Trở lại biệt thự, Cố Tiểu Ngải uống thuốc bổ do bảo mẫu sắc, cùng bảo mẫu trò chuyện trên trời dưới đất.
“Bảo mẫu, bà cảm thấy Linh Mộc Nại Nại thuộc hạng người gì?”
“Tại sao đột nhiên lại nhắc tới Linh Mộc tiểu thư?” Bảo mẫu nghĩ đến cô còn để ý tới quan hệ của Linh Mộc Nại Nại cùng Lệ tiên sinh, nên thay Lệ tiên sinh nói tốt, “Lệ tiên sinh hiện tại chỉ có một mình Cố tiểu thư thôi, bây giờ cô thấy cậu ấy chiều nào tan ca cũng đều về nhà mà.”
Bảo mẫu thực sẽ thay Lệ Tước Phong nói chuyện.
“Tôi chỉ là muốn hỏi một chút về cách nhìn của bà đối với Linh Mộc Nại Nại thôi.” Cố Tiểu Ngải vừa nói vừa uống thuốc bổ, gần đây uống thuốc bổ do bảo mẫu sắc cô đã béo nhanh lên rồi.
“Linh Mộc tiểu thư . . . . . .” Bảo mẫu nghĩ nghĩ, thở thật dài, “Thật ra cô ấy là người tốt, chỉ có một điểm duy nhất là tôi thấy cô ấy cứ dính theo Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh hận không thể đánh cô ấy.”
. . . . . .
Chỉ có một điểm này thôi sao?
Vậy thì quá đơn giản rồi.
“Hôm nay, tôi xem cô ấy diễn gian phi, diễn đặc biệt tốt, hoàn toàn không giống bộ dáng cô ta lúc bình thường, tôi chỉ đứng một bên xem mà nổi hết cả da gà.” Cố Tiểu Ngải nói xong còn có chút không rét mà run.
Có thể là cô quen nhìn Linh Mộc Nại Nại tươi cười đơn thuần rạng rỡ và ngây thơ rồi, đột nhiên nhìn thấy Linh Mộc Nại Nại diễn gian phi, rất không thích ứng được.
Kỳ thật mà nói thì Linh Mộc Nại Nại là một diễn viên thực chuyên nghiệp, diễn tốt hơn nhiều so với Liễu Tử Mật.
“Linh Mộc tiểu thư diễn gian phi sao?” Bảo mẫu ngạc nhiên, “ Với bộ dáng đó?”
Linh Mộc tiểu thư thoạt nhìn chính là bộ dáng một cô gái đơn thuần tinh khiết . . . . . . Có thể diễn gian phi? Diễn như thế nào được chứ? Diễn bằng nội tâm sao?
“. . . . . .”
Nhìn bộ dáng bảo mẫu kinh ngạc, Cố Tiểu Ngải cảm thấy phản ứng của mình cũng không phải quá khích, Linh Mộc Nại Nại diễn gian phi xác thực là rất ngoài dự đoán của mọi người.
“Uống xong rồi.”
Cố Tiểu Ngải không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bưng chén không đứng lên đi tới bỏ vào bồn rửa bát. Còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy tay vô lực, chén trong tay rơi xuống, bể thành vài miếng.
“Ai nha, Cố tiểu thư, tôi nói để chén ở đây là được rồi, lại đi cướp việc của người già chúng tôi làm cái gì.”
Thấy thế, bảo mẫu kích động kêu lên.
“Thật ngại quá, có lẽ mấy ngày nay ở phim trường có chút mệt mỏi quá.” Cố Tiểu Ngải xin lỗi nói.
May mắn là hiện tại phim《 giết 》chỉ quay ở C thị, hơn nữa cô lo cho Bảo Bảo nên cũng chỉ đi làm ban ngày. Nếu đổi đến quay ở nơi khác, ngay cả thuốc bổ của bảo mẫu cô cũng không uống được, vậy sẽ càng thêm vất vả càng thêm mệt mỏi nữa.
Cố Tiểu Ngải ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ lên, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, ngón tay liền bị cắt đứt, máu tươi ồ ồ mà ra, chảy từng giọt xuống nền.
“Ôi, Cố tiểu thư, mau buông tay, mau buông tay.” Bảo mẫu đi qua cầm tay cô.
“Đừng đụng cô ấy!”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Bảo mẫu kinh ngạc một chút, nhanh chóng buông tay cô ra.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy Lệ Tước Phong từ cửa nhà ăn như một trận gió đi lại đây, dùng tay giữ cổ tay của cô lại, nâng tay cô lên, lòng bàn tay cực nóng nắm lấy cô.
“Lại đây!”
Lệ Tước Phong cầm lấy cổ tay của cô đi ra khỏi nhà ăn, đi vào phòng tắm của một gian phòng ngủ, mở vòi nước rửa vết thương, rửa sạch sẽ máu tươi trên tay cô đi.
“Phòng bếp có bồn rửa tay mà.” Cố Tiểu Ngải khó hiểu hỏi, làm sao lại làm điều thừa đi đến trong phòng tắm xả nước?
Không ngại phiền toái sao?
Lệ Tước Phong đứng ở bên cạnh cô, tầm mắt thâm trầm nhìn chằm chằm máu tươi bị nước trôi đi. . . . . . Sắc mặt lạnh lùng, Cố Tiểu Ngải nghi hoặc nhìn hắn.
“Tôi thích thôi.” Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong mới lạnh lùng nói, đáy mắt lạnh lùng không rõ, không có mắng cô cũng không có hung dữ với cô, nhưng tâm tình hiển nhiên cũng không tốt hơn.
Toàn thân hắn đều bao phủ vẻ lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng nhìn hắn, “Có phải trong công ty có chuyện gì phiền não không?”
“Không có.” Lệ Tước Phong thề thốt phủ nhận.
“Vậy tại sao anh lại khác thường như vậy?”
“Tôi làm sao mà khác thường?” Lệ Tước Phong chuyển mắt nhìn về phía cô, mắt dừng ở trên mặt của cô.
Sắc mặt của cô tốt lắm thực khỏe mạnh, thậm chí bởi vì uống thuốc bổ nhiều nên sắc mặt càng thêm hồng hào so với bình thường . . . . . .
Cô căn bản không giống như là bệnh nhân.
“Này . . . . . .” Cố Tiểu Ngải quơ quơ ngón tay bị thương của mình, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, “Trước kia không phải anh thích xử lý vết thương giống như dã thú vậy sao?”
Đem vết thương của cô ngậm vào trong miệng cho đến khi liếm sạch máu trên vết thương của cô.
Phương thức chữa thương dã thú độc đáo.
Hắn không phải luôn luôn đều dùng loại phương pháp này sao?
Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn mặt của cô, mắt càng thêm u ám, như là có quyết định nào đó, tiếng nói khàn khàn nói, “Được.”
. . . . . .
Nói xong, Lệ Tước Phong cầm tay cô nâng lên, đầu chậm rãi cúi xuống, hơi hơi mở môi ra, định đưa tay cô vào.
Cố Tiểu Ngải nhanh chóng rút tay của mình về.
Lệ Tước Phong ngước mắt lên nhìn chằm chằm cô, đáy mắt xẹt qua một chút kinh ngạc, mặt anh tuấn nhanh chóng căng cứng.
“Tôi chưa từng nói thích cách xử lý vết thương như vậy bao giờ cả.”
Cố Tiểu Ngải nở nụ cười một tiếng, tự mình cọ rửa miệng vết thương dưới vòi nước. Hơn nữa, hắn đã từng thay Linh Mộc Nại Nại xử lý vết thương như vậy, cô cũng không muốn vĩnh viễn trong đầu óc luôn là bóng Linh Mộc Nại Nại.
“Cố tiểu thư, băng cá nhân đây.”
Bảo mẫu lấy băng cá nhân đưa cho Cố Tiểu Ngải.
“Cám ơn bảo mẫu.”
Cố Tiểu Ngải cảm kích nói, rút khăn tay bên cạnh lau khô tay, lấy bang cá nhân dán lại.
Cô ấy vẫn hoàn toàn chưa biết cái gì cả. . . . . .
Lệ Tước Phong ôm lấy cô từ phía sau, hai tay ôm chặt vai cô, cúi đầu để cằm ở trên vai của cô, giọng nói trầm thấp mà kiên định, “Anh yêu em.”
Bất kể như thế nào, hắn nhất định sẽ không để cho cô gặp chuyện không may.
Tuyệt đối sẽ không để cô chịu nhiều đau đớn. . . . . . Hắn nhất định sẽ tìm được thuốc giải độc.
Cố Tiểu Ngải mỉm cười, quay sang nhợt nhạt nâng lên, đụng tới mặt của hắn, môi nhẹ nhàng mà dâng lên đến trên mặt hắn, “Em cũng yêu anh.”
Lệ Tước Phong càng ôm cô chặc hơn, cúi đầu xuống hôn môi của cô.
Như là cho tới bây giờ không có hôn qua cô vậy, môi hắn đè nặng môi của cô, hôn dồn dập, hoàn toàn không giống kỹ xảo cao siêu bình thường của hắn. . . . . .
Hàm răng của hắn đụng đến môi của cô, Cố Tiểu Ngải đau đến nhíu mày.
Người đàn ông này làm sao vậy . . . . . . Đột nhiên lại bực mình với cô, đột nhiên lại hôn cô. . . . . .
Thật lâu, Lệ Tước Phong mới buông môi cô ra, nhưng tay vẫn ôm chặc cô, không chịu buông tay, vẫn ôm như vậy.
“Tôi có mua một ít quần áo cho anh, lại đây nhìn xem.”
Cố Tiểu Ngải nói, vỗ vỗ cánh tay hắn ý bảo hắn buông cô ra.
Lệ Tước Phong vẫn ôm cô, không có ý buông tay, Cố Tiểu Ngải không khỏi nở nụ cười, “Anh làm sao vậy, giống như mấy trăm năm rồi không ôm qua con người vậy.”
Tại sao lại nhất định cứ ôm cô ở phòng tắm như vậy chứ?
“Ừ, mấy trăm năm không ôm cô rồi.” Tiếng nói của Lệ Tước Phong trầm thấp, có chút rầu rĩ, giống như một đứa con nít vậy.
“Tôi cũng không phải yêu quái mà sống mấy trăm năm.” Cố Tiểu Ngải đưa tay khoát lên cánh tay của hắn đang ôm mình, cười nói, “Đi thôi, đi xem quần áo tôi mua cho anh đi.”
. . . . . .
Lúc này, Lệ Tước Phong mới buông cô ra, tùy ý để cô lôi kéo tay của mình đi ra ngoài, nhìn chằm chằm tay cô bị dán băng cá nhân, tầm mắt Lệ Tước Phong càng sâu, trầm giọng hỏi, “Tại sao lại để bị thương?”
“Làm rơi chén.” Cố Tiểu Ngải một tay nắm tay hắn, một tay xoa xoa cổ của mình, “Không biết là có phải bởi vì làm ở phim trường có vẻ mệt hay không mà về nhà cảm giác không còn khí lực nữa.”
“Vậy đừng làm nữa.” Lệ Tước Phong lập tức nói.
Không khí lực. . . . . .
Bây giờ cô ấy đã có ... triệu chứng không khí lực rồi sao? !
“Không được, khó lắm mới có thể đi theo đạo diễn lớn học tập, huống hồ phim kia chỉ trong vòng hai tháng nữa thôi là có thể đóng máy rồi.” Cố Tiểu Ngải nói, giọng điệu vẫn lộ ra vẻ hưng phấn, “Chờ sau khi đóng máy, tôi sẽ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng mới có lịch học thôi.”
Cô cũng sẽ không mang Bảo Bảo đi công tác.
Bất luận như thế nào, cô sẽ lấy Bảo Bảo là việc chính, nhưng dù sao bây giờ còn khỏe, bụng của cô còn chưa lớn. . . . . . nên cô vẫn có thể đi làm được.
“Bây giờ cô mệt mỏi đến nổi làm vỡ cả chén rồi, còn nhất định đi quay phim sao? !” Tiếng nói Lệ Tước Phong trở nên mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Cô ấy còn muốn đi làm sao? !
Cô ấy có biết bây giờ bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể mất đi cuộc sống bình thường hay không!
“Chỉ là thỉnh thoảng mệt mà thôi.” Cố Tiểu Ngải đặt hai tay lên vai hắn, cố ý nói mềm mại như làm nũng, “Tôi cam đoan sau khi phim này đóng máy tôi sẽ nghỉ ngơi, được không?”
Cô biết hắn đang lo lắng cho cơ thể của cô. . . . . .