[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 137: Chương 137: Không rảnh phụng bồi




Chuyện hai vị đại gia này mâu thuẫn, Mikazuki cuối cùng chỉ yên lặng nhìn bọn họ nháo, cũng không buồn phân tâm ra can ngăn. Có khi hắn can ngăn mọi chuyện mới càng đi hướng khủng bố hơn thì có.

Với lực lượng của Inuyasha lúc này, có thể lắc như vậy đương nhiên là Sesshomaru nhường hắn tác oai tác quái. Chờ Inuyasha lắc mệt rồi, Sát điện hạ mới bình tĩnh sửa lại cổ áo:

“ Xong rồi? “

Tiểu cẩu cẩu một bụng tức vừa tiêu xuống lại lập tức dâng lên. Sesshomaru làm sao có thể để hắn ra tay lần nữa. Thiên toàn địa chuyển trong nháy mắt, chờ Inuyasha định thần lại, Sesshomaru đã đem hắn vác như vác bao tải:

“ Nháo xong rồi liền về. Hiện tại ta không dư tinh lực cùng ngươi nháo.”

Nãy giờ bị coi thành không khí • Mikazuki yên lặng cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Hôm nào phải đi bóc lột họ Chước kia một chuyến mới được, đan dược trong không gian cũng sắp hết hạn rồi a.....

Mắt thấy Sesshomaru chuẩn bị đem người khuân về tẩm điện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ.

“ Katsumiku-sama. “

“ Katsumiku-sama. “

Ma hoàng đại nhân hơi nhíu mày. Thanh âm này chính là thị nữ lúc nãy dâng rượu cho Inuyasha không sai, lúc này đến tìm là có ý gì?

Sesshomaru cước bộ dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía này. Tạm thời có người lạ đến tìm, Inuyasha được tha cho, hai chân chạm đất còn chưa hết choáng váng.

Trong điện lúc này chỉ có ba người, Mikazuki đương nhiên chỉ có thể khổ bức đi ra mở cửa điện. Bên ngoài quả nhiên là thị nữ khi nãy của Tsukimaru. Thấy có người ra mở cửa, nàng ta hơi rũ mắt, cung kính cúi đầu: “ Mikazuki-sama. “

Sesshomaru nhanh nhẹn đem Inuyasha chắn lại sau lưng. Tiểu bán yêu ít nhất không có phản đối, bởi vì hình thái hiện tại của hắn không thích hợp bị nhìn thấy.

“ Có chuyện? “ Ánh mắt gia trưởng đại nhân nhạt nhẽo, nhìn không ra hỉ nộ. Thị nữ nọ mảy may không chút sở giác, hoàn thành nhiệm vụ của mình:

“ Hoàng thân lệnh nô tỳ đến truyền đạt, hoàng thân muốn gặp Katsumiku-sama một lát. “

Lời này vừa ra, cả ba người có mặt trong điện đều nhíu mày. Mikazuki trên môi vẫn là nụ cười, nhưng bên trong một chút ôn hòa cũng không có:

“ Chuyện này là không thể. Không nói đến hiện tại đã sắp vào đêm, Katsumiku là Yêu hậu định sẵn, Tsukimaru lại là hoàng thân quốc thích, cô nam quả nữ nửa đêm gặp nhau, chuyện này truyền ra còn đâu mặt mũi của hoàng thất? “

Thị nữ kia giống như không đặt ý kiến của hắn vào mắt, cường điệu lần nữa: “ Hoàng thân cho mời Katsumiku sama tự nhiên đã tính hết. Chuyện danh dự Mikazuki đại nhân không cần lo lắng, hoàng thân sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của nàng. Xin ngài đừng làm khó nô tỳ. “

Mikazuki nheo mắt. Hắn ghét nhất loại người không tự biết lượng sức mình như thế này.....

Trường hợp nhất thời rơi vào giằng co bất định.

“ Ta đi là được chứ gì? “ Thanh âm trong trẻo vang lên từ phía sau. Mikazuki hơi ngoái đầu, phát hiện Inuyasha đã đeo khuyên tai lên từ lúc nào, đằng sau là Sesshomaru sắc mặt không mấy dễ nhìn.

Xem ra là Inuyasha tự mình chủ trương thăm dò hang địch. Không biết Sesshomaru nghĩ thế nào, nhưng chắc chắn tức giận trong lòng so với sắc mặt tối tăm lúc này còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều.

Thấy đối tượng mục đích xuất hiện, thị nữ hoàn toàn bỏ qua Mikazuki,một lần nữa truyền đạt lại nhiệm vụ của mình. Inuyasha đạp bước đi đến cạnh hai người, nhướng mày: “ Ta mặc kệ hắn muốn làm gì, ngươi chỉ có một khắc thời gian! “

Nói gì thì nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Muốn biết trong túi Tsukimaru bán gì, cũng chỉ có đích thân thử nghiệm một lần. Dù sao Tsukimaru cũng không có gan làm gì hắn trong phạm vi hoàng cung, à không, phải là cả Đô thành này mới đúng. Người phải cẩn thận lúc này cũng không chỉ có mình bọn họ.

Thị nữ rất nhanh dẫn đường đi trước, trên tay là lồng đèn chiếu sáng. Nhìn bóng đêm dần cắn nuốt bóng dáng của Inuyasha, Mikazuki sờ sờ cằm, hứng thú nói: “ Điện hạ, đừng nói với ta là ngài một chút cũng không để ý nha?”

Đằng sau không có tiếng đáp lại, Mikazuki bất đắc dĩ cười nhạt, hẳn là đã chạy mất rồi đi?

Bên tai vang lên tiếng ong ong nhè nhẹ. Mikazuki lấy ra Hoa Kính trong lòng, khẽ vuốt mặt gương sáng bóng. Hình ảnh phản chiếu bên trong lay động, dần hiện ra một cảnh tượng khác. Đối diện là đôi mắt sắc lạnh rất giống hắn, chỉ khác là nó có màu đỏ.

Chước Ngọc Khanh yên lặng một lúc lâu, khàn khàn lên tiếng:

“ Ngươi chơi đủ? “

“ Cũng không có. “ Ma hoàng đại nhân cong cong đuôi mắt, chậm chạp xoay người đi vào trong: “ Hiện tại ta không dứt ra được a.... Còn đang trong giai đoạn nguy hiểm nữa. Chi bằng ngươi cùng họ Ngạn kia đến đây hỗ trợ? “

“ Nằm mơ?! “ Chước Ngọc Khanh không cần nghĩ ngợi liền đáp: “ Ngươi vì sao không tự mình quay lại? Việc gì ta phải vác xác mình đến đó? Ai sẽ trông giữ Ma cung? Ai chặn đám chuột chính đạo đó quấy phá ma tu tu luyện? Nhanh chóng cút về cho ta!!!”

“.... “ Mikazuki không nói gì trìu mến nhìn hắn.

“ Tóm lại, “ Chước Ngọc Khanh khoanh tay ngồi trên bảo tọa,cười như không cười nói: “ Ngươi lúc nào trở lại? Nói ngắn gọn! “

“ Không thể! “ Mikazuki nói như trảm đinh tiệt thiết: “ Các ngươi tự mình lo liệu a!”

Hắn ngồi xuống ngọc thê, bàn tay khẽ vuốt hờ góc cạnh khuôn mặt. Văn lộ nơi đuôi mắt chẳng mấy chốc hiện ra, song song với đó là màu đỏ tươi dâng lên trong mắt trái.

Chước Ngọc Khanh tinh tế nhận ra, so với lần trước gặp, màu đỏ của văn lộ hoa Chước Ngạn càng thêm rực rỡ, sát khí lượn lờ sau lưng người kia cũng càng thêm dày đặc.

Biểu hiện này, không tốt một chút nào.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

“ Ngươi rốt cuộc định đưa ta đi đâu? “

Sau khi vòng qua không biết bao nhiêu khúc quanh, Inuyasha cũng sắp dùng hết kiên nhẫn của mình. Thị nữ phía trước tựa hồ không nghe thấy hắn nói, vẫn cúi đầu đi trước, không có dấu hiệu nào muốn dừng lại. Nhìn bóng đêm dày đặc phía trước, thiếu nữ nhanh chóng dừng bước, nửa điểm hợp tác cũng không có.

Thị nữ nọ cuối cùng cũng dừng lại, khuôn mặt dưới ánh sáng nhập nhòe của đèn lồng không hiểu sao có cảm giác quỷ dị hơn rất nhiều:

“ Xin tiểu thư kiên nhẫn thêm chút nữa. Hoàng thân đang đợi ngài ở ngay phía trước. “

Inuyasha áp chế tức giận trong lòng, một mặt đề cao cảnh giác, một mặt tiếp bước đi về phía trước.

Không biết thị nữ kia dẫn đường thế nào, nhưng cảnh vật xung quanh hắn không thể nhầm lẫn được. Phía trước là đình viện đã bỏ hoang từ lâu, nằm giữa cái hồ kề sát rừng anh đào không xa. Ánh trăng đêm nay không quá sáng, chỉ có một tầng thanh quang mỏng rải trên mặt đất. Đằng xa có bóng người lấp ló giữa đình, hẳn là Tsukimaru không sai.

Thị nữ đến đây thì dừng bước:

“ Katsumiku sama. Mời. “

Inuyasha nhíu mày, lướt qua nàng đi về phía con đường hẹp dẫn ra đình. Dưới chân hắn có lá khô xào xạc sau mỗi bước chân, hai bên đường nước hồ u u gợn sóng, phản chiếu mặt trăng trên cao đang dần bị mây mù che khuất.

Nơi này khiến hắn có cảm giác không tốt một chút nào. Tựa như có thứ gì đó nguy hiểm chực chờ dưới đáy hồ, chỉ đợi hắn mất cảnh giác liền lập tức phá nước lao ra.

Càng tiếp cận đình viện, khuôn mặt của Tsukimaru cũng càng rõ nét hơn. Lúc trước tranh chấp ngược lại không quá để ý, hiện tại mới phát hiện ra người này cư nhiên giống Sesshomaru đến bốn phần. Ở góc nhìn nghiêng, Inuyasha đột nhiên có loại ảo giác cùng Sesshomaru gặp mặt.

Thiếu niên yên lặng dụi mắt, gần đây hình như nghĩ đến tên đáng ghét kia hơi như thì phải.....

“ Katsumiku-sama “ Tsukimaru cũng không giống Sesshomaru keo kiệt nụ cười: “ Ta vui vì ngài thật sự tới. “

Inuyasha không lưu tình bổ đao: “ Thật không phải ngươi ép ta tới? “

“.... “

→_→ Ngươi rất không chừa mặt mũi a....

“ Nói gì thì nói, “ Nam nhân rất nhanh lấy lại chủ đạo, dù sao hắn ăn muối còn nhiều hơn Inuyasha ăn cơm: “ Katsumiku-sama không tò mò vì sao ta mời ngài đến? Cũng đã đến tận đây, không biết Yêu hậu có muốn bỏ thời gian cùng ta đàm thoại một lúc? “

Inuyasha nhíu mày, người này thật sự rất vòng vo! Lằng nhằng như nữ nhân vậy! Rốt cuộc trong hồ lô muốn bán thuốc gì đây? Nếu còn tiếp tục thế này, một chuyến này của hắn không phải lãng phí?

“ Ta một chút cũng không tò mò!” Inuyasha tức giận nói, khoanh tay đứng cười lạnh: “ Nếu ngươi gọi ta ra chỉ để nói mấy thứ nhảm nhí này, thứ không phụng bồi! “

Nói xong liền thật quay người muốn rời đi. Tsukimaru cư nhiên còn hảo tính tình cười khẽ, đáy mắt dần âm u đi.

Quả nhiên một lần thử này không có lãng phí.

Inuyasha đi được vài bước, sau lưng liền có vài tiếng bước chân rất nhẹ vang lên. Đoán ước chừng người kia muốn đuổi theo, thiếu niên không khỏi đẩy nhanh cước bộ.

Bổn đại gia đã phải chọc giận Sesshomaru chỉ để đến chỗ này, ngươi cư nhiên chỉ có vài câu nhảm nhí như vậy?

Nhắc mới nhớ, không biết Sesshomaru giận đến mức nào nữa? Lúc nãy tóc gáy hắn đều dựng đứng....

Cổ tay đột nhiên bị nắm lại. Inuyasha bực mình không thôi, theo bản năng nghiêng người dùng tay còn lại phản kháng. Đến khi cả hai tay cùng bị giam cầm, mỗ thiếu niên mới giật mình nhớ ra mình căn bản không có móng tay bán yêu sắc nhọn lúc trước nữa.

Lưng bị ép tựa vào trụ đình, cảm giác không mấy dễ chịu. Inuyasha cắn răng, trừng mắt:

“ Tsukimaru!!! Ngươi lại muốn giở trò gì? “

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.