Cố Tiểu Ngải ngồi
xuống bưng tách cà phê nhấp một ngụm, hương vị lưu lại trong miệng, ở
biệt thự Lệ gia, cô xem như hưởng thụ tất cả những gì cao cấp nhất.
Ăn, mặc, dùng. . . . . .
Cô dùng tự do cùng tôn nghiêm trao đổi hết thảy các thứ này.
Trên mặt cỏ, hai nữ giúp việc đang tưới nước, cột nước trên không trung cong lên một đường cong xinh đẹp, dương dương tự đắc chiếu vào trên mặt cỏ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn, hồi ức chợt ùa về.
Hai nhà Cố gia cùng Sở gia có quan hệ cực tốt, hai nhà tiếp giáp nhau, hoa
viên hai nhà thông nhau, vì thế vô cùng đặc biệt. . . . . .
Trước đây, cô thích cùng Sở Thế Tu ở trong hoa viên nghịch nước.
Nhìn đài phun nước giống trời mưa đổ xuống, khúc xạ trời xanh, cô thực thích phong cảnh như vậy.
Thực sạch sẽ, rất đẹp. . . . . .
Mỗi lần nghịch nước xong, người Sở Thế Tu nhất định ướt đẫm, mà trên người
cô công chúa mặc váy vĩnh viễn sạch sẽ, thật thích và dễ chịu.
Cô không có bướng bỉnh cố ý dùng nước bắn vào Sở Thế Tu, mà do anh ấy mỗi lần đều chỉ lo nhìn cô, lo cho cô.
Nếu cô lỡ cầm vòi nước chênh vênh chỉa vào chính mình thì Sở Thế Tu vọt tới trước mặt cô thay cô đỡ.
Anh luôn như vậy, mặc kệ mình chật vật thành cái bộ dáng gì, cũng tuyệt
không để váy cô dính một chút dơ bẩn, sẽ không để cho cô giống như
những đứa trẻ khác dơ bẩn mà về nhà. . . . . .
Nhớ tới, khi đó Sở Thế Tu cũng rất biết săn sóc người khác.
Nếu trên đời này còn có nam nhân hoàn mỹ, vậy nhất định là Sở Thế Tu.
Anh ở trong mắt cô, vĩnh viễn là không thể soi mói.
Cố Tiểu Ngải bên miệng không tự chủ được ngấn một chút ấm áp tươi cười.
”Cố tiểu thư.”
Tiếng bảo mẫu truyền đến, Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn lại, bảo mẫu cầm khay thức ăn đi tới.
Một chén chảo tản ra mùi nồng đậm, một dĩa mỳ Ý, vài món ăn sáng tinh xảo
mà sa hoa. . . . . . Nhưng cũng không ngoài các món loãng, mỳ Ý được xem như khẩu vị nặng nhất.
Nhìn bảo mẫu đem đồ ăn giống nhau mang lên bàn, Cố Tiểu Ngải có chút bất đắc dĩ.
Ban đầu cô cũng hứng thú với các món đạm bạc một chút, đặc biệt nghĩ đến món ăn có chút khẩu vị nặng một chút.
Kết quả, bảo mẫu. . . . . . đem đến cho cô đồ ăn kiêng sao?
”Bảo mẫu. . . . . . chỉ có như vậy thôi sao?” Cố Tiểu Ngải tha thiết nhìn về phía bảo mẫu, hi vọng bảo mẫu còn có đồ ăn chưa bưng tới, có thể giống
như ma thuật biến thành vài thức ăn ngọt mặn lạt khác nhau. . . . . .
Bảo mẫu hiểu được ý tứ của cô, liền giải thích, “Là Lệ tiên sinh căn dặn,
Cố tiểu thư mấy ngày nay thân thể không tốt lắm, ăn nhẹ chút sẽ rất
tốt.”
Lại là Lệ Tước Phong.
Hạn chế cô tự do hạn chế cô thông tin, hiện tại ngay cả cô ăn cái gì đều hạn chế . . . . . .
Đáng chết.
Thức ăn kích thích bao tử, Cố Tiểu Ngải nhất thời mất hưng phấn, miễn cưỡng ăn hai cái cũng thấy ăn không trôi.
”Internet đã mở rồi sao?” để thức ăn xuống, Cố Tiểu Ngải hỏi.
”Đã mở. . . . . .” Bảo mẫu đang muốn trả lời, một nữ giúp việc cầm di động
màu trắng vội vàng chạy tới, thở hồng hộc đưa cho Cố Tiểu Ngải, “Cố tiểu thư, Lệ tiên sinh gọi điện.”
. . . . . .
Không phải hắn đang làm việc sao? Gọi điện thoại cái gì chứ?
Cố Tiểu Ngải có chút không hiểu nhận di động, thói quen nói, “Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải.”
”Tôi biết.” tiếng nói Lệ Tước Phong mang chút cuồng vọng trong di động
truyền tới, “Tôi không tìm cô làm sao để cho nữ giúp việc chuyển cho
cô.”
. . . . . .
Giọng nói như chuyện đương nhiên. . . . . . Giống như cô mới vừa nói một câu ngu ngốc.
Chỉ là thói quen của cô khi nhận được điện thoại.
Cố Tiểu Ngải bĩu môi, lười cùng hắn so đo, chính là thản nhiên hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“. . . . . .”
Đầu điện thoại bên kia lặng im vài giây, Cố Tiểu Ngải thấy kỳ quái chợt
nghe đến tiếng Lệ Tước Phong rống giận gào đi ra, “Cố Tiểu Ngải! Cô còn
dám dùng khẩu khí lạnh nhạt kia nói với tôi thử xem xem!”
. . . . . .
Âm lượng giọng nói vang lên dọa cô nhảy dựng lên.
Cố Tiểu Ngải lập tức đưa điện thoại di động ra xa vài phần.
Nam nhân này ăn nhầm cái gì rồi? Ngữ khí của cô rất lạnh nhạt sao? Cô không phải luôn luôn đều như vậy sao.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải ra vẻ vô tội nói, “Không có biện pháp a, tôi ăn thức ăn nhạt cỡ nào, khẩu vị tự nhiên phai nhạt cỡ đó thôi.”
Đầu di động bên kia nhất thời lại im lặng, một lát sau, cô nghe được tiếng Lệ Tước Phong cúi đầu cười vang lên.
Cười đến độ cô chẳng hiểu gì cả.
Lời của cô có cái gì buồn cười?
Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nhìn hai nữ giúp việc còn đang tưới nước, lẳng lặng nhìn, vòi nước tưới vào khắp mặt cỏ. . . . . .
Giọng nói Lệ Tước Phong từ tính truyền đến, mang theo một chút mệt mỏi. Mang
theo một chút buồn cười, “Cố Tiểu Ngải, cô đây là kháng nghị với tôi
thức ăn không tốt sao?”
”Tôi đây hẳn là khen đồ ăn vị rất ngon sao?” Cố Tiểu Ngải nhanh hỏi lại, giọng điệu ẩn ẩn có chút châm chọc.
Nghĩ đến lời này lại sẽ khiến Lệ Tước Phong một chút rít gào.
Không nghĩ tới Lệ Tước Phong chẳng những không có tức giận, thậm chí bình tĩnh hỏi, “Vậy cô muốn ăn cái gì?”
”Cay, càng cay càng tốt.” Cố Tiểu Ngải thuận miệng nói tiếp.
Hiện tại, nếu có đồ ăn cay trên bàn thì tốt rồi. . . . . .
Giảm bớt một chút khẩu vị cũng tốt, cô hiện tại trong miệng thật sự là rất phai nhạt.
Gió nhẹ lướt qua, Cố Tiểu Ngải cổ họng bị ngứa, ho nhẹ một tiếng, “Khụ. . . . . .”
Lệ Tước Phong hờn giận gầm nhẹ, “Ra ngoài gió làm gì? Mau trở về đi!”
Nói xong, điện thoại đã bị cúp.
Cố Tiểu Ngải nghe trong di động trong truyền đến tiếng “Đô —— đô ——”, thật muốn kích động.
Mỗi lần cùng Lệ Tước Phong nói chuyện điện thoại xong, tâm tình của cô cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Quay trở lại trong phòng, Laptop trong thư phòng của Lệ Tước Phong là phiên
bản mới nhất số lượng có hạn, bảo mẫu cho cô dùng tạm thời.
Mấy ngày nay cô không di động không Internet, đều nhanh thành người trên núi.
Khởi động Computer, Cố Tiểu Ngải lấy ra túi văn kiện lúc trước Lệ Tước Phong giao cho cô.
Bên trong là Lương Noãn Noãn cùng người nước ngoài ôm nhau, ảnh chụp Sở Thế Tu một mình một người tại câu lạc bộ đêm.
Đem thẻ chứa ảnh chụp chép vào trên Laptop, Cố Tiểu Ngải mở ra, mối một tấm ảnh chụp Sở Thế Tu đều làm cô run sợ, cho dù chỉ là hình một bên mặt mà thôi.
Lệ Tước Phong cố ý đem chuyện Sở thị “trốn thuế” công khai trước công chúng, làm cho danh dự Sở thị xuống dốc không phanh, cố
phiếu của Sở thị cũng bị rớt giá, tạo thành tổn thất nghiêm trọng.
Trên Internet, mọi người đều công kích Sở thị, nói những từ phẫn nộ.
”Sở thị thân là công ty lớn thế nhưng lại trốn thuế, coi thường pháp luật, gian dối sẽ không chết tử tế được! !”
”Kiên quyết không vào cửa hàng của Sở thị!”
”Tẩy chay sản phẩm của Sở thị! Làm cho công ty bất lương đóng cửa đi thôi!”
. . . . . .
Danh dự của Sở thị hiện tại có thể nói là kém nhất có thể.
Thời gian Cố Tiểu Ngải ở tòa soạn báo nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Lại hiểu được làm như thế nào để cho Sở thị tạo ấn tượng tốt nhanh nhất trước công.
Thì phải dời đi khỏi tầm mắt công chúng, lấy tư cách người bị hại xuất hiện, giành được sự động tình của công chúng.