Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 41: Chương 41: Làm 1 còn có hy vọng sao




Phòng to như vậy, mùi máu tươi dày đặc tựa hồ tràn ngập mỗi một góc.

Thân thể Lance bị nhóm thi quỷ chen chúc xé rách, những thứ đó điều là do hắn tự tạo nghiệp, theo lý chính hắn cũng nên hoàn lại.

Lúc này, thảm dưới thân Úc Sâm đã bị máu từ cổ anh chảy xuống tẩm ướt, sắc mặt xám trắng như sắp chết, cơ hồ không thể cảm nhận được một tia hô hấp của anh.

Tư Tuyên Dương không biết mình mang theo tâm tình gì mà kéo anh ra khỏi phòng, chỉ biết máu trong toàn thân thể hắn giờ phút này đều lạnh như độ ấm thể thể Úc Sâm, thời điểm dùng tay muốn lấp kín miệng vết thương kia, máu trào ra khiến tim hắn cơ hồ dừng lại đột ngột.

Tư Nam chạy đến cắn răng đổ dầu tử thi vào phòng, giá cắm nến bị đẩy ngã, lửa lớn hừng hực bốc cháy, nhưng Tư Tuyên Dương cơ hồ đều không cảm giác được nhiệt lượng kia.

Hắn ngơ ngác ôm người vào lòng ngực, cúi đầu nhìn anh, hơn phân nửa thân quần áo của Úc Sâm đều bị máu làm ướt sũng, thân thể vô thân vô tức mềm mại, giống như một con búp bê thủy tinh rách nát, chạm vào liền vỡ.

Đồng hồ treo tường lần nữa hiện ra trên không trung, trong tiếng quỷ khóc sói gào cùng biển lửa đầy trời, ý thức bọn họ lại rơi vào không gian hỗn độn.

- ------------------------------------

Tư Tuyên Dương đang ngủ chợt mở mắt ra, thoáng chốc tim đập nhanh mãnh liệt khiến hắn xoay người thoát lực ngã xuống giường.

Cẳng chân đụng phải góc cạnh bên giường, phát ra 'đông' một tiếng, đau đến phát run theo phản ứng sinh lý.

Nhưng hắn căn bản không quan tâm đến, thậm chí hắn không nhận ra, hoảng loạn lấy điện thoại dưới gối đầu, ngón tay run như sàng bấm vào danh bạ môi bị cắn đến chảy máu.

Lướt đến số của trạm hộ sĩ ở tầng lầu phòng bệnh trước kia của Úc Sâm, hắn dùng sức ấn xuống.

Ống nghe 'tút' hai tiếng chỉ có vài giây, lại khiến hắn cảm thấy phảng phất như qua một thế kỷ.

“Xin chào, nơi này là......"

"Úc Sâm phòng số 1206! Anh ấy hiện tại đang trong tình trạng rất nguy hiểm, các người mau đến đi!" Tư Tuyên Dương không đợi cô nói xong đã gấp không chờ nổi mà mở miệng.

Hai chân hắn run rẩy đứng lên, bước hai bước, giữa tâm hoảng ý loạn thiếu chút nữa lại ngã, lảo đảo vài bước sau đó mở cửa lao ra ngoài.

“Xin hỏi ngài là......”

“Cô đừng quản tôi là ai! Nhanh kêu người qua đi! Nhanh đi......" Hắn hung hăng lau mặt một phen, mới kinh tế ngạc phát hiện chính mình rơi lệ.

Thanh âm gần như cầu xin cùng hối hận, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở: “Cầu cô, mau đi...... Ban đêm anh ấy không có người giám hộ....."

Sau một giây trầm mặc bên ống nghe, hắn nghe được tiếng nói lưu loát của hộ sĩ: "Đình Đình, đi phòng 1207 xem người bệnh có tình huống dị thường gì không..... Tiểu Phương, đi theo đi, tùy thời gọi tôi."

“Cảm ơn.” Tư Tuyên Dương ách giọng nói, gần như hỏng mất mà ấn xuống ‘kết thúc trò chuyện’, hắn sợ chờ hắn chính là một tin tức không thể tiếp nhận.

Hắn vô lực đối mặt với kết quả như vậy.

......

Sáng sớm xe trên đường không nhiều lắm, hắn như phát điên đấu đá lung tung, lái xe vượt qua một đường đèn đỏ, dây thần kinh kia trong đầu căng chặt thành dây thép nguy hiểm, chỉ cần chiếc điện thoại bên ghế phó lái vang lên, là có thể kéo đứt hoàn toàn dây thép này.

Từ nhà đến bệnh viện, vốn dĩ cần phải mất hai mươi phút lái xe, lại bị hắn cứng rắn rút ngắn còn sáu phút đã đến cửa bệnh viện.

Nắm chặt điện thoại lao xuống xe, còn chưa chạy hai bước, tiếng chuông điện thoại quen thuộc bỗng chốc vang lên, trái tim Tư Tuyên Dương co chặt, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Cứng người đứng tại chỗ vài giây sau đó, hắn giơ điện thoại lên, người gọi là 'Tư Nam'.

Luồng khí trong lòng kia cũng không giảm xuống chút nào, ánh mắt Tư Tuyên Dương lập lòe một thoáng, cất bước đi về phía thang máy, bắt máy: "Alo."

“Dương Dương, em ở đâu!? Úc ca đâu?” Ngữ khí của Tư Nam vội vàng, tiếng thở dốc thô nặng, nghe như đang chạy nước rút.

Bả vai Tư Tuyên Dương thoáng thả lỏng, giọng nghẹn ngào nói: "Em đang ở bệnh viện, còn chưa biết tình huống.”

Tín hiệu sau khi vào thang máy rất yếu, nghe không được thanh âm gì, hắn cúp máy, gắt gao đỡ vách tường lạnh lẽo, trái tim nhảy lên như tiếng chuông đếm ngược, từng chút từng chút, kéo theo thần kinh cực độ yếu ớt vào giờ phút này của hắn.

Thang máy rõ ràng là đang lên, hắn lại cảm thấy phảng phất như mình đang không ngừng hạ xuống.

'Đinh' một tiếng thanh âm vang lên, đến lầu 12 rồi.

Tư Tuyên Dương nuốt nước miếng, bước ra ngoài không đến vài bước, đã đến trạm hộ sĩ.

Mỗi người đều đang bận rộn, hành lang im ắng, dì lao công đang lau sàn nhà, tựa như không phát sinh chuyện gì quá đặc biệt.

Hắn khống chế đôi mắt của mình không nhìn đến phòng 1207, ách giọng nói khàn khàn, mở miệng nói: "Phiền giúp tôi tra một chút..... Úc Sâm, Úc trong u buồn, Sâm trong rừng rậm."

Hộ sĩ vùi đầu làm việc ngẩng đầu lên, công tác ở bệnh viện lâu, đối với bộ dáng thất hồn lạc phách này đã nhìn quen, cô nói câu "chờ một lát", ngón tay đặt trên bàn phím máy tính nhanh chóng tra tìm.

Hộ sĩ khác đứng bên cạnh kéo áo cô, cẩn thận nhìn Tư Tuyên Dương, ý hữu sở chỉ (1) nhẹ giọng nói: "Viện Viện cậu quên rồi à, bệnh nhân phòng 1207 kia tên Úc Sâm."

[(1) Ý hữu sở chỉ: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.]

Ngón tay bên người Tư Tuyên Dương run một chút co lại.

“A! Là hắn......” Nhớ đến rối loạn lúc nãy, hộ sĩ nhíu mày, nhìn Tư Tuyên Dương: "Hắn mười phút trước bị xuất huyết trong nghiêm trọng, hiện tại đã đưa đến phòng cấp cứu, hẳn là còn cứu được."

“Cứu...... Cứu được?” Tư Tuyên Dương như không kịp phản ứng lại, ngơ ngẩn đứng tại chỗ.

Hộ sĩ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thương cảm khẽ thở dài, nói: “Phòng cấp cứu ở lầu 3, cậu nhanh chóng đi đi, đừng chậm trễ thời gian.”

Cả người Tư Tuyên Dương bỗng nhiên run lên, quay đầu liền chạy, ngay cả thang máy cũng quên, cứng rắn chạy xuống từ lầu 12, chợt dừng lại trước phòng cấp cứu đèn đỏ, chống vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống.

- ------------------------------------

Trong đầu có rất nhiều ý niệm chợt lóe qua, hắn nghĩ một khắc khi Úc Sâm vừa mới tỉnh trên giường bệnh sẽ có tâm tình gì, khủng hoảng? Tuyệt vọng? Sợ hãi? Hay là nói căn bản vô pháp tỉnh lại?

Nếu vô pháp tỉnh lại, ý thức anh có phải còn lưu lại cái thế giới huyết tinh lạnh băng kia? Một người lẻ loi, đối mặt với thi quỷ vô cùng vô tận?

Tư Tuyên Dương tưởng tượng đến việc này, nháy mắt liền căng thẳng thân mình, trái tim giống như bị một bàn tay to gắt gao nắm lấy, dùng hết sức lực cũng vô pháp thở dốc, ngay cả Tư Nam và Lạc Vũ đến đây lúc nào cũng chưa phát giác, chỉ biết tiếng Tư Nam vẫn nói gì đó bên tai hắn, ong ong vang, nhưng một chữ hắn cũng nghe không hiểu, cũng không nghe vào.

......

Khi đèn phòng cấp cứu tắt, Tư Tuyên Dương giữa hoảng hốt thậm chí còn nếm ra được mùi máu tươi tanh ngọt trong cổ họng, hắn cảm thấy mình được Lạc Vũ nâng dậy, mồ hôi lạnh tẩm ướt hơn phân nửa vạt áo.

Bác sĩ mở cửa ra miệng lúc đóng lúc mở, hắn nghe không rõ, kinh mạch trên huyệt Thái Dương kịch liệt nhảy, thân thể hắn run không ngừng.

Qua hai giây, Tư Nam ở bên tai hắn kinh hỉ nói: “Cậu ấy không có việc gì! Dương Dương em nghe được không!? Bác sĩ nói thoát ly nguy hiểm! Cậu ấy không có việc gì...... Dương Dương! Dương Dương ——!”

Tư Tuyên Dương cảm thấy cả người thả lỏng xuống, trước mắt một mảnh đen nhánh, thân thể khống chế không được mà ngã xuống, bên tai một mảnh ồn ào, hắn lẩm bẩm một cái tên trước sau vẫn chiếm cứ lấy đầu quả tim: “Úc Sâm.”

Sau đó tri giác dần dần đánh mất.

- ------------------------------------

Khi Úc Sâm tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là thân thể của mình không ngờ đối này choáng váng hôn mê có một chút cảm giác quen thuộc quỷ dị, thiệt cũng quá bi ai, cứ tuần hoàn ác tính như vậy, chẳng lẽ về sau thật đúng là phải thích ứng với sinh hoạt ma ốm?

Trước mắt giữa vầng sáng ấm áp, một giọng nói mang theo chút run rẩy vang lên bên tai.

“Này, mỹ nhân say ngủ.”

Úc Sâm chớp chớp mắt, nghiêng tầm mắt, nhìn vẻ mặt của Tư Tuyên Dương đang cúi người ngưng mắt nhìn chăm chú mình, liếm một chút khóe miệng khô ráo, suy yếu than thở một tiếng: “Oa, gương mặt này cũng quá soái đi, xin hỏi vị kỵ sĩ người gặp người thích hoa gặp hoa nở này, anh bị truyền tống đến thế giới cổ tích sao?”

Tư Tuyên Dương cười khẽ một tiếng, ấn chuông trên đầu giường, dùng tăm bông dính ướt chút nước ấm trong bình giữ nhiệt, nhẹ nhàng chấm lên môi Úc Sâm.

“...... Chút mầm nước tý xíu này, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, Dương Dương ngoan, cho anh trai nhiều một chút."

“Chờ bác sĩ tới kiểm tra rồi lại nói.” Tư Tuyên Dương rũ mắt dịch chăn giúp anh.

Vừa dứt lời, một đám bác sĩ hộ sĩ nối đuôi nhau vào, vây quanh anh ngó trái ngó phải, hỏi một đống câu, lại kết hợp với các hạng chỉ tiêu biểu hiện thân thể trên dụng cụ, kinh ngạc cảm thán: “Úc tiên sinh thật đúng là mạng lớn!”

Úc Sâm: “......”

Kỳ thật đây tính là mạng lớn cái gì, nhiều lắm là bởi vì lúc anh ở lâu đài cổ chết chưa hoàn toàn, còn một chút tim đập hô hấp, cho dù rất mỏng manh, lại qua thêm mười phút hẳn là sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng nói tóm lại, một khắc rời khỏi thế giới đồng hồ treo tường vẫn còn hơi thở vậy trong thế giới hiện thực anh sẽ không phải chết, chỉ là sẽ ăn chút khổ.

"Vậy cũng không phải sao, mẹ tôi nói tôi là mèo, có chín cái mạng đó."

Tư gia nhị thiếu ở chỗ này nhìn chằm chằm, bác sĩ không dám làm có lệ chút nào, sau khi kiểm tra cẩn thận một phen, dặn dò một đống lớn những thứ cần phải chú ý, hai hộ công cùng một dì nấu cơm một bên gật đầu như giã tỏi, chỉ kém lấy vở ra ghi.

Cuối cùng Tư Tuyên Dương còn nhíu mày lại cẩn thận hỏi: “Trong lúc tĩnh dưỡng thân thể anh ấy có thể có phản ứng không tốt nào không?"

"Đến lúc đó anh sẽ trực tiếp nói cho em." Úc Sâm buồn bã nói, “Chẳng lẽ em sợ anh nói ngoa dùng khổ nhục kế với em?”

Tư Tuyên Dương liếc anh một cái: “Em không sợ anh nói ngoa với em, em chỉ sợ anh không nói cho em."

“......”

Bác sĩ một bên suy đoán xem quan hệ hai người này trong lòng, một bên làm bộ nhìn không hiểu sóng ngầm kích động giữa hai người bọn họ, nhanh chóng đem tất cả tình huống nói ra: "Có khả năng sẽ đau đầu, buồn nôn, nôn mửa, choáng váng, chán ăn, sốc, tim đập hỗn loạn, thị lực mờ, tứ chi mệt mỏi bủn rủn......”

Mỗi một từ nói ra, nội tâm Úc Sâm liền rên rỉ một tiếng: Đây mẹ nó gọi là chút ít cái gì! Anh còn có hy vọng làm 1 sao!?

Tác giả có chuyện nói:

Úc ca ta nói cho ngươi, có hy vọng, khiến tự hắn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.