CHƯƠNG 1: THỊT BÒ CẬU LÀM CHIA TÔI MỘT ÍT
Tô Đường thật sự chịu không nổi nữa, đã hơn bảy giờ ba mươi rồi, hiện còn có thể nghe thấy cả tiếng bụng sôi ầm ầm vì đói của cậu, cậu nằm dán mặt xuống bàn thầm nghĩ muốn giả chết. Nằm một lúc thấy tỉnh táo hơn đôi chút, cậu suy nghĩ tối nay nên ăn món gì, nhưng trời lại không chiều lòng người.
Đúng vào lúc cậu đang thu dọn sách vở trong thư viện, bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa to như trút nước, thời tiết tháng này thật sự hiếm khi có cơn mưa to như thế. Tô Đường không mang theo ô, chỉ còn biết gọi điện thoại cho bạn cùng phòng là Kha Dương nhờ giúp đỡ. Kết quả, nhiều giờ trôi qua mà một bóng người cũng không xuất hiện, những bạn học khác ở thư viện cũng đã đều đi ăn cơm, giờ chỉ còn lại hai ba mái đầu đang cắm mặt đọc sách.
Tô Đường lần thứ ba đem bàn tay vừa đưa ra của mình kéo trở về.
“Chết tiệt, người nào đó đúng là đồ phí phạm, mang nhiều thức ăn như vậy đến thư viện, lại để ở đây không thèm ăn!” Tô Đường rủa thầm trong bụng, “Ăn bớt một miếng chắc là không sao đâu nhỉ, thịt bò này nhìn có vẻ rất ngon, lại đẹp mắt nữa…” Tô Đường sờ sờ cái bụng rỗng của mình, “Đợi thêm năm phút nữa, năm phút nữa sẽ ăn một miếng, quay đầu lại liền nhìn thấy Kha Dương tới đón mình về đi ăn cơm.”
Kha Dương cũng không nghĩ tới tối hôm nay nữ vương đại nhân tự dưng lại triệu kiến mình, cậu vội vàng chạy tới “thỉnh an”, sợ làm nữ vương đại nhân tức giận sẽ bị bơ nguyên tuần, lỡ làm gì đắc tội, người khổ nhất sẽ chính là mình. Vì thế Kha Dương chỉ có một lựa chọn, thật xin lỗi người anh em.
Năm phút này đối với Tô Đường mà nói quả thật giống như trái đất đã quay được một vòng, cậu nhìn chằm chằm vào đồng hồ, khi kim chỉ đúng năm phút cậu liền lấy thịt bò ăn lấy ăn để, cũng không để ý xem có ai phát hiện ra mình hay không.
Cậu vừa ăn vừa gật đầu: “Thịt bò này hương vị quả là có một không hai! Chút nữa phải tìm hỏi xem người kia mua ở đâu mới được.”
Đang trong lúc nghĩ ngợi, bỗng từ phía sau có một giọng nói âm trầm vang lên: “Hương vị thế nào?” Tô Đường giật mình, thiếu chút nữa nghẹn chết, phải nhờ người phía sau vỗ vỗ lưng để nuốt xuống. Quay đầu lại, đúng là bạn học vừa nãy ngồi ở bàn bên cạnh.
=====================================
Trần Chi đi ăn cơm tối trở về, vừa bước vào cửa liền trông thấy cậu trai đang loay hoay rối rắm, ngón tay thật dài, móng tay bóng mịn được cắt tỉa sạch sẽ, nhìn đôi bàn tay kia đang bốc thịt bò mình làm ăn lấy ăn để, Trần Chi hơi nheo nheo hai mắt, đứng lặng yên không tạo ra tiếng động ngắm nhìn. Nghe thấy tiếng tán thưởng, còn thỏa mãn gật đầu, Trần Chi liền cười, đôi môi tạo thành một hình vòng cung cực đẹp. Hắn lét lút đi đến đứng sau lưng Tô Đường, định dọa cậu một chút, ai ngờ cậu lại phản ứng mạnh như vậy.
“Ợ –” Nói còn chưa kịp, Tô Đường trước tiên đánh ợ một cái. Cậu có tật xấu này, đói quá sẽ đánh ợ. Cậu ợ một tiếng, làm cho người khác có cảm giác cậu đã ăn no rồi còn đi trộm thức ăn của người khác. Cậu há miệng thở dốc muốn giải thích, lại bối rối không biết nên giải thích như thế nào cho phải, chẳng lẽ lại nói: “Tôi đói quá không nhịn được nên đã ăn trộm thịt bò của cậu, vừa rồi không phải là ợ no, mà là ợ đói…” Thật là, cậu không biết nên làm thế nào, đành phải im lặng nhìn Trần Chi cười cười.
Trần Chi nghe cậu ợ một tiếng, nhanh chóng nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn mình, này còn không nhiều cũng không ít, vừa rồi Tô Đường ăn khí thế như thế kia cũng không giống bộ dạng của một người đã ăn no, tiện thể liếc mắt đánh giá Tô Đường một chút. Tô Đường vốn đã cảm thấy rất xấu hổ, bị Trần Chi liếc mắt đánh giá lại càng muốn đào một cái hố mà chui xuống cho xong.
Cậu xoay người nhìn chằm chằm mặt bàn, trong lòng đem Kha Dương ra mắng chửi không thương tiếc, ngoài mặt nhìn lén về phía bạn học. Phát hiện đối phương đã ngồi xuống, hơn nữa vẫn nhìn cậu chằm chằm không động đậy, giống như đang chờ cậu giải thích.
Kỳ thật Trần Chi cũng không phải là người keo kiệt, chẳng qua cảm thấy phản ứng của Tô Đường thật thú vị, tiện thể muốn trêu chọc cậu.
“Cái kia, dạ dày của tôi không tốt, đói quá sẽ bị đánh ợ, vừa rồi bị cậu dọa sợ nên liền ợ ra…” Tô Đường suy nghĩ, lại nói thêm một câu: “Thịt bò rất rất ngon, tôi vừa rồi thật sự rất đói, hôm nào tôi sẽ mời cậu đi ăn cơm coi như bồi thường lại.”
Tô Đường giải thích xong, im lặng trong chốc lát, phát hiện đối phương vẫn im lặng không đáp, vừa định mở miệng nói lại cảm thấy hơi thở thơm mát của Trần Chi đang phả lên mặt: “Cậu muốn mời tôi ăn cái gì?”
Thư viện rất yên tĩnh, mọi người muốn trò chuyện đều phải đè thấp giọng nói, hai người bọn họ cũng vậy. Tô Đường cảm nhận hơi thở ấm áp của Trần Chi phả lên mặt, tựa như hơi ấm lò sưởi, cậu còn ngửi được hương xà phòng dịu nhẹ từ người đối phương, từ người kia tản ra bầu không khí thật dễ chịu.
‘Nhất định là vừa đi tắm về, mình cũng muốn tắm rửa a.’ Tô Đường trong lòng thầm nghĩ, cứ như vậy mà thất thần, suy nghĩ bâng quơ.
Trần Chi ngồi một bên đánh giá Tô Đường, cậu có làn da thật trắng, thật mịn, nhìn gần như vậy mà cũng không thấy lỗ chân lông. Lông mi và tóc không quá ngắn cũng không quá dày, môi cũng không lớn, a… giữa môi trên hơi nhô ra, nho nhỏ thật dễ thương, gọi là hạt môi phải không nhỉ? Hai má phấn nộn không biết sờ vào sẽ có cảm giác như thế nào.
Nghĩ xong, Trần Chi liền đưa hai tay tới chọc chọc vào hai má Tô Đường.
Tác giả có chuyện muốn nói: Lần đầu tiên viết văn hi vọng mọi người ủng hộ (︶)y cầu lưu trữ, cầu tung hoa, cũng hi vọng mọi người có thể góp ý, cúi đầu.