Quay lại trước đó, nhóm người thần bí thành công đào thoát khỏi truy đuổi, hiện tại dừng lại trong phủ đệ bỏ hoang của một quý tộc nghèo ngoại vi Đô thành.
Nữ nhân tức giận ném áo choàng tím xuống đất, ngồi lên bệ đá lớn gần đó: “ Tức chết ta! Thế nhưng bị một con nhóc qua mặt! “
Người có thanh âm quái dị lần nữa lên tiếng, nghe ra có vẻ giống cười nhạo nhiều hơn:
“ Còn không phải do kẻ nào đó tự mãn mình tài giỏi? Nếu để con bé đó sống sót, ngươi tốt nhất suy nghĩ đối sách để trả lời với chủ nhân đi. “
“ Ngươi....” Nữ nhân muốn cãi lại, không nghĩ đến nam nhân cầm đầu đột nhiên đưa tay vào y phục, sắc mặt trầm xuống có thể nhỏ ra mực. Nàng ta tạm thời bị động thái của nam nhân kéo đi lực chú ý, nghi hoặc nói: “ Có vấn đề? Hiện tại không phải nên trở về chuẩn bị đột nhập Lăng mộ đêm nay sao? “
Nam nhân cười lạnh buông tay, bên trong chỉ có một sợi tóc lam ngọc mong manh:
“ Lệnh bài không thấy. “
“ Cái gì!???? “ Nữ nhân không nhịn được kinh hô:“ Sao có thể? Nó không phải được ngươi cất giữ sao? Không có nó đêm nay bằng cách nào có thể vào được Lăng mộ? “
Tiếng cười khằng khặc lại vang lên. Nam nhân ánh mắt tối sầm, sợi tóc trong tay bùng cháy thành tro: “ Lập tức trở về. “
Trên con đường tấp nập, thiếu nữ tóc xanh tung tăng chạy giữa đoàn người đông đúc, trên tay quay quay một tấm ngọc bài màu trắng ngà tinh xảo.
“ Nagusa-san!!!!”
Thiếu nữ tóc lam khựng lại, cười tươi vẫy tay: “ Hojo-sama!!!!”
Nam nhân thở hồng hộc chạy đến, lo lắng nhìn thiếu nữ: “ Không sao chứ? Bọn họ không làm gì ngươi đi?”
“ Sao có thể nha ~? “ Nagusa lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho hắn:“ Đã để Hojo-sama lo lắng rồi! “
Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, kéo tay thiếu nữ trở về: “ Đi! Chúng ta vẫn nên ghé qua y quán một chút! “
“ Thật sự không cần a!” Nagusa giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ đem nam nhân đẩy đi:“ Ngài nên lo cho gia nghiệp của mình a. Ta về phòng thay đồ trước, đừng vào nhìn lén nga!”
“ Ta.....” Fuusa căn bản không kịp nói thêm gì, thiếu nữ đã chạy mất dạng.