“ vì cậu đã tổn thương 30 tên mạo hiểm giả trong đó có vài người không may mất mạng, vui lòng phối hợp chúng tôi tiến hành điều tra có được không?” Tên trung niên nhìn lấy Ren mà chậm rãi lên tiếng
“Được thôi!” Ren nở một nụ cười thân thiện, tiếp nhận yêu cầu điều tra của ông ta.
Ngược lại cậu cũng không thấy trung niên nhân đối diện trước mặt cậu có ác ý.
“Xin tự giới thiệu tôi là Devola Francis là một nghị viên liên bang của tân liên hiệp!” Francis lịch sự khom người tự giới thiệu bản thân.
“Tôi là Ren, và chỉ Ren thôi không có họ! Chủ quán căn nhà hàng nhỏ bé này! “ Ren nở một nụ cười thân thiện lễ phép đáp lại và gật đầu một cái sau đó giơ ngón cái chỉ về phía nhà hàng.
“Phiền cậu cùng chúng tôi đi một chuyến!” Francis nhìn những lính canh bên cạnh vừa nói:“ Đem những tên này đem đến bệnh xá giúp tôi!”
“Tuân lệnh!” Những lính canh nghe vậy liền gật đầu chấp nhận yêu cầu bắt đầu đem những tên du côn bị Ren đánh tàn phế khiêng đi, thậm chí mấy tên không may chết cũng liền bị dọn vào nhà xác!
Trong khi đó, Francis chậm rãi đi về phía xe ngựa trông khá là xa hoa của ông giơ tay mời:“ Mời cậu!”
Ren nhanh chóng bước lên trên cỗ xe ngựa đó theo như lời mời của nghị viên Francis, tất nhiên Ren liền thấy Capheny, Roxie, Annette đi ra khỏi quán nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.
Thì Ren mới lên tiếng:“ Các em đừng lo, anh sẽ trở lại thôi!” vừa nở một nụ cười để bọn họ an tâm rồi ngồi yên vị vào cỗ xe ngựa.
“Cái này...cái này.....” Lũ thương nhân béo phệ dùng ánh mắt khác lạ vừa lo lắng nhìn Ren được mời vào cỗ xe ngựa xa hoa. Hoàn toàn không giống như Ren bị bắt giữ khác biệt với việc mà chúng mong đợi là tống cậu vào tù để tham lấy tài sản của cậu. Nhưng việc này thì chính chúng còn không hiểu được liền hướng về phía ông lão có vẻ mặt nghiêm túc Francis chất vấn.
“Này Francis, thế này là như thế nào!”
“Đấy không phải là cách để đối đãi với một tên tội phạm!” Lũ thương nhân dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Francis quát mắng, hoàn toàn không để ý được chúng đã vô tình nhét vào nguy hiểm.
“Lũ ngu ngốc” Francis nhìn lũ thương nhân sâu mọt này với ánh mắt đầy lạnh lùng.
Ông cũng cho người điều tra, phát hiện khu vực này đã bị suy thoái kinh tế cũng một phần nhờ vào cái lũ thương nhân thường xuyên trốn thuế, mua chuộc và dùng những biện pháp bẩn thỉu để lấy đi mồ hôi sương máu của người dân. Đến bây giờ chúng vẫn muốn mua chuộc một nghị viên chỉ bằng vài lời nịnh hót và che giấu tội ác thì quả thật chúng quá mức xem thường ông ấy rồi.
“Giờ thì, các vị lính canh...phiền mọi người hãy tống khứ lũ thương nhân vào tù này với tội danh: Quấy rối việc làm ăn, vu khống và mua chuộc nghị viên! “ Francis ánh mắt không cảm tình nhìn cái binh lính mà ra lệnh.
“Rõ!” Các binh lính nghe lệnh liền đem lũ thương nhân này áp giải chúng đi đến nhà tù. Khiến chúng hốt hoảng vội vàng nhảy cẩng lên như muốn nói đạo lý với Francis.
“Này...tên khốn, ngươi đang làm gì?” Một tên thương nhân bụng phệ quát to với vẻ mặt kinh hoảng đầy lo lắng nhìn đám binh lính đã đem hắn trói gô lại!
“Làm những gì mà ta nên làm với tư cách một nghị viên của hội đồng!” Francis liếc nhìn tên thương nhân mập một chút rồi phất tay một cách bình thản.
Mặc kệ những lời chửi bới của bọn chúng, vì ông cũng không quá quan tâm đến thân phận của chúng.
Mà bản thân ông lại có đủ chứng cứ để buộc tội bọn chúng và đủ để cho chúng vào tù cả đời vì tội ác mà bọn chúng gây ra.
“Giờ thì....lên xe” Sau đó Francis liền lên trên cỗ xe ngựa vừa ra lệnh cho xa phu (người điều khiển ngựa):“ Đi đến dinh thự của thành phố!”
“Vâng thưa ngài!” Xa phu gật đầu một cái rồi kéo dây điều khiển lũ ngựa chạy đi
......
Trên xe ngựa
“Cữu ngưỡng đại danh đã lâu thưa ngài Ren!” Francis mở miệng với một nụ cười lễ phép rồi nói:“ Tôi là bạn của ngài Moren!”
“Ô ra là vậy!” Ren gật đầu một cái rồi hỏi:“ Cơ mà không phải ông ấy là một thợ cơ khí thông thường sao? Sao lại....có bạn thân là người trong giới chính trị nhỉ?”
Nghe vậy Francis mới cười một cái giải thích:“ Ông ấy ưa thích một cuộc sống giản dị đắm mình trong công việc cơ khí!”
“Cũng vì thế mà có rất nhiều nghị viên không ưa ông vì ông không muốn cống hiến những phát minh của mình cho chiến tranh!” Francis nói tiếp
Căn cứ siêu năng lực của Ren dò xét, nghị viên Francis không nói dối ngược lại Ren biết được ông lại là một nghị viên theo phe ''ôn hòa''
Khá là đáng tin cậy
“Cơ mà ông gọi tôi đến đây để làm gì vậy ngài Francis?” Đương nhiên, ngoài việc muốn giúp cậu giải quyết vấn đề thì đảm bảo rằng ông ta vẫn cần cái gì đó từ cậu mới gọi cậu đến đây
“Ở đây thì không tiện nói lắm thưa cậu Ren!”
“Chúng ta sẽ bàn tiếp ở dinh thự chứ?”
“Tôi có một lời đề nghị về giao thương, chắc rằng cậu hứng thú đấy!” Francis nở nụ cười niềm nở mà nói
Hiển nhiên, ông ta có một lời đề nghị về việc làm ăn của cậu cũng như lượng nông sản chất lượng có từ trong quán từ đâu mà đến chính là thứ mà ông quan tâm
“Ồ....một yêu cầu giao thương!” Ren vuốt cằm rồi nở một nụ cười:“ Tôi sẽ xem xét việc này!”
“Không hẳn...tôi nghĩ cậu sẽ chấp nhận một số đề nghị mà tôi đưa ra!” Francis lấy ra một vài cuộn giấy da dê đặt lên trên bàn, từ từ mở ra rồi đặt lên bàn ý bảo để Ren đọc nó
“Đây là...” Ren cầm lên cuộn giấy đó và chậm rãi nhìn
“Bản báo cáo về doanh thu và dân số trong khoảng thời gian nửa năm mà cậu đã mở nhà hàng!” Francis chậm rãi nói xong, liền chờ đợi trong xe để xa phu tiếp tục chở cả hai người đến biệt viện
.....
Khoảng không lâu sau, trong khoảng thời gian nửa giờ là đã tới biệt viện lớn của tòa thành nhỏ này
Chính là nơi làm việc của một thành chủ
“Ơ đây không phải là....” Ren ngó nhìn bên ngoài xe ngựa, liền nhìn thấy tòa biệt viện xa hoa to lớn này
Nếu cậu nhớ không lầm thì đây chính là căn biệt viện duy nhất ở đây
“Đúng vậy, đây chính là phủ thành chủ!” Xe ngựa chở cả hai người đến nơi tự nhiên có hai tên kỵ sĩ được trang bị giáp hạng nặng xuất hiện ở bên ngoài cỗ xe ngựa tiến đến mở cửa
“Cung nghênh thượng viên Devola Francis!” Hai tên lính canh khom người và đặt tay lên ngực rồi nhẹ nhàng dắt tay Francis xuống xe
Sau đó liền nhẹ nhàng đến hỗ trợ cậu xuống xe một cách vô cùng tử tế
“Tôi mong cậu thích ở đây!” Francis nở một nụ cười ưu nhã, rồi giơ tay hướng vào trong:“ Mời cậu vào bên trong!”