Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 40: Chương 40: Lâu đài cổ huyết tộc (12)




Úc Sâm rùng mình, hai mắt híp lại, bàn tay nắm thành quyền, móng tay cắm vào thịt, đau đớn có thể khiến lực chú ý của anh càng thêm tập trung.

Cùng với một luồng sương mù thanh hàn, anh thấy Lance giữa sương mù trắng đi vào từ ngoài cửa, tiếng bước chân quanh quẩn căn phòng trống trải.

Trong không gian như vậy, ở chung một phòng với một tên Vampire thái độ tính tình bất định, cho dù trước đó từng chuẩn bị tâm lý, lúc này Úc Sâm vẫn có chút bồn chồn trong lòng.

Lance cười đến sung sướng, giọng nói trầm thấp: “Khẩn trương? Tôi nghe thấy mạch đập của em nhảy lên, nó nhảy càng nhanh, hương vị kia càng nồng đậm."

Úc Sâm rũ mi, mặt vô biểu tình: “Vậy sao? Tôi ngửi không thấy."

"Em ngửi mỗi ngày, đương nhiên không phát hiện ra đặc biệt," Lance đến gần anh, "Tựa như tôi ngày ngày nhấm những giọt máu bình phàm thường thấy, cũng chẳng khác gì uống nước sôi để nguội."

"Vậy không bằng anh mỗi ngày đều uống nước sôi để nguội, cũng có thể giúp vài người thoát chết." Úc Sâm không chút để ý liếm giọt máu chảy dưới môi.

Lance nhìn mạt đỏ thắm kia, ánh mắt tối tối, nhếch khóe miệng: “Nếu hàng năm đều có cực phẩm như em xuất hiện như vậy, tôi đây cũng có thể suy xét đến mỗi ngày đều uống nước sôi để nguội.”

Mắc ói, giả vờ cái gì, Úc Sâm nổi da gà rơi đầy đất, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi xem như anh đang khen tôi, cảm ơn."

Lance cười không nói, chậm rãi đi đến trước mặt Úc Sâm, dưới ánh nến mờ nhạt ánh mắt càng ngày càng ám trầm, ngón tay lạnh lẽo niết cằm Úc Sâm, nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay chậm rãi xẹt qua bên cạnh môi dưới anh.

Lực độ rất nhẹ, Úc Sâm cảm thấy càng như một chiếc lông chim nhẹ xẹt qua phía trên, có chút ngứa, càng nhiều hơn là mất tự nhiên.

Thời cơ không cho phép anh nhúc nhích, nhưng cảm thấy khoảng cách như vậy là hơi gần quá mức, muốn dịch một chút.

Nhưng đầu ngón tay chống trên đệm giường vừa động một chút, đã bị Lance cường ngạnh chế trụ, tốc độ kia nhanh đến mức làm đồng tử Úc Sâm hơi co lại, một chút cũng không tương xứng với động tác mềm nhẹ thong thả của anh hiện tại.

Nếu hành động lúc này, sợ chín phần là sẽ bị trực tiếp giết chết.

Sau khi Lance chế trụ hai tay anh, không biết từ đây lấy ra một mảnh dải lụa màu đỏ sậm, ánh mắt nhìn anh tựa như đang nhìn một con mồi đang bước vào vòng săn thú của mình, nghiền ngẫm tham lam, không thể tránh khỏi.

Úc Sâm nhìn dải lụa kia da đầu liền tê dại, cứng đờ giãy giụa hai cái, thân thể còn sốt căn bản không thể phát ra sức lực có thể phản kháng Lance, đôi tay trong nháy mắt đã bị lụa cột vào nhau.

Lòng bàn tay anh bắt lấy dây lưng rũ xuống, trong lòng thả lỏng một ít, xem xét nếu muốn gỡ cái kết này, tuy rằng cần phải có một ít thời gian, nhưng không tính quá khó.

Nhưng giây tiếp theo, trái tim và thần kinh của anh hoàn toàn không thể thả lỏng được —— Lance lại lấy ra một dải lụa, mềm nhẹ bịt lên mắt anh, phía sau đầu đánh một cái kết lỏng lẻo.

Tên biến thái này!

Tơ lụa lạnh lạnh lẽo lẽo che đậy hoàn toàn tầm mắt, toàn thân anh đều trở nên mẫn cảm lên.

Tiếng cười khẽ của Lance vang lên bên tai, thổi một luồng khí lạnh vào ốc nhĩ anh: “Thích sao?”

Úc Sâm ngồi cứng người, đột nhiên bất ngờ bị thổi khí khiêu khích đến co rúm, phẫn nộ mở miệng: “Thích cái búa!”

Tình huống này ngược lại đối với anh cũng không quá có lợi, đầu óc của Úc Sâm xoay chuyển như bay: Đêm trăng tròn tức là lúc ngủ say, trạng thái vũ lực của Vampire nhất định sẽ có điều thay đổi mới đúng, vì sao anh lại cảm giác được áp chế vẫn là đơn phương? Thời điểm Lance chế trụ cổ tay anh, quả thực phải gọi là dễ như trở bàn tay.

Bên tai lại vang lên tiếng cười khàn khàn ái muội, chắc hẳn biết anh nói không ra lời tốt đẹp gì, Lance cũng không hề nói chuyện, một tay đỡ lên eo anh, một tay qua lại trên cổ anh.

Úc Sâm mở to mắt, tầm nhìn là một mảnh đỏ sậm, đôi tay bị cột phía sau người, đầu ngón tay lạnh lẽo du tẩu trên làn da khiến thân thể anh rờn rợn.

Cảm thụ được độ run của anh, Lance tựa hồ càng thêm hưng phấn, bắt lấy tóc sau gáy anh dùng sức kéo về sau, răng nanh bỗng nhiên cắn lên cánh môi còn thấm huyết đỏ.

Thân thể Úc Sâm chợt run lên, cảm giác đau đớn cùng tê dại ngay sau đó thổi quét toàn thân, anh cảm thấy máu cả người phảng phất như đều chảy đến cánh môi, thoát lực xụi lơ cứng còng eo.

Mấy giây choáng váng qua đi, bản thân mình bị Lance thuận thế khinh thân đè lên giường, quanh thân mềm mại, bị tơ lụa mềm nhẵn lạnh lẽo bao vây.

Đôi tay hãm sau người, giúp anh thuận tiện che đi sự giãy giụa.

Răng nhọn của Lance bắt đầu tàn sát bừa bãi trên cánh môi anh, khi thì nhẹ nhàng chậm rãi khi thì thô bạo điên cuồng, mùi máu tươi rất nhanh lan tràn trong khoang miệng, tựa hồ đầu lưỡi non mềm đều bị ngậm vào cắn nát, anh sặc ho một tiếng, đau đớn do hít thở không thông dần dần leo lên mỗi một tế bào da trên thân thể, máu tươi không kịp nuốt theo tiếng hít hà từ cằm chảy xuống.

Cả người Úc Sâm ngăn không được run lên, bàn tay Lance giống như gông xiềng, giữ cổ trắng nõn của anh, căn bản tránh cũng không thể, anh liều mạng áp xuống tiếng rên rỉ cùng thở dốc trên đầu lưỡi.

Lance hôn càng ngày càng thâm nhập, càng ngày càng hung ác, thấp suyễn liên tục, thậm chí bắt đầu theo cằm anh liếm mút xuống, hàm răng xẹt qua trên da thịt tinh tế, Úc Sâm cảm thấy thân thể chợt lạnh chợt nóng, đôi mắt bị che, tất cả cảm quan đều tập trung trên làn da bị chạm vào, như đốm lửa thiêu thảo nguyên, dịu dàng lại hung ác, cường thế lại huyết tinh.

Mùi máu kia giống như chất xúc tác quý hiếm nhất, anh hậu tri hậu giác phát hiện thân thể của mình tựa hồ dâng lên một tia ảo giác quỷ dị mông lung trầm luân, ngay cả tốc độ đôi tay giãy giụa tránh thoát cũng chậm đi rất nhiều.

Thật giống như...... Thân thể anh đang phải đầu nhập tiến vào lễ rửa tội máu tươi cùng dây dưa.

Trong lòng Úc Sâm run sợ, hàm răng bỗng nhiên dùng sức, cơ hồ sắp đem lưỡi cắn đứt, đau đớn kịch liệt khác với đau đớn tê dại khi bị đụng vào nơi khác, khiến đầu hỗn độn của anh thanh tỉnh rất nhiều.

Thân thể anh đã run đến không còn hình dạng, khi đôi tay rốt cuộc cũng tránh thoát được trói buộc, đôi môi chôn trong cổ anh liếm láp đột nhiên rời đi một khoảng cách, sau đó trong lúc anh chưa kịp thở một hơi, lập tức nhận thức được răng bén nhọn đâm thủng động mạch khiến anh nức nở hai tiếng.

Tơ lụa quanh mắt giữa cơn giãy giụa trước đó bị rớt xuống một ít, lộ ra một con mắt, Úc Sâm nhìn chằm chằm tầng tầng lớp lớp màn giường đỏ sậm, sợ hãi thật lớn thoáng quấn chặt trái tim —— anh đang bị Lance ấn trên giường, bị hút máu động mạch, không thể nào tránh thoát.

Mà Quách Tường bị hắn hút máu như vậy trước đây, đã trở thành một thi thể vô pháp mở mắt.

Sức lực và tinh lực mà thân thể còn sót lại nhanh chóng xói mòn trong tiếng mút vào, giường dưới thân mềm nhẹ khiến Úc Sâm cảm thấy mình như rơi vào giữa một biển máu trong mộng.

Anh sắp chìm xuống.

Nhiệt độ cơ thể từ sốt cao dần dần rét run, một tay Lance cố định cổ anh, một tay ôm vòng eo anh, đè nén trên người anh, xoa tiến trong lòng ngực, anh giữa cái ôm lạnh như băng càng ngày càng suy nhược.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ đến lời Tư Tuyên Dương nói, anh muốn mở miệng gọi to, nhưng đầu lưỡi tổn thương khiến anh căn bản phát không ra thanh âm quá lớn, tiếng nức nở mơ hồ không rõ chỉ có thể làm Lance đang nằm trên người anh càng thêm hưng phấn, như dã thú, đâm răng nhọn càng thêm sâu.

Kết quả không nên như thế này......

Úc Sâm nghĩ, anh còn chưa đi Tư gia cầu hôn, tại sao phải bị hút khô máu, chết ở chỗ này?

Ý thức giữa hoảng hốt, cửa sổ kín mít không bị chặn đột nhiên thổi vào một luồng gió đêm, đem bức màn rắn chắc thổi bay thành một độ cung, trăng vừa mới tròn soi tia sáng vào, rọi đến trên sàn.

Thanh âm nặng nề vang lên, sàn nhà bị ánh trăng chiếu xuống bắt đầu nhúc nhích, rồi từ dưới mặt đất chậm rãi dâng lên một cỗ quan tài đen nhánh.

Thân thể Vampire giam cầm giữ Úc Sâm bỗng chốc run lên, như nháy mắt bị hút đi sức mạnh thiên phú thuộc về Vampire, trói buộc nguyên bản vững chắc kia từng chút sụp đổ.

Úc Sâm mở to đôi mắt, hẳn là đến lúc Vampire ngủ say, anh phát giác, cuối cùng, cơ hội duy nhất đã đến.

Như là hồi quang phản chiếu, anh cái gì cũng không kịp nghĩ, dựa vào bản năng thân thể, đẩy thân thể của Lance ra, sau đó nhanh chóng lấy thánh giá trong áo, cao cao giơ lên, dùng sức đâm xuống.

Mũi nhọn của thánh giá bạc chặt chẽ chui vào cổ Lance.

“A a a a a ——!”

Tiếng thét vang lên bên nhĩ sườn, ranh nanh rút khỏi cổ, miệng vết thương mất đi lực hút lập tức phun trào ra máu tươi, cảm giác choáng váng vô lực càng tăng bao bọc lấy Úc Sâm.

Sau cổ Lance chảy ra một cổ chất lỏng đỏ sậm đến đen, theo hắn giãy giụa thê thảm, nhỏ giọt lên cổ Úc Sâm, dính vào cổ áo sa y hồng nhạt đã sớm bị máu Úc Sâm nhuộm đỏ.

Một chùm ánh đen bắn ra, mang thân thể Úc Sâm cách xa Lance, đáp mạnh lên thảm.

Trong tầm mắt dần dần mơ hồ của Úc Sâm, nhìn thấy kiện áo sa y hồng nhạt kia như một ngọn gió nhảy khỏi thân thể anh, bay trên không trung, nổi lên cuộn sóng như huyết quang, tựa như đang triệu hoán gì đó.

Anh nhắm mắt lại.

- ------------------------------------

Từ sau khi Úc Sâm bị quản gia mang đi, trong lòng Tư Tuyên Dương vẫn luôn thấp thỏm bất an, cùng những người khác bị nhốt trong đại sảnh.

Không bao lâu, những thứ chỉ có thể xuất hiện vào đêm khuya, oan hồn bị trói buộc tại lâu đài cổ này giống như đến thời gian được giải phóng, từ bốn phương tám hướng du đãng ra, coi những nhân loại mang theo khí vị tươi mới thành mục tiêu, công kích như nổi điên.

Bọn họ bị cắn xé chân tay luống cuống, còn tổn thất vài người, may mắn Tư Tuyên Dương và Tư Nam cùng Lạc Vũ ba người trước sau kết thành một sợi dây thừng, không bị đánh tan, cho nhau giúp đỡ, mới không đến nỗi chật vật như vậy.

Nhưng số lượng hung hồn cực kỳ nhiều, như vô cùng vô tận, cũng không biết mệt mỏi, từng chút từng chút tiêu hao thể lực của bọn họ.

Tư Tuyên Dương lo lắng an nguy của Úc Sâm, nóng nảy đến một lòng muốn chạy lên lầu, nhưng bị mấy thứ này vướng, căn bản ngay cả một nấc thang cũng không lên được.

Sau lại chợt xuất hiện biến cố, một chùm ám quang đột nhiên xuyên thấu qua rào cản của sàn nhà, chiếu vào phòng.

Những quỷ hồn điên cuồng đáng sợ đó, giống như trải qua nhiều năm, rốt cuộc cảm giác được huyết khí bản thân triệu hoán, dừng công kích bọn họ, gào hét chen chúc lên lầu.

Tư Tuyên Dương đổi sắc, bén nhọn đau đớn trong lòng sắp xé nát hắn.

Hắn đè nén nội tâm hoảng loạn xuống, rút chân chạy lên lầu.

Sau khi vọt vào chen chúc với nhóm quỷ hồn, ánh mắt hắn đầu tiên chú ý đến, không phải thân thể Vampire đang bị nhóm quỷ hồn xé xác trên giường, mà là trên mặt đất.....

—— Tựa hồ không hề có sinh cơ, Úc Sâm của hắn.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Úc ca, con hảo thảm, mẹ rất xin lỗi con. Nhưng nhìn thiệt hại sau chiến đấu của con, mẹ cũng cùng Lance hưng phấn giống nhau ( bushi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.