Có thể có ba ngày sống yên ổn cũng quá tốt rồi, có chút ít còn hơn không.
Trong phòng an tĩnh lại, tĩnh lặng đến mức chỉ còn lại tiếng hô hấp của nhau.
Thật lâu, Cố Tiểu Ngải nằm ở trên lồng ngực hắn, cơ hồ ở trong lòng ngực của hắn ngủ, chợt nghe giọng nói từ tính của Lệ Tước Phong cách lồng ngực
nói năng có khí phách truyền vào trong lổ tai của cô.
”Cố Tiểu Ngải, tôi ngủ không được.”
Ngủ không được nói cô làm gì? !
Ngủ không được sao không đi thư phòng làm việc?
Bình thường hắn cũng sẽ ở thư phòng xem văn kiện không phải sao? Tư liệu
cùng sách trong thư phòng của hắn cô xem đều không hiểu.
Thậm chí cô còn muốn lấy văn kiện cơ mật trong thư phòng phát ra ngoài, e. s có
phải hay không sẽ bị hủy? Lệ Tước Phong có thể hay không bị hủy?
Nhưng cô tìm không được, vì vậy kết quả cô khẳng định sẽ bị Lệ Tước Phong giết trước.
Không muốn ứng phó với hắn, Cố Tiểu Ngải từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
”Đang ngủ?” Nhìn nhìn mặt của cô, nhìn bộ dáng cô ngủ say, Lệ Tước Phong
không hờn giận rủa nhỏ một tiếng, “Nữ nhân đáng chết, nhanh như vậy đã
ngủ.”
. . . . . .
Hắn mới là nam nhân đáng chết! Nam nhân thối tha! Nam nhân cặn bã! Nam nhân vô sĩ cực hạn!
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng âm thầm mắng mấy trăm lần, hé hé mắt, chỉ thấy
tay Lệ Tước Phong thon dài cầm lấy cái túi ở đầu giường.
Ngay sau đó, âm thanh Piano từ cd vang lên, phát tán từng góc phòng.
”Đáng chết.” Lệ Tước Phong rủa nhỏ một tiếng, đem âm lượng cd giảm xuống thấp nhất.
Lần này, chỉ còn lại có âm thanh mơ hồ của Piano vang lên.
Hắn là vì cô cố ý giảm thấp âm lượng sao, sợ làm phiền cô sao?
Nhìn động tác của hắn, Cố Tiểu Ngải trong lúc nhất thời không có phản ứng gì, cô đã thấy Lệ Tước Phong tỉ mỉ, chu đáo….1 lần.
Nghe đến nhạc Piano thì Cố Tiểu Ngải lại đột nhiên không có buồn ngủ nữa.
Lại là nhạc Piano của Chopin.
Ưu thương, chầm chậm, sâu lắng. . . . . .
Trước mắt lại hiện ra hình ảnh hôm nay cô cùng Sở Thế Tu gặp lại, anh ôm lấy
cô một khắc kia run sợ, mặt anh dịu dàng, mắt bi thương, đáy mắt hoặc
xấu hổ hoặc cố chấp. . . . . .
Sở Thế Tu nói: anh tới đón vị hôn thê.
Sở Thế Tu nói: Ngải Ngải, anh tìm em thật.
Sở Thế Tu nói: Ngải Ngải, em có bạn trai chưa?
Sở Thế Tu nói: Ngải Ngải, chớ đi. . . . . .
. . . . . .
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất.
Tiếng Piano của Chopin bi thương mà chầm chậm, sâu lắng vang . . . . . .
Cô nhắm mắt lại tựa vào lồng ngực ấm áp của Lệ Tước Phong, trong đầu đều
là bóng dáng Sở Thế Tu, đều là hương vị bạc hà trên người Sở Thế Tu.
Sở Thế Tu, hãy quên cô đi. . . . . .
Cô không đáng để anh nhớ thương, cũng đừng gảy bản dạ khúc số 9 nữa, anh
không phải bi thương, anh phải hạnh phúc bên Noãn Noãn . . . . . .
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống . . . . .
Nhạc Piano chuyển từ bài này sang bài khác, trừ bỏ Chopin vẫn là Chopin,
tiếng Piano cứ như vậy làm cho cô đau lòng, đau đến chua xót.
Lệ Tước Phong cũng thích nghe Chopin sao?
Tính cách Lệ Tước Phong cùng Sở Thế Tu cách biệt một trời một vực, lại cùng thích nghe Chopin?
Như thế nào lại có sự trùng hợp kỳ lạ đến vậy.
Tay bên hông bỗng nhiên dịch chuyển vị trí, Cố Tiểu Ngải cảm giác được mình bị Lệ Tước Phong ôm đi, nhẹ nhàng ôm đến một giường lớn, chăn được đắp
lên người cô cẩn thận.
Ngay sau đó, Lệ Tước Phong xuống giường rất khẽ truyền vào lỗ tai của cô.
Lệ Tước Phong luôn luôn là kiêu ngạo ương ngạnh, động tác xuống giường lại nhẹ như vậy khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Cố Tiểu Ngải vẫn là nhắm mắt lại giả bộ ngủ, bỗng dưng cảm thấy tay truyền dịch bị kéo kéo, không còn cảm giác mát của chất lỏng truyền vào tĩnh
mạch nữa. . . . . .
Bên cạnh giường thật mạnh trầm xuống, là động tĩnh Lệ Tước Phong bước lên giường.
Nếu không phải cô đã tỉnh, nhất định sẽ không nhận thấy được động tĩnh của
hắn lên xuống giường, thật sự không gống với bản chất con người của hắn.
Cố Tiểu Ngải thoáng mở mắt ra, chỉ thấy túi nước biển được để trên đầu giường, trên mu bàn tay chỉ còn lại một đoạn kim châm.
Thân mình lại bị ôm trở về trong ngực của hắn.
Tiếng Piano đột nhiên ngừng lại, cd được lấy ra.
Lệ Tước Phong ở trên giường trở mình, đem cô ôm vào lòng, hai tay ôm lấy cô ngủ, giống như đứa nhỏ ôm búp bê. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đưa lưng về phía hắn, ánh mắt kinh ngạc dần dần trợn to.
Các động tác liên tiếp của Lệ Tước Phong làm cho cô như bị điện giựt, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Cô không rõ bây giờ là cái cảm giác gì, khiếp sợ, ngoài ý muốn, kinh ngạc, không dám tin. . . . . . Vẫn có cái gì đó khác khác?
Nguyên nhân Lệ Tước Phong ngủ không được không phải là. . . . . . Vì chờ cô
truyền nước biển xong rút ống ra chứ? Sợ cô bị vướng víu sao?
Không phải, khẳng định không phải.
Những chuyện Lệ Tước Phong làm đối với cô chưa từng có tôn trọng, lại làm sao có thể cẩn thận đến mức vì cô không ngủ được, vì chú ý túi nước biển
khi nào thì hết. . . . . .
Vậy hắn làm điều này chỉ có hai chữ có thể giải thích: nhàn rỗi.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải trong lòng nhất thời thoải mái rất nhiều, hơn nữa tiếng nhạc Piano không còn, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Cố gắng làm cho mình không được suy nghĩ nữa, Cố Tiểu Ngải bị hắn ôm lấy dần dần ngủ.
*************************
Không biết là nguyên nhân gì, Cố Tiểu Ngải lần này phát sốt rất cao, buổi tối bớt sốt một chút, đến ngày hôm sau lại phát sốt tiếp. . . . . .
Thân thể yếu ớt mỏi mệt không có khí lực, làm cho cô cảm thấy mệt lử người.
Ngay sau cảm mạo, đến hắt xì, ho khan cái gì bệnh trạng đều đến, biến thành
cô cả người suốt ngày đều choáng váng choáng váng nặng nề, rất là khó
chịu.
Ban ngày lại phải truyền nước biển, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, Cố Tiểu Ngải không muốn nằm ở trên cái giường này nữa.
Tùy tay lấy áo khác ngoài áo ngủ, Cố Tiểu Ngải đứng lên đi xuống lầu. Dưới lầu, nhóm nữ giúp việc đang quét dọn.
”Cố tiểu thư!” Thấy cô xuống lầu, bảo mẫu hô một tiếng vội vàng chào đón,“Cô không ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều, dưới lầu đang quét dọn bụi
bẩn.”
Nhìn nhóm nữ giúp việc mỗi ngày cố định quét dọn hai lần
biệt thự Lệ gia không có một hạt bụi, Cố Tiểu Ngải thực cảm thấy buồn
cười.
Ở biệt thự Lệ gia, mỗi đồ dùng đều được lau bóng như gương.
Còn nói cái gì không khí bẩn.
Cô cứ tiếp tục nằm trên giường không được đi đi lại lại sẽ không hít thở được không khí trong lành.
Cố Tiểu Ngải đứng ở trên cầu thang đau nhức cổ, “Bảo mẫu, tôi có chút đói bụng, muốn ăn vài thứ.”
”Được, tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Bảo mẫu lên tiếng, xoay người bước đi, Cố Tiểu Ngải ra tiếng gọi cô lại,“Bảo mẫu, tôi cần Internet, Lệ Tước Phong chuyển cho tôi một tin tức
mới.”
”Vâng, Lệ tiên sinh có căn dặn, một chút tôi sẽ mở Internet cho cô.”
Bảo mẫu có thói quen khom người kính cẩn, giống như người hầu thời cổ đại, sau đó quay đầu đi vào phòng bếp bận rộn .
Phía sau biệt thự Lệ gia có hoa viên tương đối lớn, một loạt đại thụ thẳng
tắp sắp xếp , lộ thiên cà phê tòa, mùi hoa bốn phía thấm vào ruột gan,
mặt cỏ từng tảng lớn xanh hoá làm cho thi giác người ta cảm thấy thoải
mái vô cùng.
Cố Tiểu Ngải ở biệt thự Lệ gia cũng không phải ngắn, đây là lần đầu tiên đi đến hoa viên này, nơi này phong cảnh rất tuyệt,
tầm nhìn trống trải.
”Cố tiểu thư.”
Hai nữ giúp việc theo sát phía sau cô, đúng lúc đưa lên một ly cà phê nóng hôi hổi.