Thiếu nữ nhanh như gió lướt về phòng của mình trong viện tử phía sau tòa lâu. Mở cửa, chạy vào, đóng cửa, tất cả chỉ diễn ra trong vòng một nốt nhạc.
Cánh tay vừa được khép lại, thiếu nữ dựa lưng trên nó, mái tóc che đi thần thái trong mắt, lại không che được khóe môi cong lên của nàng. Nụ cười này hoàn toàn khác biệt với nụ cười thanh thuần khi nãy, tuy ôn hòa nhưng không mất đi lực uy hiếp.
“ Hm....” Có tiếng rên khẽ vang lên trong phòng. Thiếu nữ tóc lam ngẩng đầu, khẽ tung ngọc bài trong tay, từ từ tiến vào sâu hơn bên trong. Giữa phòng bày một tấm đệm nhỏ, trên đệm có một người đang nằm, dáng vẻ ngủ không quá an ổn. Khuôn mặt người kia cùng Nagusa hoàn toàn như hai giọt nước, không có một chút khác biệt nào.
“ Nagusa “ ngồi xuống cạnh đệm chăn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ nằm cạnh. Cảnh tượng có chút quỷ dị, lại không ảnh hưởng gì đến diễn tiến của nó. “ Nagusa “ tạm thời thu tay lại, đứng lên, lùi ra đến cửa phòng mới dùng hai tay khẽ mơn trớn khuôn mặt của mình. Hào quang chói mắt nổi lên, gần như đem căn phòng chiếu rõ từng ngóc ngách, lại bị một tầng kết giới bên ngoài ngăn lại.
Từng quang điểm màu tím trôi nổi giữa không trung, tụ lại ở một điểm phía trước. Thân thể thiếu nữ mờ ảo trong vòng hào quang dần lớn lên, cuối cùng thay thế bằng một bóng người trưởng thành.
Nơi quang điểm tụ hội hiện ra một tấm gương, mặt gương phẳng lặng hơi rung lên, chiếu ra hình ảnh một người.
“ Mọi chuyện sao rồi? “
Là Irasue.
Người còn lại đương nhiên không hề khó đoán.
Mikazuki quơ quơ ngọc bài trong tay, nhướng mi: “ Ngài nói xem? “
Cả hai đồng thời nở nụ cười không mấy thân thiện.
Bước thứ nhất, hoàn thành.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Hai ngày là khoảng thời gian không tính là dài, cơ bản yêu quái không kịp chớp mắt đã thấy nó chạy qua.
Đoàn người đánh danh tiếng về dự tế điển sau hai ngày phô trương thanh thế cuối cùng cũng về đến Đô thành. Vô số yêu quái bình thường đều chen ra đường để nhìn tận mắt vị hoàng thân khuất dạng mấy trăm năm này, cũng chỉ nhìn thấy binh lính cùng người hầu trùng trùng điệp điệp đi dọc hai bên đoàn xe.
Mikazuki không vui ngáp nhẹ, diện vô biểu tình nhìn quanh:“ Vì cái gì ta cũng phải ra đây đón tiếp bọn họ? “
Hiện tại hắn cùng vô số những người khác trong hoàng cung đang đứng đợi trước đại môn Đô thành, thực hiện cái nghi thức tiếp đón hoàng thân nhiệt liệt này.
Irasue so với hắn còn chán hơn, gục lên gục xuống trên xa giá, phiền muộn chống cằm: “ Ngươi nghĩ lão nương thích sao? Đương nhiên muốn có người chết chung. Sesshomaru tên bất hiếu tử kia không biết trốn ở chỗ nào rồi, vì vậy ngươi phải thay suất hắn nga. Không phải ngươi cũng là đại thần lớn nhất Tây quốc này sao? “
“ Sesshomaru?” Mikazuki không rõ kêu lên một tiếng, bất chợt như hiểu ra thứ gì: “ Cái này cũng không trách được.. “
Một bàn tay nhanh như chớp bắt lấy tay hắn, chủ nhân của nó hai mắt long lanh chớp chớp: “ Ngươi biết gì rồi?”
Mikazuki buồn bực nói:“ Ta vì cái gì muốn nói cho ngài nha? Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn.”
Tây quốc chủ mẫu xị mặt ngồi về xa giá.
Trưởng lão cùng đại thần xung quanh không khỏi lau mồ hôi. Hai vj này,.... không thể kiêng kỵ một chút sao? Í nhất cũng nên đem người đón tiếp xong chứ!
“ Nga ~” Mỗ gia trưởng ngạc nhiên nhướng mày nhìn về phía xa:“ Đến rồi? Ngược lại thật nhanh. “
Tất cả mọi yêu quái theo bản năng thẳng lưng, nghiêm mặt chờ đón tiếp.
Nửa nén hương sau.
Tất cả vẻ mặt u ám quay sang nhìn hắn. Irasue diện vô biểu tình quay đầu: “Người mà ngươi nói đang ở chỗ nào vậy? “
Mikazuki vô tội chớp mắt:“ Đang ở ngoài năm dặm nữa.”
“....” Ta sai rồi. Không nên dùng tiêu chuẩn bình thường để đánh giá ngươi.
Từ phía xa, một mảnh sắc vàng chói trùng trùng điệp điệp tiến về cửa thành. Irasue ném đi vẻ cà lơ phất phơ trên mặt, nhàn nhạt đưa mắt nhìn Mikazuki. Người kia hơi cong khóe môi, cùng nàng gật đầu một cái.
Thuận lợi hay nhấp nhô, đều phải xem bước kế tiếp này. Muốn đụng hài tử của nàng? Trước bước qua mẫu thân này đã?
Đoàn xe vàng óng ngày càng tiếp cận cổng thành, cuối cùng dừng lại trước đoàn người của Hoàng cung. Thị nữ trên mã xa lớn nhất ghé vào rèm nói nhỏ vài câu, không lâu sau liền có người vén rèm châu bước ra. Người nọ nhìn trận trượng trước mắt tựa hồ vô cùng vừa long, thong thả tiến lên, cho đến khi đã đến gần Irasue, người này mới dừng lại, thật sâu cúi đầu hành lễ:
“ Chủ mẫu, Tsukimaru hữu lễ. “
Tất cả đoàn xe phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Song song với đó, nhóm đại thần bên này hảo hơn rất nhiều, chỉ là chắp tay cúi đầu là cùng:
“Cung nghênh hoàng thân hồi cung.”
Irasue chờ bọn họ xong hết thủ tục thì lén lút ngáp một cái, trước bao ánh mắt không biết nói gì của đại thần ung dung tiến lên, cười ôn hòa đỡ lấy tay vị hoàng thân nào đó:
“ Ai nha~ Rườm rà như vậy làm gì? Thân nhân không phải nên thân thiết một chút sao? Để ta xem chút nào, thật gầy a! Mấy trăm năm qua ngươi đã làm những gì mà không chăm sóc bản thân như vậy? Ngươi như vậy ta biết ăn nói thế nào với cậu ngươi a?”
Mỗ gia trưởng ở một bên ý vị liếc mắt. Ngài có thể diễn chân thành hơn chút sao? Nghe cứ như đang muốn mắng hắn đi lâu như vậy còn về làm gì vậy?
Việc kế tiếp liền là lảm nhảm trời trăng của Tây quốc chủ mẫu, lâu dần mọi người cũng nhận ra một điều. Hình như phu nhân đang kéo dài thời gian thì phải, thế nào lâu như vậy còn chưa tâm sự xong? Phu nhân hình như không giống người nói nhiều như vậy a.
Nhìn lại, Tsukimaru bị Irasue nói đến á khẩu, mồ hôi trên trán cũng đã hơi hướng nhỏ xuống. Tsukimaru có lẽ cũng không có thể trạng quá tốt so với yêu lực mà hắn có được từ cha mẹ, có lẽ là do hỗn huyêt không phù hợp gây ra tình trạng này. Điều Mikazuki không lường trước là, Tsukimaru không ngờ cũng có được diện mạo không tồi chút nào, có thể cùng Sesshomaru so sánh một chút. Hơn nữa,không biết có phải vì là biểu huynh đệ hay không, Tsukimaru lại giống Sesshomaru đến năm phần.
“ Phu nhân. “ Mikazuki thật nhìn không nổi Irasue lảm nhảm nhiều như vậy, đỡ trán nói:“ Vào chủ đề chính đi thôi.”
Tsukimaru tựa hồ lúc này mới nhận ra còn một người khác vô cùng xa lạ ở chỗ này, sau những nỗ lực rút tay ra không thành, bất lực nhìn Irasue: Phu nhân, vị này là.. . “
Diễn ngược lại thật tốt. Ngươi xác định hiện tại còn có người không biết hắn là ai?
Irasue vẻ mặt không biết nói gì hơn, giật giật khé miệng:“ Nga, cái đó không cần quan tâm đâu. Chúng ta trở lại vấn đề cũ ha?”
Yêu quái xung quanh không đành lòng che mắt lại.
Hoàng thân, ta hiểu cho nỗi lòng của ngươi.
Mikazuki yên lặng quay đầu. Điện hạ thế nào lâu như vậy a? Ngủ nướng cũng không đến nỗi nào đi?
Vừa nhắc không lâu thì một bóng trắng hạ xuống cạnh hắn, lặng yên không một tiếng động xuất hiện giữa đoàn người. Những người xung quanh hình như không phát hiện ra, vẫn đang đổ mồ hôi nhìn Irasue “ bắt nạt “ Tsukimaru.
Mikazuki thoáng nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn về bên cạnh:“ Có việc gì đột xuất sao, điện hạ? Còn nhị điện hạ nữa, sao lại lâu như vậy? “
Điều đáng sợ là Sesshomaru không chỉ không trả lời hắn, còn quỷ dị hơi đỏ mặt quay đi.
Mikazuki:?????? WTF?
Hình như có gì hắn không biết thì phải. Không lẽ sáng nay xảy ra chuyện gì tốt đẹp rồi?
Mỗ gia trưởng không khống chế được não bổ một chút.
Bị ánh mắt của hắn hun lạnh sống lưng, Sesshomaru liếc mắt, rõ ràng ra lệnh hắn dừng lại suy nghĩ. Có điều, tuy Mikazuki không tiếp tục nhìn chằm chằm Sát điện hạ từ đầu đến chân, hắn vẫn đang phiêu hồn theo dự đoán của mình.
Lát nữa về phải xem lại Hoa Kính mới được. Biết vậy tối qua nên thức lâu hơn chút nữa.
“ Sesshomaru? “
Cuối cùng cũng có người chú ý đến sự hiện diện của Sát điện hạ.
Tsukimaru mừng rỡ vội vã rút tay ra khỏi bàn tay của Irasue, không dừng lại đi về phía hắn, nở nụ cười thân thiện: “ Đã lâu không gặp. Ngươi gần đây thế nào? “
Irasue nuối tiếc thu tay lại, lườm đại nhi tử của mình: “ Ngươi ngủ trên cây sao? Đến muộn như vậy? “
Sesshomaru mới lười cùng bọn họ giao tiếp. Hắn không ngốc để cùng Irasue đấu khẩu, nhàm chán quay đầu sang một bên.
Nụ cười của Tsukimaru không đổi, nhưng người phía sau hắn thì không giống vậy. Thái độ của Sesshomaru nói vui là ngạo kiều, nói nặng chính là khinh thường nói chuyện cùng biểu huynh của mình. Điều này đương nhiên khiến đoàn người từ xa đến kia sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Đây là thái độ đối với thân nhân của mình? Yêu Vương cũng thầm cao quý đi!
Lần này Tsukimaru mang đến còn có không ít hồ yêu thuộc Hồ tộc, thân nhân họ ngoại của hắn. Những hồ yêu này thuộc nhóm đi đầu bảo hộ Tsukimaru, lúc này đều lăm le như muốn đem Sesshomaru đục thành cái sàng.
Không khí trong nháy mắt biến đổi, trở nên căng thẳng lạ thường. Tựa hồ chỉ cần một ngòi nổ sẽ lập tức bùng cháy.
Sesshomaru đương nhiên không ngại cùng bọn họ so lực lượng, đôi mắt kim sắc phẳng lặng như hồ nước lạnh lẽo.
Lâu đến nỗi tất cả đều nghĩ giao tranh sẽ nổ ra, một bóng người màu trắng khác bình tĩnh bước lên giữa tầm mắt bọn họ, cười nhạt lên tiếng:
“Chư vị, nhìn đủ rồi sao? “
Tất cả không khỏi rùng mình. Thế nào lại quên mất vị sát thần này?
Một thị nữ từ chiếc xe lớn phía sau mã xa của Tsukimaru chạy ra, ghé vào tai hắn nói nhỏ gì đó. Tsukimaru có lẽ hiểu rõ lý do, cười nhạt đem người đuổi về trên xe. Thị nữ buồn bực trở về, vén rèm lên tựa hồ muốn đỡ một người khác ra.
Chúng đại thần trầm mặc. Không lẽ còn vị đại gia nào muốn nhảy vào chiến trường nữa?
Irasue đột nhiên có dự cảm không tốt cho lắm. Mấy tên này đang âm mưu gì nữa đây?
Hoàng thân kính mến của nàng tiến lên một bước, nở nụ cười thân thiện nói ra lời nói kinh người:
“ Lần này trở về mẫu thân của ta còn giao cho một việc. Chủ thượng của Hồ tộc muốn cùng gia tộc chúng ta nghị hôn, đối tượng chính là Sesshomaru.