĩ đem hoa tươi bỏ vào bình hoa cười nói.

“Vâng, cám ơn bà, tôi đi trước.”

“Bye bye.”

“Bye bye.”

Cố Tiểu Ngải tâm tư lo sợ không yên đi ra bệnh viện, ngày đó sau khi ở bệnh viện tư nhân đi ra, hành vi của Lệ Tước Phong làm cho cô cảm thấy là lạ.

Không thể nói rõ vì sao, trong lòng cô luôn thực không yên, cảm thấy giống như sẽ phát sinh cái gì đó.

Loại cảm giác này. . . . . . sau khi cô cùng Sở Thế Tu quyết định tuyên bố hôn sự, cô cũng có qua. . . . . . Cuối cùng, cô cùng Sở Thế Tu thành người lạ.

Cô rất không hi vọng mình có loại dự cảm không hay này.

. . . . . .

Trong bệnh viện, một nhóm vệ sĩ nghiêm trang đi xuyên qua hành lang, nhanh chóng mở cửa phòng nữ bác sĩ ra, nghiêm chỉnh đi vào trong.

“Các người là ai?”

Nữ bác sĩ còn đứng trước bàn làm việc ngắm hoa tươi, liếc thấy nhiều người như vậy xông tới bỗng nhiên kinh hãi muốn thét chói tai.

Trong đó, một vệ sĩ trực tiếp lấy ra cây súng giảm thanh nhắm ngay bà.

Mặt nữ bác sĩ trắng bệch một mảnh, hai vệ sĩ khác nhanh chóng kéo rèm cửa sổ lại.

Tên vệ sĩ dùng súng bắn một phát ra.

Bình hoa trên bàn vỡ tan nát, hoa tươi trở nên vụn vặt, bắn tung tóe ra khắp mặt bàn.

Nữ bác sĩ sợ tới mức đặt mông ngồi ở trên ghế.

“Bà làm kiểm tra thân thể của tiểu thư Cố Tiểu Ngải đúng không?” Vệ sĩ thu hồi lại súng, đi đến trước mặt bà mặt không chút thay đổi nói.

Nữ bác sĩ ngơ ngác gật gật đầu.

“Nhớ kỹ lời tôi nói, cô ấy tốt lắm, thân thể thực khỏe mạnh, đứa nhỏ cũng không có bất cứ chuyện gì. Nghe rõ không?”

. . . . . .

Muốn bà nói lại lời của bọn họ cho Cố tiểu thư nghe sao?

Nữ bác sĩ dại ra tiếp tục gật đầu, Cố Tiểu Ngải này . . . . . . Rốt cuộc là có lai lịch gì đây, làm sao có thể có đám người kia đuổi đến đây chứ?

“Tốt lắm, mẫu máu của Cố tiểu thư đâu?”

“Bộ mẫu máu xét nghiệm ở…ở bên kia.” Nữ bác sĩ run như cầy sấy nói, “Tôi. . . . . . Tôi sẽ hủy nó.”

Máu của Cố Tiểu Ngải kia. . . . . . Chẳng lẽ có vấn đề sao?

“Nhớ kỹ, chuyện này nếu bị truyền ra một chữ, bà sẽ không còn mạng đâu.”

“Biết, đã biết rồi.” Nữ bác sĩ ra sức gật đầu.

Một đám vệ sĩ nghiêm trang rút khỏi văn phòng của bà, nữ bác sĩ ngơ ngác nhìn hoa tươi tung tóe trên bàn, thật lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần . . . . . .

*************************

Cố Tiểu Ngải chính thức thành trợ lý đạo diễn hiện trường của phim《 giết 》. Nhớ lại trước đây, lúc bộ phim《 giết 》 vừa mới bắt đầu quay thì cô còn làm phóng viên đến phỏng vấn Liễu Tử Mật. . . . . .

Hiện tại, Liễu Tử Mật cũng đã bị một nữ minh tinh khác thay thế.

Khi Cố Tiểu Ngải ở trường quay nhìn thấy Linh Mộc Nại Nại đặc biệt muốn bỏ của chạy lấy người. . . . . . Vì sao bây giờ cô đến chỗ nào cũng đều có thể nhìn thấy Linh Mộc Nại Nại.

“Tôi là nữ phụ trong phim, diễn vai phi tần của hoàng đế.” Sau cả một ngày diễn kết thúc, Linh Mộc Nại Nại cười duyên đi đến trước mặt cô, cười đến vẻ mặt sáng lạn, “Thế nào, tôi diễn cũng không tệ lắm chứ?”

Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười giả dối, đi ra ngoài.

Hôm nay đã kết thúc công việc có thể tan tầm, cô lười ở chỗ này ứng phó Linh Mộc Nại Nại.

Mỗi lần thấy Linh Mộc Nại Nại, đầu cô liền đau.

“Tiểu Ngải. . . . . .” Linh Mộc Nại Nại vẫn còn mặc trang phục phi tần đuổi theo, nhiệt tình nói, “Tôi có xe, tôi đưa cô về?”

“Đưa tôi trở về, để cô gặp Lệ Tước Phong sao?” Cô đâu có ngốc như vậy mà cho Linh Mộc Nại Nại cơ hội, Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, “Tôi cũng có xe.”

Nói xong, Cố Tiểu Ngải cũng không quay đầu lại rời đi.

“Cô đi chậm một chút, cẩn thận Bảo Bảo trong bụng đó.” Linh Mộc Nại Nại ở bên cạnh cô cực kỳ có lòng hô.

Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa lảo đảo từng bước ngã sấp xuống, quay đầu nhìn về phía Linh Mộc Nại Nại, vẻ mặt khiếp sợ, “Làm sao cô biết tôi mang thai?”

“Tôi còn biết rất nhiều chuyện nha.” Linh Mộc Nại Nại hai tay xách váy lên mỉm cười nói, “Chẳng hạn. . . . . . Tôi biết A Phong sẽ không có khả năng cầu hôn với cô.”

Khuôn mặt Linh Mộc Nại Nại tươi cười kích thích Cố Tiểu Ngải.

“Anh ấy không cầu hôn tôi, chẳng lẽ sẽ cầu hôn với cô sao?” Cố Tiểu Ngải cười lạnh một tiếng.

Linh Mộc Nại Nại nháy mắt mấy cái, “Nói không chừng nha, nói không chừng anh ấy sẽ rất nhanh ngấy cô.”

“Vậy cô cứ từ từ nằm mơ đi.”

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng thốt, xoay người rời đi, đi đến cửa tài xế mở sẵn ngồi vào trong xe.

Ngồi vào trong xe xong, Tiểu Ngải nhìn ngoài cửa sổ xe liếc mắt một cái, thấy Linh Mộc Nại Nại còn đứng nguyên tại chỗ, xa xa vẫy tay về phía cô, nụ cười trên mặt tinh khiết thực rất đẹp. . . . . .

Linh Mộc Nại Nại là một người rất xứng đáng làm diễn viên, khi không diễn, nụ cười của cô đơn thuần lại ngây thơ, lúc vào vai diễn, Linh Mộc Nại Nại diễn gian phi rất sắc sảo, ngay cả đạo diễn xem cũng đều ủng hộ liên tục.

Cho nên bây giờ Cố Tiểu Ngải vừa nhìn thấy cô ta cười ngây thơ đã cảm thấy rất không thoải mái. . . . . .

Không biết vì sao, cô cảm giác được. . . . . . Linh Mộc Nại Nại hai mặt.

Chỉ là, Linh Mộc Nại Nại làm sao có thể biết cô mang thai? Lần trước Lệ Tước Phong nói đang điều tra Linh Mộc Nại Nại, vì sao lại đột nhiên đi điều tra Linh Mộc. . . . . .

Đối với Linh Mộc Nại Nại, Cố Tiểu Ngải trăm tư khó giải, cô thậm chí không biết mình nên dùng cái dạng quan niệm gì để nhìn Linh Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.