[Đồng Nhân Hp] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 100: Chương 100: Cái chết trong bóng hình của giấc ngủ




Bây giờ thì Tom Riddle đã cười rồi, nét mặt nó cũng đổi khác. Không nặng trĩu thù hằn như xưa nữa. Tiếng cười cũng như mặt trời đuổi tan giá lạnh trên nét mặt đứa bé.

Nỗi đau thương 7 năm trước đây gay gắt và tái tê đến thế mà nay thì đang ở thời kỳ bình phục. Điều đó chính nó cũng không nhận thấy. Mùa hạ, hoa lá, tình yêu thương đối với chị, chim ca, gió hát đã gạn vào trong tâm hồn trong trắng, từng ngày, từng giọt, một cái gì như chất quên lãng. Lửa lòng đã tắt ngấm rồi hay chăng? Hay đó chỉ là những lớp tro phủ mặt. Thực tế là thằng bé chẳng còn thấy chỗ nào đau đớn nữa. Nó yêu đời, yêu người đến lạ.

Nó có vẻ trìu mến, hiền dịu và buồn buồn, có khi như mơ mộng, yên lặng hàng giờ nghe kể chuyện, hay đăm đăm nhìn trên đầu nàng một sợi hoa sương sáng long lanh dưới ánh mặt trời. Nó lịch sự, cử chỉ điệu bộ kín kẽ, gia giáo. Nó còn nhường nhịn cả những em nhỏ, những kẻ cho dù nó không ưa. Thằng bé ngoan lắm.

Đứa trẻ sáng ngời trước vầng thái dương đang mọc, chẳng khác gì con vật hít thở những vận khí yêu đương của đất trời và cảm thấy nhựa xuân dâng lên sôi trào trong mạch máu. Nó vung mở tóc xanh tươi tốt trước gió, cười tựa hoa nở trên đất ẩm, những giọt sương như ngọc và cả sự ngỡ ngàng, sự tươi đẹp, đầm ấm, sức sống, niềm vui.

Vô vàn những tiếng thơ ngây đang thỏ thẻ với tâm hồn ta và cái gì Tom không nói ra thành lời thì đã có đôi mắt của nó đáp lại tất cả. Nhìn cảnh ấy người ta dễ liên tưởng tới chú chim đã lớn, đã có bộ lông và đôi cánh vững vàng. Thấy niềm thân mật thiêng liêng giữa chim chóc và cây cỏ; ban ngày cánh lông làm vui cành lá, ban đêm cành lá che chở cho cánh lông.

Thằng bé vui đùa như bao đứa trẻ khác. Nó dường như thân thiết với loài vật, cây cỏ hơn con người. Cái tâm hồn con trẻ biết yêu thương loài khác vậy là rõ sáng đẹp. Tom vạch từng bụi cây, lật từng hòn đá, tìm các loài thú vật, chơi đùa với rắn, nó yêu mê mọi thứ sâu bọ tìm thấy trong đụn đất nhỏ, thảm cỏ đọng sương.

Tom Riddle yêu chị nó hơn cả, bằng tấm lòng chân thật, ngây thơ, của con đối với người thân duy nhất trên đời của nó. Luôn luôn là bé ở bên gót chị. Nó như cái đuôi của con thú quấn lấy chị, vì ở đâu có chị là ở đó có sự ấm áp. Chạy chơi khắp chốn mệt quá, đứa nhỏ thở hổn hển vừa đến bên cạnh chị nó khoe: “Chị biết không, em có thể sai khiến những con kiến, con ong, bất kỳ loài vật nào theo ý em muốn.”

Mặt thằng bé tự hào lắm. Nó còn dành điều bất ngờ ở cuối để gây ấn tượng khi chị nó hôn vào trán nó. Nó thất thểu thở nhẹ từng tiếng:

- Em còn có thế nói chuyện được với rắn. Như vậy có là bình thường không.

Hôm ấy, nàng mặc một cái áo choàng nhẹ, thứ áo trong suốt bận vào giờ tinh khôi trong ngày, sao mà nó ôm lấy thân hình cô thiếu nữ một nét duyên thầm như vậy. Có vẻ như là mây lấp mặt trăng. Sabrina đêm qua ngủ ngon, sáng nay nét mặt hồng hào, ánh sáng bao trùm nàng, nàng thong thả rứt từng cánh hoa cúc nhỏ. Tom Riddle không biết cái huyền thoại bói hoa: “Yêu? Không yêu?...Yêu hay không?” kia...Có ai bảo cho nó đâu. Nó hồn nhiên, ngây thơ nào có ngờ đâu rằng rứt một cánh hoa là bóc trần một trái tim.

- Em luôn là người đặc biệt nhất. Nhưng em biết không, sẽ đến một ngày em hạnh phúc và hãnh diện về sự đặc biệt ấy. Hãy dùng nó cho tốt nhé. Khi con người biết mình có sức mạnh thì cũng không còn cái duyên của người không biết là mình có phép màu. Cái duyên ấy rất ý vị, vì phép màu mà còn ngây thơ thì đẹp không gì diễn tả. Không có gì tuyệt vời bằng một con người ngây thơ trong sạch nắm trong tay chìa khóa của một thiên đường mà chính mình không biết. Nhưng mất cái duyên ấy đi thì chỉ còn lại ý thức và tính toán, khống chế bù lại. Những điều đẹp nhất em không thể thấy được bằng mắt thường.

Trông Tom lúc ấy thấm nhuần niềm vui của tuổi trẻ, của trong trắng, của diệu kỳ toát ra một thứ hoài cảm sáng ngời. Chữ “đặc biệt nhất” kia nó nghe vào mà phải thốt thầm: “Đáng yêu không! Nàng đang nói nó đấy.” Nó đến áp má nó vào đầu tóc sáng bạc kia và lặng lẽ để rơi lên đấy một giọt nước mắt. Đứa nhỏ dựa vào tay chị, lòng hết sức sung sướng và tự hào. Trước những cử chỉ âu yếm chỉ dành riêng cho nàng, trước tâm tình bé bỏng chỉ lấy sự yêu thương làm đầy đủ.

Đó là niềm vui lan tỏa, trong sạch như nước, nó tin chắc rằng điều đó kéo dài mãi mãi đến trọn đời. Nó tự nhủ bản thân chịu đau khổ cũng không đáng là gì, để giờ nó được hưởng cái diễm phúc rõ ràng đến thế. Một thằng cô nhi không ai ưa, nhóc con nổi tiếng xấu xa, lại có được trong đời lòng thương yêu đằm thắm của tâm hồn dịu hiền, nhân từ ấy.

Chỉ cần bản thân bạn trở thành kẻ đặc biệt nhất trong tim người bạn yêu là đủ. Như mặt trời hiện ra, ánh sáng chốc lát đã lan tràn, sự tin tưởng là mình thực sự đặc biệt và quan trọng với nàng đến với Tom chỉ trong có một phút. Thôi không còn nghi ngờ gì nữa, Tom tưởng mình là một Ông Hoàng. Không phải Hoàng Tử nhé. Cả người nó say sưa như điên cuồng, hân hoan sung sướng không bút nào tả xiết.

Bạn có biết tại sao kể cả các gia đình phù thủy cũng hạn chế cho con họ tiếp xúc phép thuật sớm không? Là để các em được tự do với trí tưởng tượng của mình. Trẻ con có suy nghĩ rất lạ, nhưng cũng rất đáng ngạc nhiên, có khi chúng tả chính xác được một con cá voi trông như thế nào trong khi chưa nhìn thấy bao giờ. Đó là cái vũ trụ đang được dựng xây trong tâm trí trẻ nhỏ. Bộ não trẻ con còn kỳ diệu hơn cả người lớn.

Về phần mình, Sabrina cảm thấy trong lòng ngày càng lớn dần lên một nỗi đau xót sâu xa và khó hiểu. Quả vậy, nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa, nàng cảm thấy lo sợ. Bình minh tươi cười với mọi người nhưng thảm đạm với nàng. Từ buổi đầu, cái ánh sáng bất ngờ hé ra chầm chậm, bao phủ dần dần lấy cả người cô gái, ánh sáng ấy làm xốn xang ngay con mắt u ám của Tom. Thì giờ đây, ánh sáng ấy trực chờ nuốt chửng cô, còn Tom thì sợ hãi, có thể lấy kim đâm vào mười ngón tay nhỏ máu chứ không có cách gì xua tan được sự im lặng từ thằng bé. Sự im lặng đôi khi đáng sợ lắm. Trong lòng nàng còn đang rỏ máu vì bao nhiêu xây xát của vận mệnh. Nhưng cô cầu xin Thượng Đế, cầu xin tạo vật, cầu xin vũ trụ chỉ một điều mà thôi, là Tom Riddle yêu mình.

Là Tom vẫn cứ yêu nàng! Là Chúa đứng ngăn cản nàng đi đến với Tom và ở mãi với thằng bé như vậy. Trước đây nàng chưa từng thấy sự ngây thơ của một đứa trẻ lại có thể đẹp và sáng rỡ đến nhường nào. Đến khi biết rồi, nàng quyến luyến nó. Nó đẹp thật! Còn ta, ta sẽ thế nào đây?

Đó là chỗ khác nhau rất tế nhị giữa tình âu yếm của một người yêu với tình âu yếm của một bà mẹ. Họ thấy ích kỉ với thời gian hơn. Không bao lâu, những triệu chứng đầu tiên xuất hiện.

Con ve sầu mùa hạ vốn chẳng thể nào hiểu được nỗi buồn của lá phong mùa thu khi phải chia ly. Cuộc đời hai người cứ thế ngày một buồn thêm.

Chị Tom ốm càng ngày càng nặng, bác sĩ cũng không rõ vì sao, chỉ kê cho mấy thang thuốc bổ. Nhưng chị nó nằm yếu ớt trên giường. Vẻ mặt tĩnh lặng như đang say ngủ, nhưng tay trái có một vết thương to, nó như vết bỏng ánh sáng, bụi sáng bám trên đó, vỡ tan ra như vết bỏng, hỏi thì cô chỉ đáp vớ vẩn. Vết thương ấy làm cho cô sốt phải ở nhà hơn tháng trời.

Ngày hai buổi Tom băng bó cho cô. Nó dịu dàng hết sức và chân thành vì thấy mình chăm sóc được cho người khác. Chẳng hạn, chẳng bao giờ thằng bé làm trái ý cô. Cô muốn nó cùng đi dạo trong vườn ư? Vâng, chị yêu quý ạ. Chị muốn ăn gì tối nay? Không muốn nấu. Cũng hay lắm. Nó sẽ đi mua. Chị muốn nói chuyện buổi tối với Tom ư? Tom thích lắm. Nhìn nó, cô cảm thấy như mọi lo sợ đều tan biến hết cả. Chao ôi, tình yêu mới tuyệt vời làm sao, nó có thể cảm hóa được trái tim con người. Vết thương mới hay làm sao! Cái đau đớn trong lòng cũng dễ chịu lắm.

Tom thấy chị ốm cũng suốt ngày ở bên cạnh nàng, đọc cho nàng nghe các thứ sách mà nó thích. Phần nhiều là sách phiêu lưu du ký. Nàng như sống lại dần dần, hạnh phúc của nàng hồi phục với những tia sáng vô cùng rực rỡ. Tình yêu là sự chào hỏi của thiên thần trước vì tinh tú. Vì yêu mà buồn thì tim đau xiết bao!

Trong cuộc đời này được yêu là một hình thức lạ lùng và ý nhị nhất. Thử hỏi có hạnh phúc nào hơn hành động thay lời nói hay không? Luôn luôn có bên mình một người đàn bà, một cô gái, một chị gái, một con người đáng yêu, họ có mặt vì ta cần đến họ. Và vì họ không thể không có ta? Thằng bé là không thể thiếu được đối với người mà nó rất cần.

Có hạnh phúc nào hơn thường xuyên đo được lòng yêu thương của họ đối với ta bằng ngày giờ họ có mặt bên ta và tự hào: “Người mình yêu bỏ hết thì giờ để chăm nom ta, ấy là ta chiếm hết trái tim họ?” Hạnh phúc lớn nhất đất người là tin chắc mình được yêu. Được yêu vì là chính bản thân mình, được yêu bất chấp cả những điều xấu, yêu bất chấp cả mình!

Tom không để chị phải thiếu một thứ gì. Việc gì nó cũng gánh vác hết. Nhưng chị thì yếu đi nhiều.

Thằng bé như mọi ngày đi mua bữa tối. Nó lấy đầu ngón tay đẩy khẽ cánh cửa, nhẹ nhàng, lén lút và ngại ngùng như một con mèo muốn tìm lối vào. Cánh cửa êm ái và lặng lẽ rộng thêm một tí. Chiếc bản lề tự nhiên kêu lên kèn kẹt một tiềng dài trong đêm tối. Tom giật nảy mình. Tiếng kẹt cửa vang vào tai nó nghe to và ghê rợn như tiếng kèn báo hiệu lệnh ngày phán xét cuối cùng.

Tom đứng trơ ra như pho tượng, không dám cử động. Nó lắng tai nghe. Có tiếng thổn thức. Trong lòng nó hồi hộp lạ thường. Nhưng ngay cả lúc nguy ngập nhất, nó có bao giờ chịu lùi bước đâu. Trong phòng tối lắm, chỉ thấy rải rác chỗ này chỗ kia những hình lờ mờ không rõ. Chị nó trùm kín chăn, ban ngày thì rõ đó là mớ giấy bày la liệt trên bàn, những pho sách lớn mở rộng, những chồng sách dày xếp trên chiếc ghế đẩu. Nhưng giờ đây chỉ toàn là những khoảng tôi tối và những chỗ trăng trắng như nhà mồ.

Nó không ngờ nó đã đến sát cạnh giường nhanh đến thế. Chị nằm đó, mặt đẫm lệ, cái chất trong suốt lại khiến cho người ta đau lòng cùng thương xót. Có nam nhân nào là không đầu hàng trước những giọt lệ từ mắt người mình yêu.

Tom đứng im, chỉ chực ngã xuống. Trông chẳng khác nào kỳ quan của thất vọng. Nó vẫn đứng mãi thế. Trong đáy vực của tuyệt vọng, người ta có thể im lặng ngàn thu!

Cuối cùng nó nghe thấy tiếng khóc tấm tức nhè nhẹ, buồn buồn. Thì ra chị đang khóc. Chị khóc đã hơn hai tiếng đồng hồ bên cạnh nó trong khi nó không ở đó. Nó chạy đến, quỳ xuống và cúi từ từ, đứa trẻ ôm lấy cánh tay nhỏ của chị nó mà hôn. Nàng cũng để yên. Có những khi sự chấp thuận âm thầm khiến cho con người ta day dứt hơn cả nói ra thành lời.

Tom nói:

- Chị đừng khóc nữa.

Nàng thổn thức:

- Chị phải đi rồi. Mà em thì không thể tới nơi chị đến được.

- Chị đừng khóc nữa, em van chị. Hãy vì em mà nín đi. Em chưa từng lấy danh dự ra mà thề thốt với ai, bởi vì lời danh dự làm cho em sợ. Nhưng hôm nay em lấy lời danh dự linh thiêng nhất mà em có thể nói với chị rằng nếu chị bỏ em đi thì em sẽ chết.

Giọng nói của đứa nhỏ thấm đượm nỗi u hoài, trang nghiêm và điềm tĩnh như biển cả mênh mông trong đáy mắt. Rồi sẽ có một ngày, biển cả ấy sẽ hòa tan nỗi đau của em.

- Chúng ta hãy hu sinh một ngày để may ra có được nhau một đời. Hãy cứ để mọi chuyện tiếp diễn Tom nhé. Sẽ đến một ngày, vào đúng thời điểm, cuộc đời sẽ mỉm cười với em.

- Chị yêu em không? Nó ngập ngừng, nó nào hiểu tình yêu là gì. Nhưng trong tiếng nói của con trẻ, đó là tình thân, là tình yêu cao cả và quý báu nó không đời nào đánh đổi. Tình yêu đấy như tâm hồn gặp nhau mà hòa lẫn với nhau trong giấc mơ vậy.

Nàng vừa nức nở vừa nói lên cái lời nói mà đến thiên đường cũng ngả mình mê ly qua giọt lệ còn đọng trên mi. Vẻ buồn rầu của đứa nhỏ khiến nàng khó chịu và giọng dịu dàng kia khiến nàng đau đớn trong lòng.

- Chị say mê em! Cả cuộc đời này.

Tom đứng sững lại, ngừng như trái tim của nó, run rẩy, hoảng hốt, bàn chân đang nhón bỗng xịu xuống đất. Mạch máu hai bên thái dương giật như búa bổ, ngực thở khó khăn rít gào như gió lùa hang núi. Câu chữ của nó cứ rời rạc đi. Từng giọt, từng giọt nước mắt thấm ngược vào tim. Nàngbuồn bã bi ai, nó tiếc thương vô hạn.

- Chứng minh đi!

- Bởi vì em là tất cả của của ta, ta trao em trái tim mình. Ta hứa rằng những ngày sau, em sẽ không còn phải bước cô độc một mình. Tới ngày đó, tim ta sẽ là nhà, ta thuộc về em suốt quãng đời còn lại.

Đó là lời nói cuối cùng, giọng nàng rung lên vì ngây ngất say mê, y như thấy được trong bóng tối đang dần tràn vào trong mắt, hình bóng một người nào đó hiển hiện. Về nhà thôi! Anh ở đây rồi! Nói xong thì nàng nhắm mắt lại. Rõ ràng là giây phút dần lìa xa, nàng đã sống hết cả mấy giờ còn lại của số mệnh mình. Cái bàn tay êm dịu ấy nhẹ bẫng đi, buông thõng xuống vô lực. Điều nhẹ nhất cũng không còn nghe được thấy gì nữa. Vẻ mặt cô sáng bừng lên, an bình nhắm mắt lại, nụ cười vẫn còn trên môi. Vàng trán lại như phản chiếu một thứ ánh sáng vô hình khó tả. Rõ ràng là linh hồn người mãn nguyện trong giấc ngủ được chiêm ngưỡng một cảnh trời huyền bí.

Một tia sáng của cảnh trời ấy hiện ra ở nét mặt cuối cùng của nàng. Tia sáng ấy đồng thời cũng là hào quang tỏa từ trong người nàng, cảnh trời ấy là yêu thương cả đời của một cô gái. Lúc ánh trăng như hòa hợp với thứ ánh sáng bên trong ấy, toàn thân nàng đang ngủ yên vụt hiện ra như trong một vầng hào quang. Không chói sáng nhưng êm dịu vô cùng.

Ánh sáng ấy đem lòng bàn tay hai người vạch ra một vết xước nhỏ xíu, mảnh như đường chỉ kim đâm. Hai giọt máu đỏ nồng đậm quấn lấy nhau, quyện vào nhau, quấn quít không rời. Chúng sáng rõ một cầu vồng ánh sáng bao lấy như thần tiên xe chỉ, đem lớp chỉ bạc đan vào, ôm ấp lấy hai giọt máu và một mặt kim cương với đường bạc bao xung quanh, lan ra như trái tim, cuộn vòng ôm lấy mặt kim cương đỏ thắm như sợi sống. Hòa hợp nhau, cưới nhau, như hai nửa của trái tim, hai phần không thể thiếu của vật chất, mãi bên nhau không tách rời.

Từ trước tới nay nó chưa từng nhìn chị như vậy, đau xót như vật, tuyệt vọng đến vậy. Vậy là hết. Nó mất đi thứ nó quý trọng yêu thương nhất trên đời. Hai mắt đăm đăm nhìn ánh sáng, nhìn thương yêu, nhìn hy vọng của mình biến mất.

Người khuất bóng, nhưng nó lại nhìn thấy nàng vẫn nằm đây. Nàng chỉ say ngủ thôi. Phải, ngày mai tỉnh lại nàng vẫn sẽ gọi nó thật trìu mến: “Xin lỗi bé cưng chị làm em sợ hả?” Tấm lòng thất vọng chỉ còn nhìn thấy có một chút ánh sáng ấy, đó là ngôi sao duy nhất trong đêm tối đau khổ.

Ngày mai, cuộc sống vẫn sẽ đầy đủ, nó không dám động vào, sợ lại làm biến mất tất cả chăng. Đây nhất định là trò đùa của số mệnh, nó đã nếm đủ mùi khốn khổ rồi. Làm ơn! Ai đó! Làm ơn!

Đau đớn khóc than khiến sức nó đã cạn, tâm trí cũng mờ đi. Chỉ còn lại nỗi đau là con dao rõ ràng, sắc lạnh, bi thương nhất. Đêm đến dần, sức cũng đã cạn. Chỉ còn một mình nó trong hố sâu thăm thẳm của màn đêm. Nó gục xuống, lấy gân, quằn quại. Nó cất tiếng kêu thảm thiết. Chẳng còn người. Nó lại càng gào thét điên dại. Như bị chính cơn điên dại kia xử nhục hình. Vậy Chúa ở đâu? Nó kêu. Ai cứ tôi! Ai cứ tôi với! Nó kêu mãi. Chân trời vắng lặng. Trời cao đơn côi. Nó van xin bóng tối. Tất cả đều câm điếc. Chung quanh nó chỉ toàn bóng tối, cô quạnh, chỉ còn tiếng lòng vô tình gào thét.

Lỗi tại ai? Không tại ai cả? Tính cách Tom Riddle thuộc loại đắm sâu vào sầu não và ở mãi trong đó. Tại sao người đau khổ họ lại cứ than trời. Vì họ muốn thử hỏi xem trên cao xanh kia có đang mở mắt ra mà nhìn những nỗi đau mà nó phải gánh chịu hay không?

Tại sao lại đau đớn như thế? Nó không làm được gì? Một điều cuối thôi. Một lời cuối thôi cũng lặn sâu vào nỗi thất vọng mênh mông. Cái lạnh không bờ làm nó tê dại. Hai bàn tay co quắp nắm chặt lại và chỉ vơ được hư không. Nước mắt lại tuôn rơi, ràn rụa, tiếng nấc cục nức nở, yếu đuối và sợ hãi như một đứa trẻ thơ.

Tom khóc như vậy bao nhiêu lần? Khóc rồi nó làm gì? Đi đâu? Nó sẽ không còn những bữa cơm đầm ấm. Không còn ánh mắt dịu dàng, cánh cửa luôn mở đợi nó về trong hạnh phúc. Ngày ấy xa rồi. Nó sẽ rời căn nhà luôn có lửa cháy bên trong lò sưởi này. Sao lúc này cái gì cũng thấy đáng yêu. Sau này nó sẽ không được ngồi đọc sách trên sofa êm ái nữa, cũng không còn được ngồi viết ở cái bàn gỗ đón nắng từ cửa sổ. Thay vào tất cả những cái này. Là nhà giam, là cô nhi viện. Nó sẵn sàng đánh đổi tất cả để rời khỏi đó cơ mà. Nó ao ước không bao giờ đặt chân vào cái chốn tù túng ấy. Nhưng cơn dày vò đau khổ là sóng biển, chúng có thể nhòe đi trong ký ức, rồi chúng lại dữ dội kéo đến, lần sau sóng lại ác hiểm hơn cơn sóng cũ. Hạnh phúc này nó đã vay thì chỉ có thể tự mình hoàn trả.

Tin buồn ấy được đăng lại trên tờ Nhật báo London. Đám tang đi về phía nghĩa trang Vallagrad. Lúc xe tang phủ khăn trắng có chữ thập đen đi vào đại lộ nghĩa trang Vallagrad thì mặt trời chưa khuất hẳn. Người khập khiễng sau xe chính là Tom Riddle. Đám tang cũng chỉ có một người duy nhất, quan tài lạnh lẽo hơn cả xác thịt người đã mất. Tom từ đó chỉ bận đồ đen ra đường. Trên đầu có băng tang. Mọi người chú ý đến chuyện đó và xôn xao. Ô hay, người ta cho đó là một tia sáng rọi vào cuộc đời thằng bé. Người chị chắc phải để lại hết gia sản cho nó.

Ngày sau, người ta hay thấy thằng bé lang thang ngoài đường, lang thang là csch giải buồn của những người đau khổ. Nó chẳng đi đâu về đâu cả. Nó loanh quanh ở ngôi nhà cũ, đứng trước mưa, nó cũng không để ý nữa rồi. Mưa có lạnh ngắt khiến nó run rẩy thì cũng không lạnh bằng nỗi đau cắt da cắt thịt bên trong nó. Nó vô hồn. Nó thu mình lại, ôm chặt lấy người, gồng lên đau đớn. Nó thét lên mà không thành lời, mắt nhắm chặt trước đau thương trước mắt, nó không muốn tin, không muốn thấy bất cứ gì nữa. Đau đớn quá. Nước mưa hay là nước mắt.

Có một tràng dài mấy tiếng tuyệt vọng giữa khoảng biển mưa thăm thẳm. Nhưng chẳng một ai nghe cả. Chung quanh nó bây giờ chỉ có làn nướ dữ tợn. Dưới chân, trong tim cũng chỉ thấy cái gì chảy trôi và sụp đổ. Những ngọn gió xé rách bươm, ghê tởm bao vây lấy thân hình nhỏ bé. Những cuộn nước xối xả đập vào mặt, tả tơi vùng vẫy quanh nó. Mưa như một đám người thô bỉ nhổ vào mặt nó. Những đớn đau dồn dập như đang nuốt mất nó nửa người. Trượt dài trong đau khổ tận cùng, trong vực thẳm tối om. Cảm giác như mình cũng hóa thành vực sâu, cũng là bèo bọt, làn nước chuyền nhau dồn dập ghim vào da thịt. Nó hớp lấy đắng cay. Khốn khổ cứ ra sức dìm nó, mênh mông đang đùa với cơn hấp hối của nó. Hình như tất thảy sóng nước là hằn thù!

Từng cơn gió to cắt ngang, tất cả những niềm đau đổ ập xuống người. Ngước lên cũng chỉ thấy mây mù ảm đạm. Thở rên siết như hấp hối. Nó cảm thấy như bị liệm trong cả hai thứ vô biên: cô độc và trời cao. Cô độc là vải liệm và trời cao là nấm mồ.

Cái khoảng cách dài bốn mươi lăm năm cuộc đời đã đào một cái mồ sâu giữa Tom Riddle và nàng. Cái hố sâu ngăn cách nó cuối cùng cũng được số mệnh lấp đầy bằng. Nhưng năm tháng trôi đi, Tom chẳng còn nghe tin tức gì về người thân yêu ấy nữa. Mà nó nghĩ nó sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại người. Trái tim cũng nguội lạnh dần.

Nói ra thật buồn, nó đau khổ. Ấy, ba bảy năm đằng đẵng giam cầm và đày đọa, linh hồn nó chỉ vừa cao lên lại rơi bộp xuống đất, tan vỡ là như thế! Ánh sáng lọt vào được bên này thì bóng tối cũng dần đến. Sống trong tối tăm, đau khổ trong tối tăm, thù ghét trong tối tăm và cô quạnh trong tối tăm. Nàng là một ánh chớp sao trời băng thoáng qua thắp sáng tâm hồn nó. Làm cho những vực sâu kỳ quái và hình dáng tối đen của số phận lại một lần nữa hiện ra đột ngột khắp nơi quanh tâm hồn nó, đằng trước cũng như đằng sau, trong một ánh sáng vô cùng thê thảm.

Bị tước hết tất cả. Tom chỉ bước đi và chà đạp lên nỗi đau của kẻ khác mà coi đó là đương nhiên. Nỗi đau có đáng gì đâu. Độc ác mà bình thản, lạnh lùng mà ác liệt. Không sao tả nổi. Như bị rơi xuống cảnh cùng cực nhất trên đời, như bị đày xuống tầng sâu nhất của địa ngục để không còn cảm thấy được nỗi đau dai dẳng trong mình bao nhiêu năm nữa. Con người ấy đã để tâm hồn mình vật vã trong kinh hoàng như vậy đó.

Biết làm thế nào? Người tuyệt vọng đành buông xuông, kẻ chán chường đành tìm cái chết, nó mặc cho số phận lôi đi, nó buông tay và thế là mãi mãi đắm chìm trong những hố sâu ảm đạm. Biển cả, đó là sự khốn khổ mênh mông. Linh hồn, trôi dạt trong vực sâu ấy, có thể trở nên một thây ma hoặc con quỷ kỳ ác nhất. Ai là kẻ làm cho nó sống lại? Đau khổ mãi rồi sẽ đưa nó đi đâu?

Ánh sáng mờ mờ duy nhất luôn bên Tom Riddle là một lời hứa với người đã khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.