Đồng Nhân: Survival

Chương 190: Chương 190: Nắm quyền




“Đã như vậy thì cậu chỉ cần ký vào cái khế ước này là được!” Tiếp tục, nghị viên Francis nhanh chóng lấy ra một cuộn da dê rồi mở ra và đặt lên bàn

Trên bàn cũng có sẵn viết lông ngỗng và lọ mực để cậu có thể sử dụng

Nhưng vì vốn có tính cảnh giác, cậu nhanh chóng cầm lên tờ khế ước này quan sát kỹ càng một chút vì vốn chả có gì cho không miễn phí cả. Cẩn thận cũng không sao!

(Khế ước là cách gọi khác của hợp đồng)

[An tâm, không có chuyện gì đâu!] Một lời nhắn nhỏ hiện lên trước mặt!

Thấy không có những điều khoản gì đáng lo ngại cho nên liền cầm lên lông ngỗng mà hệ thống cũng chấp thuận, cậu liền chấm bút lông ngỗng vào lọ mực và ký một cái tên nắn nót:“ REN”

[Nhận được quyền điều hành của thành Mildar]

[Mildar trở thành lãnh địa tuyệt đối]

[Có thể sử dụng chức năng ''Lãnh địa'' lên thành Mildar]

“Như thế này là ổn rồi nhỉ?” Ký xong tờ khế ước này, Ren liền mở miệng hỏi Francis.

“Như thế này là ổn rồi, hiện tại cậu chính là một thành chủ được công nhận của liên bang, những người khác không có quyền can thiệp vào quyết định của cậu với tòa thành này!” Francis mỉm cười một cái, rồi nói:“ Giờ thì cậu cần giữ tờ khế ước này bên người là đủ rồi, đừng làm mất nó là được!”

“Mà nghị viên Francis, ông tự tiện giao một tòa thành cho tôi thì liệu ông có dính rắc rối gì không?” Ren suy nghĩ một chút rồi nhìn thẳng vào Francis nói

“Đúng là có một số ít vấn đề đấy, nhưng có Onosiki thì tôi cũng không có quá e ngại việc này!” . Đam Mỹ Sắc

“Huống chi trong mắt bọn chúng thì ngoại trừ công nghệ cơ khí của ông Moren ra thì ở đây chả có gì khiến chúng động tâm cả!Cậu có thể yên tâm” Francis nói

“Giờ thì mong cậu có thể phát triển được nơi này tốt hơn là tôi rất vui mừng rồi!”

“Mọi thứ trông cậy vào cậu đấy ngài thành chủ!”

“Thật đáng tiếc là hiện tại tôi quá vội vàng, không có thời gian thưởng thức món ăn của cậu!”

“Giờ tôi xin phép!” Nghị viên Francis đã bàn giao tất cả mọi thứ cho Ren xong xuôi liền lập tức đứng dậy để rời đi khỏi căn phòng và dự định trở về hội đồng liên bang tiếp tục làm công việc của ông

“Tạm biệt!” Ren cũng đứng dậy, tiễn Francis ra bên ngoài xe ngựa rồi cúi thấp đầu một cái để tiễn biệt đối phương

“Đúng rồi!” Ren từ trong [túi đồ] lấy ra một cái hộp gỗ lớn nơi đã đặt rất nhiều những món ăn đã được chuẩn bị chỉnh chu trong hộp cùng với một vài cái thùng được đặt vô số những trái cây tươi ngon:“ Đây xem như là lễ vật cám ơn của tôi dành cho ngài vậy Francis, tùy thời ngài đều có thể trở lại đây!”

“Haha....xem ra tôi không nhìn lầm người” Francis phất tay, để những kỵ sĩ mang những món lễ vật của Ren cất lên xe ngựa sau đó liền vào trong xe ngựa

“Tôi có thể giúp cậu che chắn được một quãng thời gian trước khi tôi chết!”

“Hãy cẩn thận đám chủ chiến, chúng không biết khoan nhượng đâu càng sẽ nhân lúc cậu khó khăn mà tấn công đấy!” Ngồi trong xe ngựa, Francis không quên kéo rèm ra để dặn dò một câu rồi lên tiếng ra lệnh cho xa phu:“ Chúng ta đi thôi!”

“Vâng thưa ngài!” Xa phu gật đầu một cái liền điều khiển ngựa chạy đi

Đương nhiên, cảnh báo cũng có lý do bởi vì nghị viên có thành phần cực đoan như ám hoàng hội thì cậu sẽ tạm thời yên thân một quãng thời gian ngắn trước khi hoàn tất việc phát triển cái thành nhỏ này

“Cứ cái đà này khó lòng đến dãy núi thép trong một quãng thời gian ngắn nhỉ?”

“Hi vọng con mụ Veera không đắc thủ trước khi mình ra tay!”

“Xem ra phải nhanh lên mới được!”

Ren liếc nhìn ông quản gia bên cạnh rồi nói:“ Đem việc tôi nhậm chức thành chủ truyền ra bên ngoài!”

Mildar là nơi Moren cư trú, và Moren lại là nhân vật quan trọng trong việc phát triển vũ khí chống lại vực hỗn mang cho nên cũng xem như nào đó Mildar thuộc nhiều phe kể cả vương quốc Norman của Thane.

Do đó nếu quyết định thành chủ cho nhiều người quen trong chính trị thì chắc chắn sẽ dây lên nội chiến, nhưng nếu vứt cho một người xem là đệ tử của Moren thì hoàn toàn có thể xem như hợp tình hợp lý.

“Vâng thưa ngài!” Quản gia khom người gật đầu, ngay lập tức rời đi.

“Xem ra con nợ ông một lần rồi ông Moren!” Ren thở dài một hơi.

[Nhiệm vụ chính tuyến mới: Thành phố của sự phồn hoa

Mô tả: Mildar đang trong tình trạng suy thoái, hãy tái sinh nó

Điều kiện: Khôi phục kinh tế cho Mildar và làm nó phát triển hơn so với những nơi còn lại.

Thưởng: 2 lần rút thưởng

Bàn về thành Mildar, đây cũng không hẵn là một cái thành quá nghèo hay nhỏ, ngược lại là một cái thành lớn trên sông ''Xích Hà'' đang trong tình trạng suy thoái và sớm hay muộn cũng trở thành một cái thành nghèo nát nếu như không đổi mới nó ngay bây giờ.

Lý do nghèo nàn? Đương nhiên là vì tranh chấp luôn xảy ra.

Liên bang tân liên hiệp có 2 cái thành bang lớn, 1 cái thành bang vừa và 1 cái trấn nhỏ nằm ngay trên con sông

Liên bang tự do được các thượng nghị viên cai quản như một hội đồng, có chia phe phái khá là phức tạp cũng không giống như mặt ngoài là hoàn toàn tự do, vẫn lưu thông chế độ xã hội phong kiến mà không có vua cụ thể mà là do các nghị viên cộng đồng thống nhất ý kiến.

Mildar lại là một thành bang khá lớn, nhưng so với vương quốc Norman do Thane cai trị thị ở đây nhỏ rất nhiều cũng chỉ đẹp đẽ tương đối mà thôi vì ở đây thuộc khu vực núi, có rất nhiều khoáng sản nên đại đa số dân di cư vì không có đủ lượng thức ăn để sống nếu chỉ dựa vào con sông ''xích hà''

“Thật không biết cái lão Francis nghĩ gì trong đầu nữa” Ren vô cùng không hiểu, nếu bản thân cậu là Francis thì cũng không tùy tiện chuyển giao cả một tòa thành khá lớn của liên bang cho một người ngoài như cậu mà không qua quyết định của hội đồng cứ như Francis vốn là chủ sở hữu chân chính vậy. Nhưng phần nào đó thì Ren nghĩ đây chính là do hệ thống động tay động chân.

Ngồi trên bàn làm việc, nhìn cô nữ hầu xinh đẹp mang tới vô số sổ sách liên quan đến kinh tế, chính trị khu vực khiến cậu chả biết nên nói cái gì hơn!

Thì cậu mới uể oải cầm tới mớ sổ sách này rồi gật đầu nói:“ Cám ơn!”

Sau đó liền chậm rãi mở ra số sổ sách này lật lật một hồi tuy nhiên cậu cũng không có dự định thêm vào cái gì mà là tính tự bản thân chỉnh sửa toàn bộ sổ sách.

Không phải một vài, mà là chính sửa toàn bộ sổ sách với kiến thức mà cậu nắm giữ!

“Đầu tiên là miễn thuế!”

Miễn thuế chính là phương thức đầu tiên được lòng dân nhất!

Trên cơ bản, chả ai thích trả tiền thuế cả vì đúng theo như tiền thuế kể cả trái đất thế kỷ 21 có quá nhiều thuế.

Cho nên cậu dự toán sẽ miễn thuế cho Mildar tầm 2 năm để ổn định vị trí trước tiên. Bàn vì chính trị Mác thì sưu cao thuế nặng cũng là ký do giai cấp công nhân thường xuyên xung đột với giai cấp tư sản đấy!

Với hiện tại, cậu cũng có lượng lớn vàng bạc châu báu chưa xài, cũng là thời điểm nên sử dụng để tiếp tục xây dựng thay vì tốn thời gian vào việc chất thành núi tiền mà chả rời vào.

“Cái thứ hai là tăng cường sản xuất, giảm giá thành sản phẩm và tăng lương làm việc cho công nhân!” Ren bắt đầu soạn ra một bộ phận những điều cần thực hiện.

Tăng cường sản xuất, ắt cũng gia tăng tính tự túc cho Mildar về sản phẩm! Mildar hiện đang chuyên về ngành cơ khí học do Moren dẫn đầu, nhưng cũng vì lý do đó tuy rằng Mildar đang phát triển mạnh về công nghệ hay giàu khoáng sản đến lúc nào đó hết khoáng sản chính là vỡ nợ.

Vì thế cậu tăng cường sản xuất không riêng gì vũ khí mà là công cụ giúp nuôi trồng, khiến các cư dân có thể làm việc nhẹ nhàng hơn vừa có nhiều thành phẩm hơn.

Với nếu cậu muốn nuôi binh lính, ắt cần có nhiều đồ ăn chứ không phải là kim loại. Kim loại không ăn được! Càng nếu muốn nhập đồ ăn từ nơi khác sẽ trải qua chi phí đắt đỏ vì hiện tại là thời điểm mà tân liên hiệp cũng chỉ mới đang trong giai đoạn chế tạo ra hệ thống đường sắt mà thôi.

“Thứ ba đương nhiên là giáo dục!”

Người ta thường nói là ngu để dễ cai trị, tuy nhiên đó là do mấy thằng ngu thích ngồi hưởng bát vàng lên tiếng. Chúng chưa bao giờ có được sự trung thành cả.

Vì thế mới cần có giáo dục, e hèm...đính chính là một chút là ngầm tẩy não.

Mặt ngoài cho bọn họ tiếp thu kiến thức để xóa nạn mù chữ! Vừa tẩy não để đảm bảo phần nào lòng trung thành của cư dân.

Cuối cùng là kiến thiết họ vào những ngành nghề quan trọng.

Hơn nữa, người thông minh và trung thành thì thường dễ nói chuyện hơn lũ vừa ngu vừa cứng đầu.

Họ sẽ có đạo đức, biết điểm lợi và hại trong từng việc. Càng sẽ không tùy ý khai thác vì chính lợi ích đầy ích kỷ của họ.

Nói chứ mấy thằng lâm tặc, săn thú quý hiếm thì có học con mẹ gì đâu. Đạo đức càng là số không! Chúng chỉ biết đến tiền thôi.

Và đó là điều mà Ren tuyệt đối không muốn xảy ra.

“Thứ tư xóa bỏ kỳ thị chủng tộc và bình đẳng giới tính!”

Đây là điều mà người hiện đại nên làm, chủng tộc nào có trí khôn có quyền sống và hợp tác cả.

Cậu muốn phát triển lâu dài khó tránh sẽ sử dụng nhiều nguồn tộc khác nhau, dù phải tốn kha khá thời gian để đào tạo. Nhưng để tránh cho binh lính vớ vào mấy cái việc xàm bông của mấy thằng ngu thích kỳ thị thì bắt buộc phải giải bình đẳng chủng tộc ưu tiên.

.......

Sau một lúc, trong xe ngựa

“Francis ông giao cho cậu ta toàn bộ quyền kiểm soát của thành Mildar sao?Ông điên rồi!” Một trung niên có vẻ mặt khá là già dặn nhìn Francis với vẻ giật mình mà nói

“Đúng là tôi điên rồi đấy!”

“Với lại cậu ta đích thật là vô cùng phù hợp mà!” Francis cười ha hả một cái

“Nghĩ lại thì với khoảng thời gian nửa năm, quán ăn cậu ta đã chiếm hết những tấm lòng của các cư dân!”

“Mang lại cho họ những món ăn ngon miệng với giá rẻ thì thật sự chỉ có cậu ta đủ can đảm đó!” Trung niên đó nghiêm túc trầm ngâm một hồi mà nói

“Chính ông cũng ăn mà Onosiki, đó cũng là lý do mà tôi giao toàn quyền quản lý cho cậu ta!” Francis giơ lên một ngón tay rồi nói:“ Tôi cũng đã điều tra việc cậu ta chế tạo ra mẫu súng trường Ak-47 rồi, thứ này sản xuất hàng loạt thì đồng nghĩa đầu óc cậu ta vô cùng thông minh và từ chối bán ra mẫu Ak47 cũng đủ khiến ta tín nhiệm cậu ta rồi.”

“Tiếp đó, trong nhà hàng các thiết bị đều là thiết bị ma pháp đặc biệt thậm chí có cả thiết bị mà Moren cũng phải tấm tắc khen không dứt miệng đấy!”

“Nếu như cậu ta cai quản, với trách nhiệm sẽ đem tất cả những công nghệ đó phổ biến hóa cho toàn thành phố!” Francis tiếp tục giải thích cho Onosiki, đấy chính là những gì ông suy đoán.

Làm Onosiki gật đầu hoàn toàn đồng ý những quan điểm mà Francis nói

“Như vậy, liên bang dù thu thuế ít hơn nhưng tương lai sản lượng ở nơi này gấp 10 thì chúng ta nhận được nhiều hơn!”

“Thế nhưng nếu cậu ta không chịu phổ biến thì sao?” Onosiki nói tiếp

“Đừng lo, cậu ta sẽ phổ biến nó, nó có trong điều khoản chuyển nhượng và cậu ta chấp nhận nó!”

“Không thì hứng chịu rủi ro thôi, Mildar chỉ còn cậu ta là hi vọng chứ nếu đổi người nắm quyền khác bạn của ta Moren lập tức sẽ rời đi thậm chí sẽ càng tồi tệ hơn khi hội ám hoàng buộc phải ám sát Moren!”

“Lúc đó là mất cả chì lẫn chài!”

“Với Moren đằng nào cũng là ân nhân của tôi....một cái thành không tính là gì với những gì chúng ta dự định làm trong tương lai!”

“Chúng ta không chỉ thiên về sự thịnh vượng của nhân loại mà là còn đa dạng hóa văn hóa của chúng ta!”

“Cho nên sự tồn tại của cậu nhóc đó chính là yêu cầu tiên quyết mà ta muốn!” Francis chỉ cười cười sau đó liền ngó nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, ông rất chờ mong sự phát triển của Mildar trong tương lai.

“Mà đúng vậy....hi vọng tương lai cậu ta cũng làm thêm vài món ngon nhỉ? Tôi rất chờ mong những món ăn hạnh phúc đó đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.