Đồng Học, Thỉnh Tiểu Điểm Thanh | Bạn Học, Xin Nhỏ Giọng

Chương 2: Chương 2: Tên Thật Là Kỳ Quái




CHƯƠNG 2: TÊN THẬT LÀ KỲ QUÁI

 “Ân? Làm sao vậy? Trên mặt tôi có dính cái gì sao?” Tô Đường bị chọc đến hồi tỉnh, nghi hoặc nhìn Trần Chi. Trần Chi thu tay về, trong lòng thầm cảm khái, cảm giác đúng y như dự đoán. Khóe miệng hắn bất giác nhếch lên cười, nói: “Cậu không phải muốn mời tôi ăn cơm sao? Ăn gì đây?” Tô Đường thấy Trần Chi cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cười đáp lại: “Cậu muốn ăn gì cũng được cả.”

 “Cái gì cũng được sao?”

“Ách… Cũng phải vừa túi tiền tôi mới được.”

“Yên tâm, nhất định cậu trả được, đưa tôi số điện thoại của cậu.”

“Nga.” Tô Đường vốn định trực tiếp đọc số cho Trần Chi, nhưng lượng người ở thư viện đang dần tăng lên, mọi người ăn cơm tối xong đang lần lượt trở về cắm đầu cắm cổ đọc sách, cậu cũng không tiện nói ra, lấy ra tờ giấy viết số điện thoại vào rồi đưa cho Trần Chi. Trần Chi nhìn thoáng qua, viết viết một chút rồi đưa giấy về, trên đó viết một chữ “Tên”.

Tô Đường nhìn vào ngay lập tức sửng sốt. Chữ sao lại đẹp như vậy chứ! Cũng là dùng bút mực màu đen bình thường thôi mà! Như thế nào lại giống như hình chụp chữ thư pháp trong sách giáo khoa vậy! Kỳ thật chữ của Tô Đường cũng không phải xấu, nếu không muốn nói là dễ nhìn, nhưng là không thể đem ra so sánh với chữ của Trần Chi được, chữ viết của Trần Chi ngay lập tức được Tô Đường liệt vào hàng ngũ tiêu chuẩn đáng để học hỏi.

Nét chữ rất có lực, lại góc cạnh, viết lên trên giấy làm cho người ta cảm thấy người viết ra chữ này hẳn là có tính cách rất cương nghị. Đây là cảm xúc mà Tô Đường không thể nói rõ, chữ của hắn có chỗ tròn chỗ vuông, mượt mà, làm người khác nhìn vào cảm giác rất thoải mái, không phải là loại chữ nhọn cứng nhắc. Tô Đường từ nhỏ đã được giáo dục là “Nét chữ nết người”, chữ không phải để miêu tả diện mạo mà là để hình dung tính cách. Bản thân cậu tính cách khá ổn, sống đơn giản tuy nhiên cũng dễ dàng nổi khùng, nhưng tổng thể cũng tạm gọi là “người tốt”.

Tô Đường trộm liếc mắt nhìn Trần Chi một cái, người này có diện mạo kiên nghị y hệt như nét chữ, tóc cắt ngắn ngủn, thoạt nhìn khá ương ngạnh, lông mày đậm, khóe mắt hẹp dài, ánh mắt, lông mi, ngô… Lông mi rất đẹp, có chút cong. Con gái nhất định rất hâm mộ người như thế. Mũi thật cao, môi hơi nhạt bất quá nhan sắc tổng thể thật sự rất đẹp. Da nhìn thoạt qua rất trắng. Vừa nhìn vào liền cảm thấy là con người có vẻ khó gần, đừng nói là hắn sắp bắt cậu đãi hắn đi ăn một bữa tiệc lớn đi (┳_┳)…

Tuy có chút bất đắc dĩ nhưng Tô Đường vẫn nhận ra sự thật là mình phải viết tên cho hắn biết. Trần Chi nhìn thoáng qua, gật đầu. Sau đó tiếp tục đọc sách.

Tô Đường ngây ngẩn cả người, uy, không phải hắn cũng nên nói tên cho mình biết sao, đây là loại tình huống gì chứ? Cậu cho tôi là cái thứ gì đây, có thể tùy tiện gọi đến xua đi sao?

Vì thế Tô Đường quyết định viết lên tờ giấy dòng “Xin cho hỏi quý tính đại danh” rồi đẩy trở về.

Trần Chi quay đầu nhìn Tô Đường, mở miệng nói: “Trần Chi.”

“Nước chanh?” (1) Tô Đường cảm thấy rất muốn cười, có khi nào cậu ta họ Liễu không? Liễu nước chanh hahahahaha, quả là loại hàng hóa thực phẩm tốt nha.

Trần Chi nhìn Tô Đường đang cười khẽ, chậm rãi tiếng đến bên tai Tô Đường, thì thầm nói: “Nghe cho rõ ràng, tôi, tên, là, Trần, Chi.”

Tuy hơi thở phả ra trên mặt mang lại cảm xúc ấm áp, nhưng cảm giác bị người khác nói chuyện ngay bên tai như vậy vẫn là có chút quái dị, rõ ràng hắn có thể viết ra mà. Tô Đường đẩy Trần Chi ra, chỉ chỉ vào tờ giấy.

Cậu nhỏ giọng nói: “Cậu viết vào đây đi.” Vì thế mà Trần Chi bộ dạng đầy khí phách cầm bút viết xuống tên mình, còn viết thêm cả số điện thoại.

“Trần Tam? Cậu tên là Trần Tam ư? Này là nhủ danh đi?” Tô Đường kinh ngạc thốt lên hỏi. Thời đại này rồi mà còn có người tên như vậy à? Ở nhà là con thứ ba sao? Bất quá vừa rồi hắn còn tự gọi mình là nước chanh a… Nước chanh? A… Chi? Tô Đường nhìn chằm chằm dòng chữ trong chốc lát, chữ có hơi kéo một chút từ phía dưới lên, tuy viết có chút vội nhưng mà đây đúng là chữ “Chi” rồi. Tô Đường giật mình hiểu ra.

Trần Chi không nói gì, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Không biết cái người này mắt mũi để đâu mà lại đem chữ “Chi” của hắn nhìn thành chữ “Tam”, hắn bình thường lúc viết chữ đều rất cẩn thận, nhưng không biết hôm nay vì sao lại như vậy, chữ viết nhìn có chút vội vàng, chẳng lẽ là vì tâm trạng đang vui sao? Nhưng vì cái gì mà tâm trạng lại vui?

Hai người mang theo suy nghĩ riêng, Tô Đường yên lặng cầm lấy số điện thoại của Trần Chi, viết lên trên đó dòng chữ “Nước chanh” rồi nhoẻn miệng cười. Ai cũng biết, tên của cậu thật ra có nghĩ là hai chữ “bánh mật” (2). Trần Chi nghĩ thầm rằng, ‘Tô Đường hẳn là rất ngọt ngào, không biết hương vị khi thưởng thức sẽ ra làm sao đây.’

 Tác giả có chuyện muốn nói: Cầu tung hoa! ★,°:.☆()/$:.°★ Cầu lưu trữ

Chú thích:

(1) Mình nghĩ đây là hiện tượng đồng âm, do bạn Đường không nghe rõ

(2) Nguyên văn là “酥糖”, dịch ra tiếng Anh là “Halva”, dịch ra tiếng Việt là “bánh mật”.

Hình minh họa:

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.