Ở trấn Ích Thủy, sau khi Hương Hương thu dọn căn nhà thuê xong xuôi,
liền ngủ tròn một đêm. Sáng hôm sau dậy, nàng tìm người làm một hòn đá
mài nhỏ trước, lấy ra mười lượng bạc, mua đủ tất cả mọi thứ nồi chậu
chén muôi.
Nàng không thể cứ ngồi không mãi, ít nhất cũng phải tìm được kế sinh
nhai. Nàng vừa sinh ra, trong nhà cũng đã mở phường đậu hũ. Mà nếu nói
về đậu hũ, tay nghề làm óc đậu của nàng vô cùng thuần thục. Lúc này nếu
muốn kiếm sống, suy nghĩ đầu tiên đương nhiên là mở phường đậu hũ rồi.
Chỉ có điều tiền nàng dư cũng không nhiều, nên không dám mở lớn. Hơn nữa cũng sợ người khác chú ý, cho nên trước mắt cũng không định thuê cửa
hàng.
Đầu tiên, nàng ngâm đậu tương, sau đó lại cắt ít sườn bò, khi đó dân
chúng chưa được phép tự ý giết bò. Thịt bò rất ít, phần lớn đều là do
quan bán ra. Cũng không phải Hương Hương tiếc chút tiền, chủ yếu là do
nàng mới tới nên hơi sợ, không quen thuộc với khách nơi đây, nếu làm
tương không tốt, chỉ sợ làm ăn cũng khó.
Trên trấn Ích Thủy lại không phải không có phường đậu hũ, người ta dựa vào cái gì mà đến chỗ này ăn.
Nàng đem hành tỏi, nấm đều cắt nhỏ, dùng nước tương ướp thịt bò băm
vụn chung với hành tỏi, lại thêm vào một chút rượu. Chờ thịt ngấm gia
vị, chảo trên dầu cũng đã sôi, liền cho thịt đã được thái hạt lựu bỏ
vào, sau khi thịt đổi màu, cho nấm vào. Sau khi xào chín, cho vào tương
chỗ đậu, dầu ớt đã chuẩn bị. Sau cùng cho thêm một ít nước, chút muối,
đun sôi, đến khi gần cạn nước thì nhấc nồi ra.
Tiện thể cũng đốt nóng đá vôi. Sau đó chờ đậu tương đã được ngâm tốt, nàng bắt đầu nghiền đậu thành tương trước. Sau đó lại lần nữa dùng túi
đậu hũ lọc bã đậu ra. Mãi cho đến khi sữa đậu không hề có tạp chất nữa,
mới đem nghiền bã đậu thêm một lần, tiết kiệm đậu tương.
Sau cùng, đun sôi sữa đậu nành, vừa đun lại vừa vớt bọt ra. Chờ không sai biệt lắm, mới nghiền vụn đá vôi, dùng nước vôi trong điều chế thành tương, cho vào trong sữa đậu nành. Chờ không bao lâu, sữa đậu nành sẽ
đông lại thành đậu hoa.
Hương Hương làm xong những thứ này, sắc trời cũng đã gần sáng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm, rất nhiều thứ không được tiện, làm chậm
trễ rất nhiều thời gian.
Nàng cũng không có ý định làm đậu hũ, trước cứ bán đậu hoa đã, giờ không có cửa hàng, nhiều đồ quá nàng cũng không mang ra được.
Trong phòng bếp đã sớm được chuẩn bị hai cái thùng gỗ, nàng cẩn thận
múc óc đậu lên, chọn một con đường có nhiều người qua lại ngồi bán.
Một tiểu quả phụ xinh đẹp như vậy, đột nhiên ra đây bán đậu hũ, đã
đưa tới sự chú ý của một số người. Hương Hương dùng hai cái ghế trường
mộc nhỏ đặt tấm ván lên, bên cạnh lại để mấy cái bàn nhỏ, để trên một
cái ghế gỗ nhỏ, bắt đầu buôn bán.
Nàng gặp người ba phần là cười, huống hồ dáng dấp lại vô cùng ôn nhu
hòa khí. Người qua đường nhìn qua, đa phần cũng đều là vì mỹ sắc của nữ
nhân này. Óc đậu thực ra chỉ là thứ yếu. Lần lượt có người đến ngồi
xuống, Hương Hương tay chân nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã bưng óc đậu
tới.
Tương kia vừa thơm vừa cay, rất đủ vị. Óc đậu lại mịn màng mềm nhẵn,
cho vào miệng một cái là tan ngay. Lúc mới đầu mọi người còn là vì mỹ
nhân mà đến, nhưng mà sau khi ăn được một chén, lại khen óc đậu không
dứt miệng.
Bởi vì tương làm từ thịt bò, vô cùng đắt, Hương Hương phải bán ba văn tiền một chén. Thành Tiểu Kế giàu có hơn nhiều so với huyện Lệnh Chi,
giá tiền này cũng coi như còn rẻ. Chỉ chốc lát sau, xung quanh sạp nhỏ
đã chật kín khách đến ăn đậu hũ não. Hương Hương bận rộn đến trở tay
không kịp.
Hai thùng óc đậu, mới qua hai canh giờ đã hết sạch, lại còn có khách
nhân không có chỗ ngồi phải đứng bên ven đường ăn. Người không biết còn
tưởng ở đây đang xảy ra chuyện gì hay ho nữa ấy chứ.
Hương Hương chờ bán xong đậu hũ não, một mình lặng lẽ dẹp quầy. Bàn
ghế tuy không nặng lắm, nhưng để chung một chỗ vẫn hơi nặng. Nàng từ từ
đi về phía căn nhà thuê nhỏ của mình. Xung quanh có mấy sạp xem quẻ, bán trái cây, bán trà lạnh, nhưng cũng chỉ nhìn nàng mà thôi.
Mọi người vẫn là có chút coi thường nàng, luôn cảm thấy một nữ nhân
xinh đẹp như vậy, tự mình đi ra mở sạp, buôn bán tốt như vậy, chẳng lẽ
thực sự lại do người ta đến muốn ăn đậu hũ sao?
Vậy nên cũng chẳng muốn giúp một tay, cứ thờ ơ mà nhìn.
Sau khi về nhà, Hương Hương tính toán, mặc dù thịt bò đắt, nhưng hôm
nay cũng kiếm được hơn hai trăm văn tiền. Một mình nàng dùng chắc chắn
đủ. Bình yên như vậy quanh năm suốt tháng, chỉ cần chịu khó lao động,
còn lo không kiếm nổi cơm ăn sao.
Nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng lúc này vẫn chưa thể nghỉ ngơi được ——bã
đậu còn nhiều như vậy. Thời tiết này, bã đậu để không bao lâu sẽ hư hết, bỏ thì tiếc lắm.
Nàng bỏ bã đậu ra, cắt chút hành lá, đem sữa đậu và hành lá hòa cùng
với tương, lại cho thêm bã đậu vào, sau cùng rắc chút bột lên bề mặt và
cho thêm ít muối. Đợi dầu sôi, cho bã đậu vào chiên thành bánh trứng gà
bã đậu. Lại nấu thêm một nồi cháo, tiếp tục mang ra ngoài bán.
Lúc này bán rẻ hơn, một cái bánh bã đậu chỉ có một văn tiền. Có khi còn được đưa kèm thêm chút cháo.
Dưới sông Ích Thủy có mấy người dân nghèo đến đào sông, thích đồ rẻ
nên toàn bộ đều qua đây ăn, như vậy nàng cũng bán hàng được nhanh hơn.
Hương Hương bán xong, lúc trở lại nhà cũng đã là xế chiều. Nàng mệt
mỏi đến xương cũng muốn rã ra, tùy tiện ăn chút bánh bã đậu, uống chút
sữa đậu nành, liền ngả người ra ngủ.
Lúc người của Mộ Dung Lệ đang tìm tòi lục soát ở thành Đại Kế, thì Hương Hương lại đang bán đậu hũ ở thành Tiểu Kế.
Thời buổi này, nếu muốn tìm kiếm một người, thực sự là chuyện vô cùng khó khăn. Cho dù có là nhân vật tai mắt thông thiên như Mộ Dung Lệ thì
cũng không thể nào trong chốc lát mà tìm ra ngay được. Hương Hương cũng
không nghĩ quá nhiều đến chuyện trong vương phủ, đôi lúc cũng sẽ nhớ đến Tiểu Huyên Huyên.
Nhưng mà có nhớ cũng đâu giải quyết được chuyện gì, dù sao con người
cũng luôn phải hướng tới phía trước, sống cho thật tốt mà thôi. Nàng
cũng có chút mừng vì con gái không ở đây, cuộc sống như thế này, nàng có thể tự tin nói là vô cùng vui vẻ, nhưng dù sao đối với trẻ con mà nói,
vẫn là một cuộc sống rất kham khổ.
Mỗi sáng sớm, Hương Hương đều rất đúng giờ đi đến đầu đường bán óc
đậu. Nói chung là làm ăn, cần nhất vẫn là kiên trì bền bỉ, nếu như cứ
muốn ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, thì từ từ khách cũng sẽ không
tới nữa. Mỗi ngày nàng đều phải gánh mấy cái bàn ghế nặng nề đi đi về
về, có khi còn phải đi về ba bốn chuyến, mới bán hết.
Chủ sạp bói quẻ với bán trà bên cạnh thấy vậy, cũng khó tránh khỏi có chút động lòng. Một nữ nhân, chỉ cần có thể chịu khổ, đa phần đều không phải là người hư hỏng gì. Với lại, mỗi lần Hương Hương đi bán đều mặc
những bộ y phục vải bố hết sức đơn giản, trang sức sặc sỡ gì cũng không
thấy đeo.
Nàng lại là một nữ tử đơn thân hiểu chuyện, bình dị, không gây chuyện thị phi, đối nhân xử thế lúc nào cũng rất lễ độ, quy củ. Người bên cạnh khó tránh khỏi liền sinh chút hảo cảm.
Sáng nay, Hương Hương vừa mới bán xong đậu hoa, chủ sạp bán trà bên
cạnh liền nói: “Cô chuyển đồ đi tới đi lui như vậy, có mệt không hả.
Không cần dọn nữa đâu, ban ngày cứ để đấy bọn ta trông cho, còn buổi tối thì cô dọn để vào trong sạp bán trà của ta này, hôm sau chỉ cần dọn ra
là được.”
Trước kia Hương Hương không dám nói chuyện nhiều với bọn họ, chỉ sợ
người ta hiểu lầm, cũng sợ biết mặt mà không biết lòng, có người lại có ý đồ xấu gì đó. Lúc này cũng đã bán được mấy ngày, thấy thư sinh bói quẻ
với ông lão bán trà bên cạnh cũng đều là người đứng đắn, liền vui vẻ cảm ơn.
Về sau mỗi sáng sớm, thư sinh bói quẻ và ông lão bán trà đều có đậu
hũ não ăn miễn phí. Nhưng hai người cũng không muốn chiếm tiện nghi của
một tiểu nữ nhân, bình thường đều qua giúp đỡ nàng dọn bàn khiêng gánh.
Lúc này Hương Hương mới được buông lỏng một chút.
Nam nhân bán trái cây bên cạnh thích nói khoác, thường nói mấy lời
không đứng đắn. Bà chủ bán y phục bên cạnh còn thường xuyên ứng đối với
hắn. Ngày thường ba dưa hai táo mà chiếm chút tiện nghi. Hương Hương
không quá để ý đến hắn, cũng không bao giờ nhận lấy trái cây hắn đưa.
Bình thường nếu như đang bận, lập tức trừng mắt lên mà quát. Thư sinh và ông lão bán trà biết cũng đều bênh vực nàng, nên hắn cũng không dám làm bậy.
Trấn Ích Thủy vốn cũng không phải là một trấn lớn gì, Hương Hương
ngây người ở đây sáu, bảy ngày, dần dần cũng đã quen được với mọi người.
Chủ nhà Dương Lục nương nhiệt tình, nói nhiều, thích nhất là tám mấy
chuyện bát quái ở trấn trên. Ông lão bán trà Trần bá thì có con trai đi
đến thành Tấn Dương làm ăn, tự mình cùng bạn già cùng mở ra một quán
trà. Thư sinh bói quẻ bên cạnh viết chữ rất đẹp, bình thường đều giúp
người viết thư, viết câu đối đủ thứ, tạm thời sống qua ngày. Tính tình
ngay thẳng, một lòng chuyên tâm đọc sách, muốn lấy được công danh.
Hương Hương vẫn thường nghe hai người nói chút chuyện lý thú ở thành
Tiểu Kế, từ từ cũng cởi mở hơn một chút. Nàng không cố gắng liên lạc với người nhà, cuộc sống trong vương phủ, tựa hồ cứ như vậy mà lặng lẽ rời
xa nàng. Nàng lại càng thích cái trấn yên bình, tĩnh lặng này hơn, có
nước sông róc rách, có khói bếp lượn lờ.
Mộ Dung Lệ không hề rời khỏi thành Tấn Dương, nếu như hắn đích thân
rời đi, mọi chuyện sẽ trở nên rất to tát. Cho dù bất luận kẻ nào biết
được hắn vì một nữ nhân mà tự mình xuất thủ, thì đều không phải là
chuyện tốt lành gì. Sau bao nhiêu lần tìm kiếm không được kết quả gì,
Quản Giác rốt cuộc cũng biết được, người kia không hề ở thành Đại Kế. Có lẽ đã từng ghé qua, nhưng giờ thì nàng đã rời đi rồi.
Cái thành bốn phía đều thông như thế, một người giống như giọt nước
nhập vào biển khơi, hoàn toàn không thể nào tìm ra được. Hắn phái người
đi một chuyến đến huyện Lệnh Chi, vợ chồng Quách Điền căn bản không hề
biết đến chuyện của Hương Hương. Ngay cả chuyện nàng bị thả ra ngoài phủ đến ở ngoại trạch cũng không hề hay biết. Người của Mộ Dung Lệ cũng
không hề kinh động đến bọn họ, sau khi điều tra rõ tình hình liền bẩm
báo lại cho hắn.
Mộ Dung Lệ cũng không nghĩ rằng, nữ nhân này lại thực sự hạ quyết tâm bỏ hắn đi như vậy. Hắn cười lạnh, nàng tốt nhất cứ cầu xin ông trời phù hộ trước đi, cả đời này đừng để lão tử tìm ra được!
Không, nàng cho rằng nàng thực sự có thể chạy thoát khỏi ta sao!
Hắn trầm giọng nói: “Đi đến huyện Lệnh Chi, nói đón con trai của
Quách Điền, Quách Dương, đến thành Tấn Dương. Bổn vương sẽ đích thân dạy hắn tập võ.”
Người của Tốn vương phủ đi một chuyến đến huyện Lệnh Chi, truyền lại
mệnh lệnh của Mộ Dung Lệ. Quách Điền cảm thấy không thể tin được, Quách
Dương vẫn còn nhỏ, thoạt nhìn vị vương gia này cũng không phải là người
kiên nhẫn gì cho cam. Tại sao đột nhiên lại muốn đón người đến dạy võ
trong phủ?
Trước kia xem ý tứ của Hương Hương, không phải rất không tán thành
việc cho đệ đệ mình nhập ngũ sao. Hơn nữa, người lần này tới lại nói
rằng đây là ý của vương gia, không hề đề cập nửa câu đến Hương Hương.
Thế nào lại không phải là ý của Hương Hương chứ?
Ông không nghĩ ra, nhưng đã là mệnh lệnh của Mộ Dung Lệ, ai lại dám
nói một chữ không đây? Không nghĩ ra được cũng chỉ đành phải mặc cho
Quách Dương theo chân bọn họ đi thôi.
Nhưng thật ra Quách Dương lại không thèm để ý chút nào, thậm chí còn
rất cao hứng nữa. Hắn vốn đã coi Mộ Dung Lệ là đại anh hùng, vẫn luôn
xem như mục tiêu phấn đấu suốt đời của mình. Bây giờ đột nhiên biết có
thể được hắn truyền thụ võ nghệ, có chỗ nào không cao hứng mà để ý đâu?
Quách Điền kéo con trai đến trước mặt, sợ Quách Trần thị nghe được
lại lo lắng, chỉ lén dặn dò, “Đến vương phủ thì đi xem tình hình của tỷ
tỷ một chút. Nếu có chuyện gì, nhất định phải viết thư gửi cho cha với
mẹ biết! Chuyện gì không biết thì lúc không có ai cứ đến nói với tỷ tỷ,
đừng có ở bên ngoài mà nói bậy nói bạ đấy! Vương phủ không giống như
những nơi khác, quy củ nhiều, không thể cứ ỷ vào tuổi nhỏ mà làm bậy
được. Hơn nữa, trong phủ còn có vương phi, không được gây họa cho tỷ tỷ, nghe chưa!”
Quách Dương đâu còn tâm trí đâu mà nghe cha càm ràm như vậy, liên tục gật đầu. Ngay cả đợi Quách Trần thị chuẩn bị y phục cho cũng không đợi, liền theo người của Tốn vương phủ rời đi.
Vợ chồng Quách Điền cũng ra tiễn hắn, nhưng không đuổi kịp khoái mã
của vương phủ, chỉ kịp tới đến bên đường, nhìn một hồi mù bụi. Vợ chồng
hai người nhìn nhau, vừa mừng nhưng cũng lại vừa lo. Đứa con trai mười
ba tuổi này, rốt cuộc cũng đã chạy một con đường khác, không thể nào
đoán nổi nữa rồi.
Tất cả thân bằng quê nhà đều hâm mộ mãi không thôi, Quách gia vừa bay ra một con kim phượng, bây giờ con trai lại có tiền đồ như vậy. Sau này nhất định như đại bàng tung cánh, tiền đồ vô lượng. Quách Điền khiêm
tốn đáp lại lời khen tặng của mọi người, trong lòng cũng toàn là thở
dài.
Con người khi còn sống, có người thì cầu vinh hoa phú quý, có người
lại cầu cả đời bình an. Nhưng cuộc sống này không phải thần phật nào
cũng đều có thể đáp ứng được, ai muốn cái gì liền cho người đó.
Quách Dương một đường đi theo người của vương phủ đến thành Tấn
Dương, từ lúc ra đời đến nay, có khi nào hắn được đi qua một cái thành
sầm uất như vậy, trong nháy mắt liền bị mê hoặc. Người trong vương phủ
lại đối với hắn vô cùng kính cẩn, cứ một tiếng tiểu công tử, hai tiếng
tiểu công tử.
Cuộc sống của Quách gia bây giờ cũng đã khá lên rất nhiều, Quách
Dương đi ra cửa, trên người cũng mang theo không ít tiền. Hắn nghĩ lại
cho tới bây giờ chưa từng được gặp cháu gái nhỏ, liền đi đến cửa hàng
vàng bạc mua cho cháu gái một cái khóa vàng trường thọ nhỏ. Tiểu quận
chúa của vương phủ đương nhiên không thiếu mấy món đồ này, nhưng dù sao
cũng là một chút tâm ý của cữu cữu mà.
Vẫn còn đang choai choai mà đã nghĩ được như vậy cũng không dễ dàng
gì. Người của vương phủ cũng không cản hắn, dẫn hắn đi tìm một cửa hàng vàng bạc. Còn về chuyện của Hương phu nhân, không được Mộ Dung Lệ cho
phép, không một ai dám mở miệng ra với hắn.
Lúc Quách Dương đi vào Tốn vương phủ, Mộ Dung Lệ đang ở trong thư
phòng nói chuyện với Chu Ức. Hạ nhân đến bẩm báo, hắn trực tiếp phân phó Quản Giác đi an bài chỗ ở cho Quách Dương. Quách Dương đi theo Quản
Giác, hỏi: “Quản đại ca, ta có thể đi gặp tỷ tỷ ta một chút được không?”
Trong lòng Quản Giác vẫn âm thầm kêu khổ, Mộ Dung Lệ cũng không căn
dặn phải trả lời như thế nào. Ông chỉ khom người nói: “Tiểu công tử
không cần khách khí đâu ạ, Quản mỗ là gia nhân, đảm đương không nổi một
tiếng đại ca của tiểu công tử đâu ạ. Hương phu nhân….” Suy nghĩ một
chút, gạt Quách Dương không hiểu biết, nói: “Hương phu nhân dù sao cũng
là nữ nhân của vương gia, nam nữ hữu biệt, tiểu công tử vẫn nên đợi
vương gia rảnh rỗi một chút rồi cùng nhau đi gặp cũng không muộn.”
Trước khi tới, Quách Dương cũng biết quy tắc trong vương phủ rất
nhiều, không giống như ở nhà. Lúc gần đi, Quách Điền cũng đã dặn đi dặn
lại, vì vậy cũng không nghi ngờ gì, chỉ hỏi: “Vậy ta có thể gặp tiểu
quận chúa không?”
Quản Giác thầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Tiểu quận chúa thì được ạ. Tiểu nhân sẽ dẫn tiểu công tử đi.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến sân trong Tẩy Kiếm
các, hôm nay nhũ mẫu Thôi thị ở cùng tiểu quận chúa. Từ xa Quách Dương
đã nhìn thấy một cô bé, tóc thắt bím, đang chạy đuổi theo hạc tiên vô
cùng vui vẻ.
Mộ Dung Lệ không hề có suy nghĩ muốn nuôi hạc, đây là do Khang vương
phi Tô Tinh nghe nói Hương Hương bị thả ra khỏi phủ, nghĩ đến tiểu hài
tử ở trong phủ buồn chán, liền tặng mấy con hạc qua. Coi như là chơi
cùng bé. Quả nhiên tiểu Huyên Huyên không ngừng khóc nháo nhìn thấy hạc
tiên, mấy ngày đầu còn có chút sợ, hôm nay đã cười khanh khách chạy theo sau rồi.
Chỉ là vừa đến tối cái lại khóc, muốn nương ôm ngủ.
Quách Dương đi tới, thấy bé thế nào cũng không đuổi kịp hạc tiên, đột nhiên tiến tới, bắt lấy một con.
Tiểu Huyên Huyên vô cùng cao hứng, chạy qua ôm hạc tiên sờ sờ một
hồi. Hạc tiên đáng thương kia chỉ còn biết gào thét tuyệt vọng, Quách
Dương không hề nhìn hạc, chỉ cảm thấy thật là thần kỳ——ta vậy mà cũng có lúc được làm cữu! Trong nháy mắt đột nhiên lại có cảm giác người lớn.
Phục hồi tinh thần lại, lấy khóa vàng nho nhỏ ra đeo lên cổ cho tiểu
Huyên Huyên. Hảo cảm của Tiểu Huyên Huyên đối với tiểu cữu cữu này càng
ngày càng tăng thêm, không ngừng kéo tay hắn kêu hắn bắt cho con hạc
khác. Quách Dương nói: “Tham quá đi, trong tay con không phải có một con rồi đó sao!”
Tiểu Huyên Huyên mặc kệ, chỉ vào con khác không ngừng kêu lên. Quách
Dương không thể làm gì khác hơn đành đi bắt một con hạc khác, một đại
hài tử với một tiểu hài tử, rất nhanh đã chơi chung với nhau.
Lúc Mộ Dung Lệ tới, đã thấy Tiểu Huyên Huyên dựa vào trong ngực Quách Dương, còn lấy kẹo trong tay đút cho hắn ăn. Hắn tức giận nghĩ, thật mẹ nó bạch nhãn lang. Nuôi lâu như vậy mà mới một tí đã dựa vào địch nhân!
Nuôi con rồi được cái ích gì chứ!
Vẫn là Quách Dương nhìn thấy hắn trước, vội vàng chạy lại hành lễ,
“Thảo dân Quách Dương, bái kiến vương gia”Hồi lâu không gặp, liền làm
một cái đại lễ.
Mộ Dung Lệ cũng không ngăn hắn lại, hắn cao cao tại thượng đã quen
rồi, làm sao lại đi để mắt người khác hành đại lễ quỳ lạy đây. Huống hồ
trong lòng lại còn đang có chút chua chát, ai cho ngươi lừa gạt con gái
của ta, hứ! Sau đó chỉ nói: “Đứng lên đi.”
Quách Dương đứng dậy, nhìn xung quanh một hồi, sau cùng hỏi: “Thưa
vương gia, tiểu nhân có thể gặp mặt tỷ tỷ một chút được không ạ?”
Mộ Dung Lệ ngẩn ra, Quản Giác còn chưa nói cho hắn biết sao?
Hắn nói: “Tỷ tỷ ngươi không có ở trong phủ.”
Quách Dương ngẩn ra, tỷ tỷ ra không phải là thiếp thất chính thức
ngài nạp vào sao? Làm sao lại không ở trong phủ được? Đè nén bất an
trong lòng, hỏi: “Vậy…xin hỏi vương gia, tỷ tỷ của tiểu nhân hiện đang ở đâu vậy ạ?”
Mộ Dung Lệ trầm mặt không đáp, Quách Dương biến sắc, cả kinh nói:
“Vương gia, tỷ tỷ tiểu nhân không phải đã xảy ra điều gì bất trắc rồi
chứ ạ?!”
Mộ Dung Lệ nói: “Bổn vương cần phải giải thích với ngươi sao?” Dựa vào cái gì mà lão tử phải giải thích với ngươi!
Quách Dương sốt ruột, “Thảo dân không dám. Nhưng mà thưa vương gia,
thảo dân chỉ là muốn biết tỷ tỷ mình đang ở đâu thôi ạ! Rốt cuộc là bị
cái gì ạ?!”
Trong lòng, Mộ Dung Lệ thầm nói ta cũng đang rất muốn biết đây, cái
đồ hỗn trướng đó. Vừa nghĩ như thế, nét mặt liền không thiện lương chút
nào. Quản Giác mắt thấy không ổn, vội vàng tiến lên phía trước nói:
“Tiểu công tử đi đường vất vả, cũng đã mệt rồi, xin người về phòng nghỉ
ngơi trước đi ạ.”
Quách Dương đâu có chịu, lập tức lớn tiếng nói: “Quản đại ca! Tỷ tỷ
của ta rốt cuộc là bị làm sao rồi? Tại sao không ai nói cho ta biết hết
vậy!!” Trời ơi! Không phải tỷ ấy chết rồi chứ? Dù sao cũng chỉ là một
hài tử mới lớn, vừa nghĩ như vậy, nước mắt liền trào ra, “Các người mau
nói cho ta biết đi!!”
Quản Giác khó xử nhìn Mộ Dung Lệ, nhất thời tất cả những phép tắc lễ
nghi gì gì đó đều bị Quách Dương ném hết sang một bên. Lớn tiếng chất
vấn: “Huynh khi dễ tỷ tỷ ta, có phải hay không?! Huynh giết tỷ ấy rồi
sao?!”
Mộ Dung Lệ thẹn quá hóa giận, “Vương phủ là nơi để ngươi gào thét lên vậy sao hả? Người đâu, kéo hắn xuống đánh trăm trượng!”
Quản Giác thầm nghĩ, vương gia à, cái này cũng không đúng lắm đâu a!
Người này là người ngài ngàn dặm đến đón, không nói gì lại đánh một trăm trượng rồi sao…
Nhưng mà lời Mộ Dung Lệ nói ra ông cũng không dám không nghe a, gia
đinh liền tới kéo Quách Dương đi. Quách Dương vừa giãy giụa vừa lớn
tiếng kêu: “Huynh rốt cuộc đã làm gì tỷ tỷ ta? Cho dù muốn đánh chết ta, ít nhất cũng phải nói cho ta biết một tiếng chứ! Đó là tỷ tỷ của ta
mà!!”
Mộ Dung Lệ không để ý hắn, hạ nhân đưa hắn xuống, đặt trên băng ghế,
lột quần ra, một trượng đánh xuống! Quách Dương mở to hai mắt, lớn từng
này, lần đầu tiên có người đánh hắn như vậy a! ‘Ba’ một tiếng, mông tê
rần. Sau đó mới thấy đau. Hắn hét thảm thiệt một tiếng, trượng thứ hai
lại rơi xuống.
Một trăm trượng đối với một đứa trẻ mười ba tuổi mà nói, thật sự là
muốn xảy ra án mạng a. Quản Giác vội nói: “Vương gia, đánh đến chết sao
ạ?”
Mộ Dung Lệ trừng mắt nhìn ông, mẹ nó, tiểu cữu của lão tử, ngươi dám đánh chết xem, lão tử đem ngươi đánh chết luôn bây giờ!
Quản Giác biết được, người nhà thì đánh vừa vừa thôi, tầm hai mươi
cái là được. Nhưng mà Quách Dương da thịt non nớt, đánh hai mươi trượng
xuống cũng đủ trầy da tróc vẩy. Cho đến lúc này, Quách Dương còn không
thể tin được——mình thực sự bị đánh sao?! Trời ơi, ở đây chẳng lẽ không
có một ai biết nói lý lẽ hết sao?! Lúc đầu hắn còn cắn răng tức giận
mắng Mộ Dung Lệ, sau chỉ còn biết mở miệng ra kêu đau.
Sau khi đánh xong, người đúng thật yên tĩnh——nửa sống nửa chết, không vùng vẫy nổi.
Quản Giác đưa người về phòng, lại tự mình bôi thuốc, đút một chén
thuốc trị nội thương, chăm sóc cẩn thận. Quách Dương thế mới biết tên
sát tinh này so với tưởng tượng của mình cách xa tít tắp. Hài tử mười ba tuổi, khóc thút thít, hỏi: “Quản đại ca, ta cầu xin huynh nói cho ta
biết đi, rốt cuộc tỷ tỷ ta còn sống hay đã chết hả? Nếu…nếu thật sự có
mệnh hệ nào, dù sao cũng phải có lời giải thích chứ!”
Quản Giác nhẹ nhàng động viên, “Hương phu nhân không có việc gì, tiểu công tử không cần phải lo lắng. Chỉ là trước đây mấy ngày, Hương phu
nhân có ra ngoại trạch dưỡng bệnh….” Thất thất bát bát, nửa thật nửa
giả, đem chuyện Hương Hương rời khỏi thành Tấn Dương nói ra.
Quách Dương nghe được thì ngẩn người ra, sau đó cả giận nói: “Huynh
nói bậy! Tỷ tỷ ta mới không bỏ lại tiểu quận chúa mà chạy đâu! Nhất định là tên kia….”
Đang muốn mắng chửi, Quản Giác vừa nghe, biết không phải là cái lời
tốt đẹp gì, liền lấy tay che miệng hắn lại, “Tiểu gia của tôi ơi, không
được nói lung tung! Để cho ngài ấy nghe được, không chừng lại thêm trận
đánh nữa bây giờ!”
Rốt cuộc Quách Dương cũng vì cái mông đau nhức, nhưng vừa mới nghĩ
đến tỷ tỷ, lòng đau như cắt, không khỏi lại khóc, “Tỷ tỷ ta từ nhỏ đến
lớn, là người thiện lương nhất trên đời, bây giờ lại không rõ tung tích, người trong vương phủ lại cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy? Vương gia
cái gì chứ, đại tướng quân cái gì chứ, ta trước đây thực sự là mắt bị mù mà….”
Quản Giác lại che miệng hắn lại, tiểu tổ tông của tôi ơi, mắt của ngươi cứ tiếp tục mù đi….
Quách Dương vẫn nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy thân thể đau như bị
tách ra vậy. Nhưng mà trời còn chưa sáng, đã có người đi vào, bưng nước
sạch đến cho hắn rửa mặt, rồi nói: “Tiểu công tử, đến lúc rời giường rồi ạ.”
Quách Dương cả giận nói: “Không thấy trên lưng ta toàn là vết thương
sao!” Ta bị vương gia của các ngươi đánh đó, không biết gì hết sao hả?
Hạ nhân hầu hạ cẩn thận, nói: “Vương gia có lệnh, ngài phải rời
giường vào đầu giờ mão, đi vào trong đình, ngài ấy sẽ đích thân dạy ngài tập võ.”
Giờ Quách Dương mới hiểu được đây là sự thật a! Hắn hét thảm: “Nhưng
mà ta đang bị thương!! Ta không dậy nổi, ngươi không thấy gì sao? Ngươi
mù hả!”
Hạ nhân không dám làm lỡ, vừa nói: “Tiểu công tử, ngài nhẫn nại một
chút a!” Vừa không khách khí chút nào nhấc hắn từ trên giường xuống!
Quách Dương cảm giác lưng mình thật sự là nứt ra hết rồi, cái mông cũng
bị téc ra mấy cái. Nhưng hạ nhân kia vẫn vô cùng dứt khoát giúp hắn thay y phục, lại còn giúp hắn rửa mặt, rửa tay, “Tiểu công tử, xin ngài
nhanh nhanh một chút, không đến trễ được đâu ạ!”
Quách Dương nghĩ, ta đây sắp chết, chắc chắn sắp chết rồi!
Tỷ tỷ ta không phải vì hắn dày vò như thế này mà chạy trốn đấy chứ? Trời ơi!!