CHƯƠNG 3: BỊ ĐỂ Ý
“Cô lỗ lỗ…” dạ dày của Tô Đường phát ra âm thanh phá vỡ không khí trầm mặc, có lẽ là vì chỉ mới được ăn một ít thịt bò cho nên nó không thỏa mãn mà kêu gào đây mà.
Trần Chi buồn cười quay đầu nhìn cậu, lại phát hiện Tô Đường đang đứng yên, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn của Trần Chi.
Trần Chi im lặng đẩy thịt bò về phía Tô Đường, Tô Đường báo đáp bằng nụ cười thật tươi làm cho Trần Chi cảm thấy trong lòng tựa như đang có hàng ngàn con ngựa chạy qua.
Đó là cái vẻ mặt gì vậy? Không cần phải giống con sói đói như vậy chứ! Tôi mới thật là con sói đây này! Còn cái nụ cười lấy lòng kia nữa, đáng yêu chết mất!
Trần Chi kiềm nén nội tâm đang rít gào, tự dặn mình phải bình tĩnh, trước tiên phải đem cừu nhỏ này dưỡng thành cừu lớn rồi mới ăn được. Vì thế ánh mắt Trần Chi ngay lập tức liếc xuống nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nghĩ rằng con mồi đã hoàn toàn nằm trong tay mình rồi. Hắn phải cật lực nhẫn nhịn để không cười ra tiếng.
Tô Đường nhìn thấy thức ăn thì liền ăn lấy ăn để, đã đói đến mức này rồi, mặc kệ ngon dở gì cũng ăn tất, huống hồ đồ ăn của Trần Chi lại ngon như vậy.
Đang trong lúc thật vui vẻ mà ăn, bên tai bỗng có hơi thở nhè nhẹ, “Ăn chậm thôi, tôi còn nhiều lắm.”
Tô Đường quay đầu, nhìn vào ánh mắt Trần Chi, khóe mắt dài mang theo ý cười, bất quá, Tô Đường lại cảm thấy nụ cười này chẳng có chút ý tốt nào, nghĩ đến Trần Chi có khi muốn lấy bữa ăn này dụ dỗ cậu làm chuyện gì đó, Tô Đường nghĩ rằng có lẽ mình nên mời Trần Chi một bữa để không ai nợ ai, vì thế cậu đáp ứng: “Tốt, hôm nào đó tôi sẽ mời anh đi ăn một bữa thật ngon, hôm nay thật sự rất cám ơn anh!”
“Được, tôi nhận lời cám ơn của cậu.” Trần Chi không muốn trong lòng nảy sinh thêm tạp niệm cho nên nói xong một câu lại tiếp tục cúi đầu nhìn vào trang sách.
“…..” Tô Đường đành phải yên lặng mà ăn, cũng không biết tên Trần Chi này rốt cuộc có ý tứ gì. Cậu cảm thấy con người này có chút gì đó rất bá đạo, không hề giống loại người tốt bụng hay quan tâm đến người khác. Nhưng hắn lại đem đồ ăn đưa cho mình ăn, chẳng lẽ nhìn vậy chứ ngoài lạnh trong nóng sao? Không thể nào! Tô Đường lắc lắc đầu xua đi ý tưởng này, có ai cho người khác cái gì mà không nghĩ tới việc được bồi thường đâu!
Có họa là thần kinh có vấn đề a! Nhưng người này thần kinh thô như vậy làm sao có vấn đề được?!
Nghĩ đi nghĩ lại thời gian trôi qua lúc nào không hay, thư viện mỗi ngày đều đóng cửa vào lúc mười giờ đêm. Tô Đường nhìn bên ngoài mưa đã thưa bớt liền ngay lập tức thu dọn sách vở chạy nhanh về ký túc xá. Cậu phải về ăn thêm một tô mì nữa, ăn no xong rồi sẽ lôi tên Kha Dương kia ra đánh cho một trận, ân, thật ra cậu cũng đã được ăn no rồi, tâm tình bây giờ cũng đã tốt lên nhiều lắm.
Tô Đường vừa về ký túc xá liền lao vào tắm nước ấm. Hiện tại tuy là đã cuối mùa thu nhưng cậu vẫn giữ thói quen tắm rửa mỗi ngày, bởi vì một lần tắm xong cả người ấm áp sạch sẽ, cảm giác thật thoải mái.
Tô Đường rất sợ lạnh, vô cùng sợ lạnh. Mỗi ngày được tắm nước ấm gần như là thời gian làm cho cậu vui vẻ nhất.
Tắm rửa xong, ăn một bát mì nóng hổi, Tô Đường hài lòng ợ một cái thật to. Giờ đã là mười một giờ rồi, trong phòng chỉ có mình cậu, hai bạn cùng phòng kia tối nay đi không về, Kha Dương lại nhắn tin choTô Đường thông báo đêm nay phải đi với bạn gái cũng không về được. Tô Đường ôm gối nằm một mình cảm thấy vô cùng khó ngủ.
“Kha Dương chết tiệt đêm nay đi chơi vui vẻ, anh em cũng không thèm để ý, đồ hỗn đản!” Tô Đường trong lòng phẫn nộ, cậu cũng muốn có người yêu, nhưng mà bốn năm đại học trôi qua chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai, bạn bè anh em gì cũng đều đã có người yêu hết rồi. Buồn bực cũng vô ích, tốt hơn hết là đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đến thư viện sớm mà chiếm một chỗ ngồi tốt.
Trường học là nơi biến thái, ngay cả phòng thí nghiệm cũng không có, mỗi ngày đều phải cắm đầu học lý thuyết ở trong phòng học, thời gian lại trôi thật lâu thật lâu.
Tô Đường bị tiếng chuông đồng hồ báo thức gọi dậy, trong mơ cậu nhìn thấy mình đang ăn thịt bò, trước mặt là ánh mắt mang theo ý cười của Trần Chi. Thế nhưng thịt bò kia nào có dễ ăn như vậy. Trần Chi nói: “Muốn ăn thì phải lấy thứ gì đó ra để trao đổi chứ.”
Đổi cái gì mà đổi, không phải đã đáp ứng là mời anh đi ăn cơm rồi hay sao? Tô Đường bực bội quơ quào tìm kiếm điện thoại, nhìn chằm chằm vào đồng hồ điện tử trên màn hình, 6:30.
Cậu chậm chạp đứng lên, vò vò đầu, xoa xoa mắt “A… ổ chăn ấm áp, không muốn dậy đâu.”, rồi lại ngã xuống, “Hôm nay không có thịt bò ăn nữa rồi, vừa rồi còn chưa có kịp ăn nữa, hôm nay không biết có cơ hội được ăn không. Trần Chi hôm nay có đến thư viện không nhỉ, để hỏi xem hắn ta mua thịt bò ở đâu, mà lỡ như hôm nay hắn ta không đến thư viện thì làm sao bây giờ? A, mình có số di động của Trần Chi cơ mà, có thể gọi điện để hỏi. Di động, ân… Di động…”
Tô Đường giật mình đưa điện thoại lên nhìn, đã bảy giờ rồi!
Cậu ngay lập tức thanh tỉnh, từ trên giường nhảy dựng lên, từ trong tủ lôi ra vài thứ quần áo lung tung, vội vàng rửa mặt rồi chạy ra khỏi cửa.
Hấp tấp chạy tới thư viện, ngoài cửa đã có một hàng người rất dài đang đứng chờ. Còn có hai tháng nữa thôi là tới kỳ thi rồi, kỳ thi thử cuối kỳ cũng đang tới gần, những sinh viên muốn đến học ở thư viện đều phải đến sớm để kiếm chỗ ngồi tốt, bời vì thời tiết càng lúc càng lạnh cho nên việc chiếm chỗ ngồi trong thư viện thực sự trở thành việc hệ trọng. Nếu không vào trong được, đứng ngoài này mãi sẽ đông đá mất thôi.
Tô Đường nhìn vào hàng người, đội ngũ phía trước dài thật dài khiến cho cậu cảm thấy ủ rũ. Hôm nay xem ra không có chỗ ngồi tốt rồi, cậu nhìn vào di động, đã là bảy giờ hơn, có lẽ mọi người đã đến từ rất sớm, ngày mai phải đến sớm hơn mới được.
Tô Đường âm thầm nắm chặt tay, chính là cậu còn chưa có ăn sáng, thật đói quá…
Một loạt động tác của Tô Đường đều lọt vào trong mắt của Trần Chi. Trần Chi cầm lấy di động, tìm số điện thoại của Tô Đường rồi nhấn vào.
Tác giả có chuyện muốn nói: Tô Đường đã bị để ý rồi Lần đầu tiên tôi viết văn Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ lâu dài (︶)y cầu lưu trữ cầu tung hoa, cũng hy vọng mọi người có thể góp ý, cúi đầu.