Sáng hôm sau, ai ai cũng ngạc nhiên, lũ trẻ thì đứng chết trân ra khi có một cô gái trông vô cùng khí chất dắt tay theo cái thằng bị ghét nhất cô nhi viện – Tom Riddle tới đây. Cô không mang cái vẻ ăn mặc quyền quý, nhưng chính sự giản dị đầy tinh tế cũng phải khiến cho giới quý tộc nghiêng mình tôn trọng.
Mà Tom, cái con chim ác nào có số kiếp như chim én bé nhỏ trên trời, nó chưa hề biết cái hạnh phúc được ẩn nấp trong bóng mẹ, được ủ trong cánh mẹ. Vừa chào đời thì nó liền bị đạp khỏi cành. Mà Tom cũng không còn ăn mặc rách rưới nữa. Nó mặc một chiếc áo dạ cổ vuông ấm áp, bên trong là ghi lê xanh thẳm cùng màu. Nhìn nó ai mà nhận ra được cái thằng bé gầy nhom áo xám ngày xưa nữa.
Mẹ Cole, một người đàn bà sắc sảo đến đáng sợ. Bà chào cô gái trẻ bằng cái vẻ cười kẻ cả, có uy thế tuyệt đối, như thể muốn nói rằng ở đây ai mới là chủ.
- À chào cô. Xin cho hỏi tên cô là gì nhỉ? Cùng làm một ly trà rồi từ từ nói chuyện nhé. Bà Cole nói.
- Sabrina Gaunt thưa Mẹ Cole!
- À vậy cô đây có phải là người nhà của Tom không? Cô biết đấy mẹ nó mất khi vừa sinh nó ra đời. Bao nhiêu năm cũng chẳng thấy có ai tự xưng là “họ hàng” đến nhận nó cả.
- À tôi e là không phải. Bà xin hiểu cho, tôi là một người muốn nhận nuôi Tom.
- Ôi Tom nó là một đứa trẻ vui tính đấy. Nhưng những người khác không biết, chứ tôi thì rất rõ, Tom, nó...Bà lại nhấp một ngụm trà thật lâu rồi mới thong thả nhả chữ tiếp: “Nó hơi không được bình thường. Thời buổi cũng khó khăn quá cô Gaunt ạ! Tôi không muốn ăn xin ai, nhưng chẳng có của đâu mà làm phúc cho ai được. Cô nhi viện vốn là phi lợi nhuận. Nhưng cô biết đấy, còn tiền trang trải thứ này thứ kia. Nếu mà bọn trẻ có một bữa “ăn mừng” Tom được nhận nuôi thì tốt. Đỡ hoài công nuôi con người.”
Thì ra vẫn là “vấn đề tiền bạc”, ngươi sẽ thấy tiền bạc giải quyết được rất nhiều vấn đề. Nhưng phải cẩn trọng với thỏa thuận của mình. Việc gì cũng nên có hợp đồng, ký tá cẩn thận, công chứng pháp luật hẳn hoi. Hãy nhớ kỹ điều này.
- Ồ vậy Mẹ đang nói Tom là đứa trẻ điên sao? Sabrina cò kè mặc cả, bắt đầu dùng chính từ “không bình thường” hạ xuống một chút thành “trẻ điên”, xin lỗi Tom, đây là kỹ năng mặc cả nha.
- Không. Không tôi không có ý vậy đâu. Cô cứ mà nhận nó đi, cô giữ lấy nó, dắt nó đi, mang nó theo, đem nó mà nâng niu, mà chiều chuộng nó. Đức Mẹ Đồng Trinh và Chúa hài đồng trên thiên đường cũng phù hộ cho cô.
Đúng rồi, khi bạn đạt được chữ: “Không!” quý báu trong cuộc chiến thương lượng là bạn đã hoàn toàn thắng rồi đấy. Đó chưa bao giờ là chữ: “Tôi đồng ý.” Mà đó phải là một từ đồng ý ngầm không có sức phản kháng của đối phương. Một thí nghiệm của Ban Thành viên Đàm Phán CIA trong cuốn: “Hai mặt của đồng tiền” từng nói tới điều này.
- Được rồi. Tôi có thảo sẵn một hợp đồng. Tôi sẽ tài trợ một khoản cho cô nhi viện này. Bà nói xem một năm là bao nhiêu?
- 100 bảng Anh. À không, tôi nghĩ cũng phải 190 bảng Anh.
- 150 bảng Anh giá cuối.
Hãy chọn một khoảng ở giữa mà đối phương có thể chấp nhận được nhé. Đây là khoảng hài lòng trong tâm lý học đàm phán.
- Không được đâu cô ơi, cô biết đấy Tom nó là một đứa trẻ đẹp đẽ và thông minh. Đây tôi xin nói thật. Cô là người đứng đắn như thế nào thì tôi cũng nói thật như thế. Tôi nuôi nó từ tấm bé, đành rằng nó lớn lên thì tốn kém thật. Đành rằng nó lắm tật xấu. Nó vừa mới ốm một trận cũng tốn tới 30 bảng Anh. Nó mồ côi, mồ cút, tôi đã nuôi nó. Những đứa trẻ ở đây cũng là gia đình của nó.
Mẹ Cole lóa mắt vì tài phiệt đã xuất hiện. Mụ biết mụ phải đảm vai người diễn viên ưu tú lên sân khấu.
- Trong năm năm. Tổng 750 bảng Anh. Nhưng với những điều kiện tôi đã thảo sẵn trong hợp đồng, bà cứ việc đọc cho kỹ rồi hẵng ký tên vào. Tất nhiên! Nếu bà chấp thuận cho Tom luôn có cô nhi viện của bà để về. Phần tài trợ sẽ là 1000 bảng Anh.
Mẹ Cole giật tót lấy bản hợp đồng, đọc ngấu nghiến. Ma quỷ, thầnh thánh chỉ cần một vài dấu hiệu là nhận ra ngay được một bậc thượng đẳng. Mẹ Cole biết bà đang gặp phải một ả ghê ghớm. Giống như trực giác của phụ nữ với nhau vậy, bà vốn tinh nhạy, sắc sảo nên hiểu ngay ý cô. Rằng cô có thể sẽ không ở lâu với Tom. Và nếu như cô ta có mệnh hệ gì thì Tom vẫn có nơi để về. Còn tài trợ nhiều như vậy. Đúng là khách sộp nha.
Mẹ Cole rình cô gái như mèo rình chuột, nghiên cứu người kia như một nhà toán học. Nhiều lần bà bắt gặp ánh mắt sâu sắc của cô gái nhìn thằng bé. Sao lại có cái cảm tình đặc biệt như vậy chứ? Hay cô gái này không thể có con. Nên coi Tom như con đẻ rồi. Tội nghiệp. Vậy mà không sống được lâu nữa.
- Được rồi cô Gaunt. Tôi ký tên và đóng dấu của cô nhi viện rồi. Cô có thể đến Ủy ban Thành phố để công chứng rồi gửi lại cho tôi. Cô biết đấy, thì tôi cũng lo cho Tom mà. Tôi phải biết cháu đi đâu chứ, tôi không thể để cho cháu biệt tăm biệt tích. Tôi còn muốn biết cháu nó ở nhà ai để thỉnh thoảng còn đi lại thăm nom.
- Đều đã ghi rõ trong hợp đồng. Mời bà đọc lại.
- Ah được rồi. Được rồi quý báu quá!
Vậy là Tom chính thức là một đứa trẻ được nhận nuôi. Đời nó trước kia như con chim trần trụi trong cơn gió bấc cắt da cắt thịt của cảnh khổ ải. Thì giờ đây, nó có được tấm áo che thân, có một ngôi nhà. Xưa, tâm hồn nó giá lạnh; giờ, tâm hồn nó ấm áp như cảnh ngày xuân. Nó không cô độc nữa, nó đã có ai ở bên mình.
Mấy tuần lễ trôi qua. Xung quanh thì bàn tán về một cô gái đơn thân sống với đứa trẻ nhỏ trong ngôi nhà ấy. Chẳng để họ được yên thân. Nhưng một mái nhà, hai trái tim. Thằng bé ngoan ngoãn gọi cô gái bằng một giọng trìu mến nhất: “Chị.” Hai con người ấy sống sung sướng trong căn nhà nhỏ.
Vừa bảnh mắt đã thấy Tom cười nói. Trẻ con đứa nào sáng dậy chẳng cười nói bi bô. Và thằng bé với bộ đồng phục xám cũ nhàu giờ đây đã chẳng còn nữa. Nó như một thiên thần trắng nõn đặt trong tấm lụa lượt là. Thằng bé là một cảnh thần tiên, mặc một cái áo len trắng rất dầy, quần cũng là vải nhung thẳng nếp. Tóc thì được cắt gọn gàng, mặt thì như men sứ. Và căn phòng của nó thì ngập đồ chơi. Những bộ xếp hình cả nghìn miếng như một lâu đài nhỏ, những chiếc xe mô hình còn có thể chạy được, con tàu hỏa nhỏ xíu đang xình xịch chạy trên đường ray.
Cái thằng bé rầu rĩ khốn khổ chẳng còn nữa. Em đã ra khỏi cảnh nghèo khổ và bước vào cảnh đời.
Chị Tom chỉ mở quán vào buổi tối. Ban ngày chị đều là dành thời gian cho thằng bé. Suốt ngày những vị khách tới đây đều ngây người ra ngắm cái kỳ quan ấy. Con người bé nhỏ đáng thương ấy đang chìm sâu trong cảnh ảm đạm lạnh lẽo bỗng nhiên xuất hiện với vui vẻ, lộng lẫy và giàu có. Hạnh phúc thoáng hiện ra như một làn ánh sáng ảo mộng.
Quán ăn của chị rất đông khách, tuy chỉ có năm cái bàn nhỏ. Nó lúc nào cũng chật ních những khách hàng. Ăn ăn uống uống, xúm quanh bàn chuyện thiên hạ xung quanh lò sưởi. Mà chị chủ quán lúc nào cũng là người kể chuyện tài tình nhất. Gian phòng này cũng giống như mọi quán rượu khác, trên quầy bar có tới hàng chục chai rượu sáng bóng, những ly cốc đầy trên giá. Những người uống rượu, những kẻ hát ca.
Ban ngày chị dẫn nó đi chơi khắp nơi, chẳng hiểu vì sao chị lại rất thích đưa nó đi chơi cái vòng quay xe ngựa chán ngắt ấy. Chơi hết một vòng trong công viên. Đầu xuân, thời tiết dễ chịu, chưa có hôm nào đóng băng hay mưa tuyết. Thảm cỏ dần hiện ra và chồi non thì nhú cành.
Bọn họ dừng chân ở một quán ăn nhỏ ven đường. Tom như thấy được hơi ấm tảng qua ngọn khói bốc lên từ cốc sữa nóng hổi. Nó thấy tâm hồn xiết bao vui thú, say sưa, cái nhìn nó trao cô trìu mến như mặt trời đang chiếu sáng trong đêm. Tom hay đau nhức buốt chân, vì lẽ nó quanh năm chân không đi tất mà chỉ độc một đôi giày vải cũ mèm. Chị cũng hằng đêm bắt nó ngâm chân trong nước gừng ấm rồi mới nhẹ nhàng cẩn thận đặt lên mình mà lau khô. Dịu dàng như bây giờ chị cúi xuống cởi giày mà xoa bóp chân cho nó. Chốc chốc lại đưa lên môi thổi nhẹ ra điều đau xót lắm.
Có muôn vàn những chăm lo tỉ mỉ nhỏ nhất, như cách chị không bao giờ để nó động vào việc rửa chén đĩa trong nhà. Ngày đổi gió nó sẽ được quàng thêm một cái khăn quàng to sụ hay khi chị nhìn nó mỉm cười đầy trìu mến. Những cái không đâu mà vô cùng lớn lao. Không phải bàn tay âu yếm mà tâm hồn âu yếm. Không thấy gì, mà lại thấy được yêu thương. Thật là một cảnh thiên đường trong bóng tối.
Tom là thằng bé duy nhất ở cô nhi viện được đăng kí đến trường học hết tiểu học. Nhìn nó quyến luyến không chịu rời xa người chị trong ngày đầu tiên đến trường. Và quả thực, Tom cứ đi học là ốm. Nó ốm liên miên suốt nên cô lại đành phải để nó ở nhà. Cô bắt đầu dạy Tom ở nhà.
Cô nói kiến thức là ánh sáng của văn minh. Tom cũng là một đứa trẻ thông minh. Nó học một loáng là biết làm phép tính, biết được hiện tượng tự nhiên vì sao có mưa, có sông ngòi và có biển cả. Nó biết được vì sao khi vận chuyển vật nặng cần sử dụng ròng rọc hoặc đòn bẩy. Tom học gì cũng nhanh. Nó cũng chăm đọc sách lắm. Như thể kiên quyết với cuộc đời này bằng tài năng thiên bẩm của nó vậy. Nó nhớ cô hay đọc cho nó mấy câu chuyện cổ tích với ý răn dạy con người không nên làm điều xấu, những điều thiện và cái ác. Hóa ra để dạy một đứa trẻ học và cô gái lại có thể xuất hiện bóng hình của thiên thần mỉm cười.
Cô cứ nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc: “Phải cố gắng dạy cho người không biết, càng nhiều điều hay cái đẹp. Con người cần tình yêu thương ấm áp. Con người tối tăm mới gây ra tội lỗi. Cho nên kẻ có tội không phải là người đã lầm lỗi mà chính là kẻ đã gây nên tối tăm.”
Cô hay nói về tính người. Những hành vi cư xử đúng mực. Những hành vi sai trái như giết người và trộm cắp là sai, bất kể có một đạo luật điều chỉnh hành vi đó hay không.
Cô thường ngồi ngắm thằng bé khi nó chăm chú làm một việc gì đó, cô nắm nó say mê, nghe nó nói rúc ra rúc rích hàng giờ không chán. Cứ như thể điều gì thằng bé cũng chia sẻ với cô được. Từ nay, nó thấy cuộc đời đầy ý nghĩa, trong thâm tâm nó không oán trách gì ai cả. Nó yêu mến chị thì chẳng tội gì nó không ích kỷ muốn tương lai cứ mãi như này.
Lúc thấy Tom, giải thoát được cho nó, cô thấy lòng mình bồi hồi xúc động. Những lỗi lầm muốn sửa sai trong quá khứ, những tình cảm thiết tha muốn bù đắp cho nó. Trìu mến dâng lên trong lòng cô, trút cả vào thằng bé. Mỗi lần thấy nó lòng cô quặn đau như người mẹ, mà không biết đó là cái gì. Trái tim chỉ yêu duy nhất một người có những xúc động lớn lao, dù cho thời gian có thay đổi ra sao, cô cũng chỉ muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ thằng bé.
Vì cô đã già lắm rồi, một linh hồn hơn 500 năm tuổi đứng trước một đứa bé thơ dại chỉ bảy tuổi đầu, nên tất cả tình yêu mà suốt đời trái tim cô có thể chứa đựng được đã hòa tan thành một nguồn ánh sáng êm đềm không sao tả xiết.
Mỗi khi cô hôn lên trán Tom chúc nó ngủ ngon. Cô cảm thấy, trước đây cô chưa từng làm vậy. Hối hận khôn xiết, một niềm tiếc nuối đau thương thắt gan thắt ruột tràn ngập trong lòng cô. Còn thằng bé nó có biết gì đâu, mỗi lần như vậy là nó mỉm cười hạnh phúc lắm. Vì cô chính là niềm vui, là nguồn hạnh phúc của nó mà. Ánh sáng thì thường chói mắt lắm, ngươi không thể thấy nó rõ ràng như bóng tối được.
Và những ngày bình yên hạnh phúc cứ thế trôi qua trong cảnh sáng lạn đó. Mà ngôi nhà này cũng kỳ cục lắm, nó bất bình thường. Cứ thể như ngôi nhà trong rừng của Hansel và Grette vậy. Ngôi nhà của mụ phù thủy chuyên bắt cóc trẻ con ăn thịt.
Mọi vật dụng trong nhà cứ như có ý thức của nó. Cứ mỗi khi sáng sớm, phải vài giờ nữa mọi người mới thức giấc. Tom đã dậy rồi. Nó đã rình mấy hôm nay rồi. Nó muốn bắt quả tang câu trả lời cho những nghi vấn của nó. Khi mà chổi, bếp núc, giẻ lau cho đến ấm trà cứ dường như tự động làm công việc của chúng về đêm. Để đến sáng khi Tom ngủ dậy thì nhà đã được quét dọn sạch sẽ, sáng bóng. Đồ ăn sáng được bày sẵn trên bàn. Và trà cùng sữa thì không bao giờ thiếu.
Quá lạ kì, nó cứ nghĩ là chị nó tỉnh dậy từ sớm để làm hết những việc đó rồi mới quay lại ngủ cơ. Nhưng chị ngủ nhiều lắm, còn nhiều hơn cả nó. Lười biếng vậy, lấy đâu ra chuyện nàng dậy sớm mà làm lụng. Trời ạ, cứ mỗi khi nó bước xuống thì mọi vật đều im lìm. Chúng như ngủ say sưa ở đó. Chẳng có dấu hiệu gì khả nghi cả.
Nhưng nó biết chắc là ngôi nhà này có gì đó đáng nghi mà. Chúng như là phép thuật, phải rồi, phép thuật. Có lẽ chị cũng giống như nó, chị nhận ra nó là đồng loại nên mới nhận nuôi nó.
Trời đã sáng rõ còn chị thì vẫn ngủ. Dạo gần đây chị càng ngủ nhiều hơn. Cứ như kẻ ốm bệnh. Cũng như mọi sáng, nó lẻn vào phòng chị mà ngắm chị ngủ. Tom ngắm chị bằng ánh mắt say sưa trong niềm âu yếm đến mức điên dại.
Tom nghiêng mình hôn lên má chị. Cảm giác kỳ lạ lắm. Nhẹ và ngọt như kẹo bông gòn. Ánh sáng đầy bụi bay trong thinh không xuyên qua cửa sổ, in lên giường ngủ một vạch dài. Còn chị nó thì như trong suốt nằm đó yên lặng ngủ. Nó chỉ muốn chắc chắn là chị còn đó, chứ không phải một ảo mộng tan biến ngay tức thì trước mắt nó.
Nhưng cô như trong suốt, giống cái thứ ánh sáng nhờ nhờ như thước phim xước xát ở đó. Ánh nắng chiếu xuyên qua cả cơ thể. Những người có phép thuật đều thế này ư? Nó lo lắng lắm. Nó ngủ cũng ít hơn. Vì giấc mơ đẹp nhất là cái ảo ảnh của cảnh bình minh, của thân yêu, ngày thơ ấu, tuổi thanh xuân, hạnh phúc đem lại cho cuộc đời nó đều ở đây cả rồi. Không có gì đẹp bằng những màu sắc lung linh của hạnh phúc trong quá khứ. Gian nhà nhỏ, có người thân.
Càng ngày, nỗi sợ vô hình trong nó cứ lớn dần lên. Đứa nhỏ cảm thấy rất lạ và đầy những xúc động. Nhưng rồi ánh sáng cũng đến với nó. Chị nó cuối cùng cũng mở mắt ra rồi. Trông cô hãy còn ngái ngủ lắm, chị nó ốm sao? Nếu vậy thì nó phải chăm sóc cho chị rồi.
- Xin chào, bé cưng.
- Em đâu còn bé bỏng gì nữa. Rồi một ngày em lớn lên, em nhất định sẽ bảo vệ chị.
Ừ đúng rồi, như một người đàn ông đấy. Nó sẽ là tấm lưng vững chắc để chị dựa vào, bù đắp những thứ chị thiếu, những buồn thương chị phải chịu, cho chị một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc. Đứa nhỏ có một tia thích thú khi nghĩ rằng chị rồi sẽ già đi. Và lúc đấy thì nó cũng đủ trưởng thành rồi.
- Chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng nhé. Hôm qua chị có làm bơ đậu phộng, ăn cùng bánh mì nhất định ngon lắm.
- Giờ đã 9 giờ rồi!
- Vậy à, dạo này chị bị cái chứng ham ngủ của mùa xuân ấy.
Câu trả lời không đầu không đuôi khiến Tom tức đến nghẹn lời. Nó giận dỗi, ý, thằng bé hay dỗi lắm.
- Hứa với em đừng rời xa em nhé? Tom dùng ánh mắt khẩn cầu nhất để nhìn cô. Như vắt cả ruột gan ra mà mong chờ. Không phải con người vẫn thường hay thay đổi sao? Nó rất sợ rồi một ngày kia, mọi thứ sẽ tan vỡ và đây chỉ là ảo tưởng của nó thôi. Chỉ có những kẻ khờ dại như nó mới vì cô mà làm mọi chuyện như thế. Chỉ có kẻ ngốc mới giao trọn con tim mình cho người khác nắm giữ. Nhưng tất cả những mù quáng ấy có là gì đâu. Giữa đau khổ thằng bé tìm được tình yêu. Không phải ai cũng chỉ cần đến lúc người thích hợp nhất xuất hiện. Đúng người, đúng thời điểm, còn gì hạnh phúc bằng. Tom có thể hi sinh vì cô nhiều hơn thế. Dùng cả cuộc đời này của nó để đánh đổi mong những ngày tháng bên cô thật dài lâu.
Tìm người giữa muôn vàn người đã khó. Vậy tìm thấy lòng người giữa biển người chẳng phải càng khó hơn sao? Tom nhìn chị nó là nhìn bằng trái tim. Để thấy được một câu trả lời an yên cho tâm hồn mình. Để biết lòng nhân hậu có thể cảm hóa được con người. Để nó có thể vẫn mãi yêu người và yêu đời thiết tha như vậy.
- Chị sẽ bên em, suốt cuộc đời này. Nhưng mà em biết không, giữa định mệnh hai người bên nhau sẽ có một sợi chỉ đỏ đấy. Nó buộc vào ngón út này này. Có khi nó kéo hai người lại với nhau. Rồi lại giãn ra chia cách họ. Nhưng đến cuối cùng, hai người vẫn sẽ thuộc về nhau.
Nói rồi Sabrina giơ ngón tay út ra, ý định muốn ngoắc tay với thằng bé. Tom dè dặt lắm, vai rụt lại như con mèo nhỏ đương hoảng sợ. Ừ, Tom là một con mèo. Mà mèo thì kiêu sa lắm. Chúng nghĩ chúng mới là hoàng thượng của con người. Mà chủ thì phải hầu hạ trẫm rồi. Nó cũng là một con mèo không quấn người. Ngoài Sabrina ra thì nó xù lông với cả thế giới. Sẵn sàng nhe nanh múa vuốt trước bất kỳ kẻ nào đến tán tỉnh cô. Mà chị nó lại là người bao che. Như mẹ bao che con vậy. Chị chẳng bao giờ trách mắng nó cả. Cái nuông chiều ngọt đến tận tim.
Cuối cùng, sau một giây ngập ngừng, nó cũng tin tưởng chị. Còn có gì khác ngoài hy vọng và tin tưởng đâu. Nó có làm gì đi chăng nữa thì nếu một ngày chị rời đi. Cũng sẽ như nếp nhà, cánh cửa luôn rộng mở cho nó trở về, để thấy người thân yêu. Thứ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của nó. Cánh cửa ấy đóng lại rồi, thì chỉ còn tối tăm mù mịt.
Cô thường hay dắt Tom tới nhà thờ Saint Peter là nhà thờ gần nhất. Nhưng thằng bé lại thích đi chơi với cô hơn. Tuy nhiên nó cũng rất vui vẻ đi cùng cô. Khi cô chắp tay lên cầu nguyện Đức Chúa, nó cũng làm theo như cái máy. Một bên mắt nó cứ hé mở để liếc sang nhìn cô. Con người khi thành tâm cầu nguyện trông đầy đức hạnh và chân thành tỏa ra ánh sáng lung linh. Cho dù nó có nhìn ngắm bao lâu cũng được. Một thần ái tình xinh xắn đã bị xuyên thủng, giãy dụa, đập đôi cánh nhỏ, cố chạy thoát. Mà cô tin cậy Chúa cũng như Tom Riddle tin cậy cô.
Cô cầu nguyện gì? Cầu nguyện cho ai? Cầu nguyện Chúa Trời. Cầu ấy có ý nghĩa gì? Có vĩnh cửu không? Leibniz cầu nguyện, cái đó vĩ đại. Voitaire tôn sùng, cái đó là đẹp. “Deo erexit Voltaire.” (Voltaire đã làm Chúa xúc động)
Khi họ rời nhà thờ, trời đứng ban trưa, nắng lắm. Thằng bé sợ sệt mà bung dù rồi che cho chị nó. Nó rất sợ khi ánh nắng chiếu vào chị lại biến mất nữa. Bao nhiêu ý nghĩ đã nói trên kia lại xáo trộn cả tâm trí, khi ẩn khi hiện, như không nỡ nhìn người mình thương xảy ra chuyện.
Nhưng nàng đón lấy cái ô, còn cười với nó đến sáng lạng. Người chị kia, tâm hồn thiên thần kia đang còn ở đó, luôn luôn còn đó; có xa thì rồi lại gần; có tan đi trong mộng thì rồi lại hiện về trong cảnh thực. Ta thấy như hơi ấm từng bước, từng bước lại gần ta, là người đó đang đến đấy. Gần lắm. Ta thấy tâm hồn ta xiết bao xúc động, xiết bao vui thú, say sưa. Những giọng nói uyển chuyển du dương của nàng như dịu dàng vỗ về ta.
- Hôm nay Chủ Nhật trời đẹp quá Tom nhỉ? Chúng ta sẽ dùng bữa trưa tại Montreuil nhé.
Montreuil là nhà hàng có món beefsteak ngon lắm, tất nhiên là không bằng được chị nó làm. Nhưng tội gì mà được đi ăn ở nhà hàng, có đứa trẻ nào là không thích. Nó cười tít mắt, cảm thấy người như được nhấc bổng lên. Nhẹ bẫng. Miệng nó hé mở như một thiên thần đang uống ánh sáng. Phải rồi, trẻ con thì phải cười nhiều lên mới tốt.
Ngày qua ngày, cái phút giây êm đềm cứ thế mà trôi qua. Rất nhanh mùa xuân cũng lùi về để cho nắng hạ vươn mình.