Đông Phong Ác

Chương 63: Chương 63: Góa Phụ




Toàn bộ Tốn vương phủ đều bị tìm đến long trời lở đất suốt một đêm, Mộ Dung Lệ còn chưa nói lời nào, Quản Giác và Triệu Võ cũng đã sợ hãi không ít. Nếu như tiểu quận chúa thực sự xảy ra chuyện gì, không cần Mộ Dung Lệ lên tiếng, hai người cũng không muốn sống nữa!

Còn có mặt mũi mà sống sao, ngay cả một đứa bé mới hơn một tuổi cũng không trông được!

Mộ Dung Lệ tìm ở Tẩy Kiếm Các hơn nửa đêm, xác định nơi này thực sự không thấy. Nhưng mà một đứa bé nhỏ xíu như vậy, đâu có thể nào đi xa được, mà từ trong phòng đi ra ngoài phủ lại càng là chuyện không thể nào. Đi chỗ nào được cơ chứ…

Hắn lại một lần nữa nhìn về phía Hồ Tẩy Kiếm, sương bao trùm trên mặt hồ như một tầm màn mỏng. Mặt hồ tĩnh lặng như vậy, nhưng kỳ thực sâu không lường được. Nghe đồn trước đây, danh tướng Đại Yến Tả Thương Lang sau khi bị thương, liền đem danh cung Cửu Long vẫn kề cận bên người ném vào trong hồ này, từ đó về sau liền được phong kim treo ấn. Sau này Yến Vương Mộ Dung Viêm sai người tìm suốt hơn một tháng, nhưng không hề thấy tung tích cung thần đâu.

Nếu như con bé thực sự rơi vào trong hồ, chỉ sợ cả thần tiên trên cửu trùng thiên cũng phải bất lực.

Tốn vương tòng quân hơn mười năm, uy danh vang xa như vậy, đột nhiên có một loại sợ hãi thấu đến tận xương. Nếu như thật sự mất Huyên Huyên, làm sao mình đi gặp nữ nhân kia được!

Hắn đứng bên cạnh hồ Tẩy Kiếm, tay phải để lên trán, chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì đó cứ nhảy lên loạn xạ, giống như muốn phá ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có tiếng người nói: “Chưa tìm được sao?”

Là Lam Dụ, Mộ Dung Lệ không quay đầu lại. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy vô lực như vậy. Con bé chỉ có thể tới nơi này, nhưng mà nơi duy nhất ở đây chưa tìm lại chính là hồ Tẩy Kiếm này. Lam Dụ đi tới bên cạnh hắn, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, “Nếu như không tìm được hài tử, huynh có nghi là do ta làm không?”

Mộ Dung Lệ nói: “Ta không có tâm trạng mà nói chuyện đùa đâu.”

Lam Dụ lặp lại: “Nói đi, dù sao thì huynh cũng đâu còn chuyện gì khác để làm.”

Mộ Dung Lệ nói: “Không, Lam Dụ, ta biết rõ nàng là người như thế nào.”

Lam Dụ nói: “Huynh cũng biết sau chín năm, ta sẽ thành người như thế nào sao?” Mộ Dung Lệ không nói lời nào, Lam Dụ nói tiếp: “Được rồi, nếu như không tìm thấy đứa bé, huynh cũng tin không phải do ta làm, vậy huynh làm sao đây? Đón Quách cô nương quay về, bồi thường giống như đối với ta sao? Hay lại tự mình áy náy, thống khổ, vượt qua tám năm?”

Mộ Dung Lệ không muốn nghe nữa, nói: “Ta đi ra ngoài tìm.”

Lam Dụ nhìn theo bóng lưng của hắn, nói: “Lệ ca, huynh rớt một miếng thịt, huynh đau lòng, ta hiểu. Nhưng không phải cứ nhặt lên vá lại vết thương là coi như chưa từng bị cắt mất đâu.”

Mộ Dung Lệ nói: “Bây giờ ta không muốn nghe những lời nói nhảm này, ta chỉ muốn biết Huyên Huyên đang ở đâu thôi!”

Hắn sải bước rời đi, gần ra khỏi viện, Lam Dụ nói: “Những nơi có thể tìm ta đều đã tìm hết rồi, xem ra là có người giấu đi.”

Mộ Dung Lệ nhíu mày, “Không thể nào!” Ai mẹ nó lại có gan này chứ?!

Lam Dụ nói: “Ta không biết là ai, nhưng mà nếu như vẫn còn ở trong phủ, huynh cho rằng đến tận bây giờ mà Quản Giác vẫn chưa tìm ra được sao?”

Mộ Dung Lệ thực sự nhịn không được chỉ muốn chửi lên, “Một đứa bé sống sờ sờ như vậy, nói giấu liền có thể giấu được sao?” Chờ chút, có một chỗ, hẳn không có người nào đi lục soát!

Hắn bước nhanh như bay, chạy về phía Mãn Tinh Lâu của Bệ Cẩm Bình. Kỳ thực Mãn Tinh Lâu đã từng được lục soát qua, nhưng mà Bệ Cẩm Bình ngủ say như chết, không hề bị đánh thức.

Mộ Dung Lệ đi nhanh vào phòng ngủ của nàng, nhưng nàng vẫn đang ngủ say. Thị nữ bên cạnh đáp lời, nói Quản Giác đã cho người lục soát từ trong ra ngoài khắp một lượt rồi. Nhưng mà Quản Giác đương nhiên không dám xông vào phòng ngủ của vương phi, không muốn làm kinh động đến Bệ Cẩm Bình. Mộ Dung Lệ nhíu mày, cũng không có ở đây sao?

Đúng lúc này, Bệ Cẩm Bình tỉnh giấc, vuốt mắt ngồi dậy, hỏi: “Ai đang nói chuyện vậy? Đêm hôm khuya khoắt có cho người khác ngủ không….” Lời còn chưa dứt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt xanh đen của Mộ Dung Lệ, nhất thời cái gì cũng không dám nói nữa.

Mộ Dung Lệ thấy hài tử không có ở chỗ nàng, cũng không muốn nói dông dài với nàng nữa, đang định đi, chợt nghe Bệ Cẩm Bình kêu lên: “Ai nha, nhóc con này, sao con có thể đái dầm ra đây được chứ!!”

Vừa nói chuyện vừa tay chân luống cuống bò dậy, còn rống với thị nữ: “Còn không mau tìm y phục thay cho tiểu quận chúa! Ai nha, hỏi nhũ mẫu xem buổi tối con bé được bú sữa chưa vậy! Trời ơi, thúi quá đi, ta chưa có con——”

Mộ Dung Lệ quay đầu, nhìn thấy tiểu quận chúa đang ngủ bên cạnh nàng, đạp đạp hai chân, vẫn không hề tỉnh. Vì cơ thể thực sự quá nhỏ, lúc Bệ Cẩm Bình còn đang ngủ, cả người bị vùi dưới chăn, không phát hiện ra.

Trong nháy mắt đó, trong lòng như có tảng đá lớn rơi xuống. Con mẹ nó, hồn phi phách tán cũng không bằng thế này.

Sắc mặt của Mộ Dung Lệ, không nhìn ra được bất cứ hỉ nộ ái ố gì, sắc mặt kia, tâm tình cả đời đều giấu ở bên trong. Con mẹ nó! Con mẹ nó!

Hắn không ngừng nghĩ, thật sự muốn đem cái thứ đáng chết này cắt ra thành từng miếng, nấu thành nồi thịt cho rồi!

Hắn đi đến, một tay bế tiểu Huyên Huyên lên, ôm vào trong ngực. Có cảm giác không chân thực chút nào. Tiểu Huyên Huyên bị đánh thức, oa một tiếng khóc lên. Mộ Dung Lệ, có thể khóc là tốt rồi, mẹ nó, tìm một chỗ không người, lão tử cùng khóc với con. Cái đứa tiểu vương bát này!

Ừm, không đúng, như vậy chẳng phải lão tử sẽ thành lão….

Thực sự là giận đến hồ đồ luôn rồi!

Đám người Quản Giác, Triệu Võ nghe nói đã tìm ra tiểu quận chúa, quả thực không khác gì việc sắp bị tử hình bỗng nghe được ngự chỉ đại xá thiên hạ vậy.

Cái gì gọi là có đường sống trong chỗ chết, cái gì gọi là có hi vọng, cái gì gọi là mừng như điên, cái gì gọi là mỉm cười nơi chín suối… Ách, cái cuối cùng bỏ đi. Lúc mọi người chạy đến Mãn Tinh Lâu, Mộ Dung Lệ đã ôm Tiểu Huyên Huyên đi rồi, chỉ bỏ lại một câu: “Lập tức thông báo cho Hương phu nhân!”

Bệ Cẩm Bình vẫn còn đang tức giận, “Cái thứ gì vậy, nói cũng không nói tiếng nào, liền cứ vậy ôm đi! Làm ta sợ hết hồn! Có cái gì hơn người đâu!”

Quản Giác trong lòng thầm nói, không hổ là vương phi, người cao siêu quá đi mất ! Mẹ nó, ngài ấy mang binh mười năm, mấy chục vạn đại binh Tây Tĩnh còn không hù dọa được hắn, ngọn cờ hướng tới nơi nào, Đông Hồ nghe tiếng mà chạy, Sơn Nhung không đánh mà hàng. Người lại đơn thương độc mã, bày ra chút kế vặt, suýt chút nữa đã hù ngài ấy sợ chết khiếp trong chính vương phủ của mình….

Bệ Cẩm Bình thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, mắng xong liền để thị nữ đi thay chăn nệm, xong rồi lại ngủ tiếp. Mộ Dung Lệ ôm bé con xuất hiện, nhũ mẫu liên quan đến chuyện này đã sợ đến ngất đi. Còn lại hai người mới còn chưa được dạy bảo tốt, bất kể thế nào cũng không dám qua——bộ dáng kia của Mộ Dung Lệ, tựa như muốn gặm xương người ta vậy. Có người đến gần mới là lạ!

Tiểu Huyên Huyên khóc mãi không thôi—— cái quần còn đang ướt đây này! Chỗ thắt lưng Mộ Dung Lệ bị cọ xát vào cũng ướt một mảng lớn, cả giận nói: “Người chết hết rồi sao?”

Quản Giác không có cách nào khác, nghiêm lệnh cho hai nhũ mẫu mới nhất định phải đi qua. Hai nhũ mẫu đang đi, chân liền mềm nhũn, hạ nhân cầm y phục của Tiểu quận chúa chạy tới trước. Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm bọn hắn——ý của các ngươi là, để lão tử tự thay y phục cho con bé phải không?

Quản Giác cũng không hề có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, hai đại nam nhân, tay chân luống cuống thay đồ cho Huyên Huyên. Huyên Huyên khó chịu, khóc nháo đủ thứ. Trên đầu Mộ Dung Lệ, bao nhiêu mồ hôi đều tuôn hết ra, mẹ nó, trên đời này tại sao lại có loại trẻ con phiền toái như vậy cơ chứ!

Hắn gầm lên: “Câm miệng!” Thiếu chút nữa đem lão tử hù chết! Con còn có mặt mũi mà khóc nữa sao! Đêm hôm khuya khoắt không ngủ cùng nhũ mẫu, chạy loạn làm cái gì!

Ban đêm Tiểu Huyên Huyên bị đánh thức, vốn đã hơi khó chịu rồi. Giờ lại bị hắn quát cho một trận, nhất thời khóc đến thở không ra hơi. Mộ Dung Lệ thực sự bó tay toàn tập, gào thét: “Hỏi xem hai nhũ mẫu kia chết chưa? Không chết thì lăn tới đây mau! Dài dòng nữa liền giết hết cửu tộc!”

Quản Giác nghĩ thầm, ai ya, loạn hết lên rồi, ông nói: “Để tiểu nhân ôm tiểu Quận chúa đi.”

Mộ Dung Lệ đang nhức đầu, lập tức liền đưa tiểu Huyên Huyên cho ông, “Ôm đi đi!”

Đợi đến khi hài tử được ôm đi, lúc này Mộ Dung Lệ mới bắt đầu thay y phục. Lúc này trống ngực còn đập liên hồi. Hắn ra khỏi phòng, liền đến Thính phong uyển. Mộ Dung Kha đã đi ngủ, còn Lam Dụ thì chưa. Thấy hắn qua, đứng lên nói: “Tìm thấy rồi sao?”

Mộ Dung Lệ ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng, ừ một tiếng. Lam Dụu nói: “Huynh tới tìm ta, không phải chỉ là muốn báo cho ta biết chuyện này thôi đấy chứ?”

Mộ Dung Lệ nói: “Hài tử cần có mẫu thân, nàng ấy nhất định phải về.”

Lam Dụ cười nói: “Vậy huynh định an bài ta như thế nào đây?”

Mộ Dung Lệ cũng không phải là người thích rối rắm, nếu có chuyện gì quá phức tạp, hắn sẽ chuyển qua hướng đơn giản mà nghĩ, “Có thể để cho nàng ấy đến cái viện cách xa nàng nhất, như vậy thì nàng sẽ không phải gặp mặt nàng ấy nữa.”

Lam Dụ trầm mặc, sau đó hỏi: “Nếu như ta không đồng ý thì sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Ở bên cạnh ta, sẽ không có một người nào khác làm chủ nhà nữa. Nàng nhất định phải đồng ý.” Thái độ cương quyết, không hề có chút ý muốn thương lượng nào. Hắn nói tiếp: “Chín năm trước, là ta nợ nàng. Ta vẫn muốn dùng tất cả mọi thứ của ta để đền bù cho nàng. Nhưng mà, Lam Dụ, chín năm trước, con bé bất quá mới chỉ là một hài tử, ta không thể bởi vì áy náy của ta, mà khiến cho hai mẹ con phải chia lìa, nay đây mai đó. Lam Dụ, nếu như con bé thực sự xảy ra chuyện gì….bi kịch chín năm trước, ta sẽ không để nó lại diễn ra một lần nữa.”

Lam Dụ cư nhiên cũng không hề có ý khăng khăng, nói: “Lệ ca, thực ra thì ta bơi rất giỏi.”

Mộ Dung Lệ ngớ ra——cái gì?

Lam Dụ nói: “Trước đây ta nhảy xuống sông, thực ra cũng không phải vì muốn tự sát.” Bầu không khí nhất thời tẻ ngắt, nàng mỉm cười: “Ta biết chuyện này không liên quan gì đến huynh, nhưng đó là lựa chọn của ta. Ta muốn bảo vệ Mặc Dương, bảo vệ cho mấy vạn bách tính trong thành. Bỏ một mình ta, không tính là gì cả. Nhưng mà Lệ ca à, ta cũng không có cách nào cứ thản nhiên coi như không có chuyện gì xảy ra mà xuất hiện trước mặt huynh được. Bởi vì cứ nhìn thấy huynh, ta lại nghĩ đến chuyện này, nhớ tới diện mạo của bọn chúng ghê tởm như thế nào!”

Nàng đưa tay ra, chạm nhẹ vào mặt Mộ Dung Lệ, “Ta nhảy xuống sông cũng không phải là do nhất thời xúc động, hay cũng không phải là do muốn đi tìm chết. Thân thể ta đã cho huynh, ta cũng đã từng có đoạn thời gian sạch sẽ không chút dơ bẩn, Lệ ca, ta cũng đã từng yêu huynh. Ta không phải người chỉ vì mấy tên súc sinh mà đi kết thúc mạng sống của mình. Nhưng ta cũng không muốn đối mặt với huynh. Từ nay về sau, tháng tháng năm năm, phải đối mặt với thương hại, nhường nhịn, thương tiếc của huynh, vĩnh viễn giấu đoạn quá khứ này trong lòng, ở bên cạnh huynh, mỗi ngày cùng một nữ nhân tranh giành tình cảm. Đó không phải là cuộc sống ta muốn.”

Mộ Dung Lệ không nói gì, Lam Dụ nói: “Khi đó ta vẫn còn trẻ không biết gì, ta cảm thấy nếu rời đi như vậy, con mẹ nó, dù huynh có là con chó thì cũng có thể nhớ kỹ lão tử chứ? Hà tất gì sau này phải ân ái lương bạc, kết thúc u ám? Nhưng mà ta không nghĩ tới, huynh lại khổ sở nhiều năm như vậy. Lệ ca, xin lỗi, ta….”

Nàng cúi đầu xuống, trán khẽ tựa lên bờ vai dày rộng của hắn, “Lệ ca, ta mang theo tình yêu và nỗi nhớ rời đi, ta không đau khổ, cũng không nuối tiếc. Bây giờ, ta và huynh, mỗi người đều đã có cuộc sống mới, mạnh mẽ bó buộc nhau, đây chính là kết quả.”

Mộ Dung Lệ chậm rãi nói: “Nàng muốn đi phải không?”

Lam Dụ giơ tay hắn lên, để cho hắn ôm hông mình, nói: “Lệ ca, năm nay tiểu Kha sáu tuổi.”

Mộ Dung Lệ không phản ứng kịp, “Cái gì?” Vậy có quan hệ gì?

Giọng nói của Lam Dụ bỗng nhiên lại mang chút hạnh phúc, “Thằng bé mang họ Đoan Mộc, tên là Đoan Mộc Kha. Là con của tướng công ta, Đoan Mộc Chính Dương.”

Mộ Dung Lệ lập tức lại muốn bốc hỏa, “Tướng công của nàng?!” Đoan Mộc Chính Dương quỷ quái gì từ đâu chui ra vậy?!

Lam Dụ cười không ngừng, “Hôm huynh đến, hắn cũng đang ở trong phòng. Ta nói đem con lên Tấn Dương Thành chơi mấy ngày với huynh.”

Mộ Dung Lệ đã hiểu, “Lam Dụ….”

Lam Dụ quay qua ôm hắn một cái, nói: “Lệ ca, quen biết với huynh, yêu huynh, ta không hối hận. Chuyện ở thành Mặc Dương, ta lại càng không hối hận. Trước đây rời khỏi huynh, ta cũng đã từng hối hận. Biết đâu cứ khăng khăng ở lại bên cạnh huynh, có khi cũng sẽ vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng mà, nếu như đã chọn rồi, sẽ không hối hận nữa.”

Mộ Dung Lệ không biết nên nói cái gì.

Tình yêu và nỗi nhớ trên thế gian này, có cái bất cứ lúc nào cũng có thể phai mờ, héo úa, nhưng lại có những cái mọc rễ thật sâu trong tâm trí, lá xanh tươi tốt đến ngút trời.

Thời gian vì nó mà tô lên lớp men nồng đậm, nhật nguyệt thay phiên, tỉ mỉ trang điểm, khiến nó càng ngày càng tươi đẹp kiều diễm, chỉ là không thể quay về được nữa.

Vòng hoa rất đẹp, nhưng không có ai lấy nó trưng trong nhà. Một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện ra, trang điểm lộng lẫy sống qua ngày, là chuyện nực cười cỡ nào.

Mộ Dung Lệ hỏi: “Tên hỗn trướng kia có đối tốt với nàng không?”

Lam Dụ nói: “Trước đây không tốt một chút nào, còn nói mình là một kiếm khách, đồ rác rưởi, coi mình quý giá lắm ý. Lại còn chê ta thô lỗ, cục cằn!”

Mộ Dung Lệ cả giận nói: “Cái gì?!” Người lão tử coi như là trân báu, thế mà tên hỗn trướng đó lại dám chê?!

Lam Dụ nói: “Sau này ta đánh hắn không ít, nhưng cũng cố gắng không làm đổ máu, hắn mới từ từ đối tốt với ta.”

Mộ Dung Lệ: “…”

Lam Dụ vẫn xem như là người hiểu rõ hắn. Người như hắn, xưa nay vẫn luôn quen hoành hành không kiêng kỵ. Hắn khổ tâm tìm người nhiều năm như vậy, nên đương nhiên cho rằng điều đó quan trọng hơn tất cả. Nếu như nàng trực tiếp từ chối ở Ngọc Hầu quan, Mộ Dung Lệ trong cơn tức giận, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng chọn trở về cùng hắn, mềm mỏng để cho hắn phát hiện ra, thì ra chuyện gì đã qua là là thực sự đã qua rồi. Thương yêu, trên thế gian này không có cái gì gọi là tình yêu vĩnh cửu cả.

Lần đầu tiên hai người nói chuyện suốt một đêm, Lam Dụ kể về cuộc sống sinh hoạt ở Ngọc Hầu quan sau khi cách biệt chín năm như thế nào. Có khi nhắc tới chuyện lúc đi tìm ngọc bắt được chim, hay hái hoa dại. Có đôi khi nói một số chuyện lý thú khi con trai đọc sách, còn có mấy tin đồn thú vị về Đoan Mộc Chính Dương.

Mộ Dung Lệ không phải là người có thể lĩnh hội được mấy cái chuyện tâm tình này, đè nén tính khí, nhẫn nại nghe đến hơn nửa đêm, Lam Dụ hưng phấn hỏi: “Thế nào? Rất vui phải không?”

Mộ Dung Lệ mặt không chút thay đổi, nói: “Chuyện thúi hoắc, cũng đáng để nàng nói lảm nhảm sao?” Nữ nhân, thật mẹ nó, nhiều chuyện quá!

Lam Dụ đột nhiên nhảy lên, một cước đạp tới, “Huynh thì biết cái gì! Cuộc sống, con mẹ nó, toàn là những thứ vặt vãnh như vậy đấy. Huynh cho rằng việc củi gạo dầu muối giống như việc huynh đánh trận, mỗi ngày đều mấy trăm ngàn thây, máu chảy thành sông sao hả?!”

Mộ Dung Lệ tức giận, hừ, mẹ nó, sớm biết phải cùng nàng lải nhải đến hơn nửa đêm, lão tử thà về phòng ngủ sớm còn hơn!

Không vừa ý, Lam Dụ cả giận nói: “Cút, cho tới bây giờ ta mới thấy, nói chuyện với huynh thật phí nước bọt quá đi!” Ta nhớ tướng công quá, ô ô!

Mộ Dung Lệ đứng dậy, trong lòng đã đem nữ nhân xếp ngang hàng với tiểu nhân. Con mẹ nó, nghe con ruồi kêu đến hơn nửa đêm, không cảm ơn thì thôi đi, còn than cái quái gì!

Lam Dụ thấy vẻ mặt khinh thường của hắn, thực sự hận không thể xông tới đánh hắn, “Chẳng lẽ huynh không cảm thấy trong lời nói của ta có chút chín chắn với hạnh phúc nào sao?”

Mộ Dung Lệ nói: “Thà nói chuyện với đầu heo còn hơn!”

Lam Dụ nổi đóa, “Tên khốn kia! Sớm biết vậy lão tử thà gọi đầu heo đến nói chuyện còn hơn!!”

Ở ngoại trạch, sau khi Hương Hương tỉnh lại, vẫn luôn ngơ ngác ngồi trên giường. Cũng may sau nửa đêm, Quản Giác phái người phi ngựa cấp tốc đến báo lại, nói đã tìm được Tiểu quận chúa bình yên vô sự. Trong mắt Hương Hương lúc này mới có lại chút thần thái. Đợi nàng uống thuốc xong, tất cả hạ nhân đều đi xuống, nàng đứng dậy, ngồi trước gương đồng.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu lại như vậy một lần nữa, ta không muốn điên cũng không được nữa. Nàng nhìn mình trong gương đồng, đôi môi đỏ khẽ cắn. Cuộc đời này, cơ hội có thể lựa chọn cho bản thân thực sự rất ít. Gần đến lúc phải chọn rồi, mới phát hiện ra chọn lựa cũng cần phải có dũng khí.

Hương Hương tìm mảnh vải, lấy mấy đồ trang sức trên bàn trang điểm, tất cả đều là đồ mẫu thân và tỷ tỷ đánh cho nàng. Bên trên không có ấn ký của vương phủ, cũng là những thứ duy nhất thực sự thuộc về nàng. Nàng cầm trong tay, sau đó lại mở rương y phục ra, tìm mấy bộ thích hợp cho cuộc sống bình thường, sau khi gói kỹ, quay lại liếc nhìn một lượt tòa nhà này.

Mới tới, nên cũng không có chút tình cảm gì. Có tình cảm chân chính, bất quá cũng chỉ có một người. Đáng tiếc là lần từ biệt này, không hẹn gặp lại. Có lẽ con bé cũng không nhớ được mẫu thân mình ra sao đâu ?

Nhưng như vậy cũng tốt, mỗi một lần xa cách, tim như bị cắt ra từng mảnh vậy.

Nàng gói đồ lại thật kỹ, một lần nữa nhìn về hướng Tốn vương phủ. Bên ngoài chỗ này rất yên tĩnh, ở vương phủ lại rất lộn xộn, Bích Châu và Hướng Vãn đều bị phái về vương phủ nghe ngóng tin tức, đi đi lại lại một chuyến đã mệt lả người, lúc này đã đi ngủ. Những người khác đa phần đều đã được phái đi ra ngoài tìm. Đây chính là thời cơ rời đi tốt nhất.

Hương Hương tắt hết nến, đẩy cửa đi ra ngoài.

Nơi này cách cổng thành rất gần, nàng đi bộ đến dưới cổng thành Tấn Dương, vừa đúng lúc bắt đầu mở cổng thành. Hương Hương đứng trong bóng đêm chưa tan, hơi cắn răng, không quay đầu lại. Một mạch ra khỏi thành, đợi đến khi trời sáng hẳn, nàng tìm được một hiệu cầm đồ, cầm ba món trang sức, lại đổi lấy một chút bạc vụn.

Mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, nhưng trong nhà trước đây mở phường đậu hũ, đến khi thành tiểu thư khuê trung, cũng đã thấy được nhiều chuyện nhân tình thế thái. Lúc này ít nhất cũng biết ở bên ngoài lòng người khó dò, trên người cứ mặc mấy bộ y phục vải, cột tóc lại, giả dạng thành nông phụ.

Đi một đường không để người khác chú ý, hỏi người qua đường, trực tiếp đi đến chỗ thuê xe ngựa, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tự mình bước ra khỏi cửa, nói không khẩn trương thì không thể nào. Đến khi phu xe hỏi nàng muốn đi đâu, cũng không phải không có chút e sợ nào.

Nhưng mà đã quyết định rời đi, đương nhiên phải có chủ ý của mình. Nhà dĩ nhiên là không thể về được, lúc này mà về nhà, nhất định Mộ Dung Lệ sẽ tìm ra. Hai là, nếu cha mẹ biết tình trạng bây giờ của nàng, không biết sẽ lo lắng cỡ nào. Nàng đã trở thành niềm tự hào của Quách Điền và Quách Trần thị, tất cả mọi người đều cho rằng nàng áo gấm vinh quy, phong quang dường nào. Về nhà chật vật như thế này, cũng bất quá chọc cho Vu Khánh chế nhạo mà thôi.

Nàng đáp lại tên một thành——chính là thành Đại Kế. Đây cũng coi như là nơi duy nhất nàng từng đi qua.

Xe đi theo đoàn, chờ mọi người họp lại đông đủ, liền xuất phát. Hương Hương ngồi vào bên trong xe, không biết vì sao, trong lòng lại cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Vẫn luôn quyến luyến, nhưng từ trước tới nay, chưa khi nào lại thuộc về mình. Nếu thực sự không thể, chi bằng buông tay rồi đi không còn dấu vết.

Xe của xa hành đương nhiên không thoải mái bằng xe của Tốn vương phủ, nhưng Hương Hương lại cực kỳ thích không khí tự do này. Trên đường đi, xe cũng chạy qua Cổ Đạo Tấn kế, Hương Hương lần nữa nhìn về phía mảnh rừng rậm kia, chỉ cảm thấy cuộc đời giống như một giấc mộng lớn. Mà bây giờ tỉnh mộng, dã khách tự khứ.

Thành Đại Kế là thành quan trọng thứ hai của Đại Yến, sau thành Tấn Dương. Người ở đây rất đông, đi lại cũng rất thuận tiện.

Hương Hương xuống xe, đứng ở trên con phố hoàn toàn xa lạ, nhất thời luống cuống. Nhưng mà cả đời này, từ huyện Lệnh Chi, đến ổ sơn phỉ, rồi đến bộ lạc Hà Đồ, lên thành Tấn Dương, lại trốn ở Bình Độ Quan, có chỗ nào đã từng quen thuộc qua đâu?

Cố hương bất quá chỉ còn trong giấc mộng.

Nàng rất nhanh định tâm lại, hỏi thăm một vòng xung quanh, cuối cùng vẫn cảm thấy giá cả cửa hàng ở đây quá cao. Trên người nàng bất quá cũng chỉ có vài lượng bạc, không dám phung phí. Về sau biết được bên cạnh thành Đại Kế, còn có một cái thành Tiểu Kế nữa, nàng liền đi tìm, phát hiện ra tiền thuê cửa hàng ở đây rẻ hơn rất nhiều. Hỏi thăm người xung quanh, mướn được một ngôi nhà nhỏ ở trấn Ích Thủy, liền ở lại đây luôn.

Ở trước trấn Ích Thủy, có một con sông Ích Thủy, mặc dù không thể so với thành Đại Kế, tuy nhiên cũng được coi như là một nơi thịnh vượng. Chủ nhà của Hương Hương họ Dương, tất cả mọi người đều gọi bà Lục nương. Là một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi tốt bụng. Thấy Hương Hương lẻ loi một mình, cũng hỏi thăm nguồn gốc một phen. Hương Hương chỉ nói mình là một góa phụ xa quê, đến nương nhờ người thân nhưng không gặp được, lưu lạc đến tận đây, nghĩ muốn dừng chân tại chỗ này.

Lục nương rất đồng tình, còn đi giúp nàng quét dọn nhà cửa.

Đúng ngày hôm sau Mộ Dung Lệ nhận được tin tức. Buổi sáng Bích Châu đi lấy nước cho Hương Hương rửa mặt, nhưng Hương phu nhân luôn dậy sớm, hôm nay, đến khi mặt trời lên cao mà vẫn còn ngủ. Bích Châu có chút lo lắng nên vào bên trong xem thử, mới phát hiện chăn nệm bên trong được gấp rất gọn gàng, còn người đã chẳng biết đi đâu.

Bích Châu thật sự sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng gọi quản gia và hạ nhân tới, mọi người đều kêu khổ không thôi. Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, buộc phải bẩm báo lên Mộ Dung Lệ.

Khi đó Mộ Dung Lệ đang phân phó Quản Giác chuyện đến đón người, đột nhiên nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi.

Không thể nào, nàng lại có gan bỏ đi như vậy sao——ngay cả con gái cũng không cần?!

Cũng không thể nào có hạ nhân nào không muốn sống nữa, mới sáng sớm đã đến đùa bỡn hắn như vậy. Hắn hít sâu một hơi, nhưng vẫn là không nhịn được, gầm lên: “Lão tử nuôi các ngươi rốt cuộc được cái tích sự gì hả?! Tiểu hài tử không trông được, nữ nhân coi cũng chẳng xong! Mấy người chết hết rồi phải không!”

Lúc này Quản Giác thực sự không dám đến gần, nhưng không còn cách nào khác, vẫn là nói: “Tiểu nhân đã phái người đi tìm, lính canh thành báo lại là sáng sớm hôm nay lúc mặt trời mọc có một nữ tử một mình ra khỏi thành ạ.” Nhưng mà sau khi ra khỏi thành, dù sao cũng nhiều người hỗn tạp, thực sự không có cách nào nhận được tin ngay lập tức.

Mộ Dung Lệ nghiến răng giận dữ, “Ra khỏi thành?!” Nữ nhân hỗn trướng này! Bình thường ngay cả cổng thành ở đâu còn không biết, mới một lát, còn học cách ra khỏi được cổng thành cơ đấy!

Hắn thậm chí không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, nói: “Tìm! Quật ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra được đồ hỗn trướng đó!”

Quản Giác nào còn dám có ý kiến gì nữa, vội vàng ra khỏi thành tìm kiếm. Vương phủ muốn tìm người, dù sao cũng rất dễ, rất nhanh đã tra ra được xa hành của chiếc xe Hương Hương đã đi, biết được nàng xuống xe ở thành Đại Kế. Nhưng đến thành Đại Kế, liền không tìm ra được tin tức nào nữa. Bức vẽ chân dung lúc đó rất khó nhận ra người thật. Hơn nữa Hương Hương lại còn cải trang, thực sự không khác gì mò kim đáy bể.

Quản Giác cũng sầu đến trắng đầu, chỉ đành phải lệnh cho quan phủ âm thầm điều tra nghe ngóng, còn phải đề phòng việc tiết lộ thân phận của nàng dẫn đến kẻ xấu chú ý nữa. Như vậy thực sự không ổn chút nào.

Mặt khác, điều khiến ông lại càng buồn hơn đó là——ông trời phù hộ Hương phu nhân ngàn vạn lần chớ nên đi tìm Hàn Tục! Ông vừa cầu khẩn, vừa phái người lén đưa tin đến cho Nhiễm Vân Chu, đến trại ngựa lớn nhất của Nhiễm Vân Chu ở thành Mã Ấp. Thời gian hắn ở đây là nhiều nhất. Nếu có thể chặn Hương Hương lại là tốt nhất, không thể chặn lại cũng tuyệt đối không thể để cho Hàn Tục sinh ra chút tâm tư thiên đao vạn quả nào.

Mộ Dung Lệ đi thăm tiểu Huyên Huyên, đã mấy ngày nay bé con không ăn ngon miệng. Thôi thị dỗ còn khá một chút, nếu Thôi thị không có ở đó, ba nhũ mẫu mới không thể nào dỗ được. Hắn có chút phiền lòng, nữ nhân hỗn trướng này, lão tử đã nói sẽ nghĩ biện pháp mà, nói chỉ cần ở bên ngoài mấy ngày thôi, nàng chạy cái gì chứ!!

Chạy đi, chờ lão tử bắt lại xem, xem lão tử có cắt chân nàng đi không!!

Sau khi nỗi tức giận đi qua, vậy mà lại có chút đau lòng. Nàng không cần con gái, thà không có con gái, cũng nhất định phải rời xa hắn. Hắn đi tới, cầm lấy chén đũa, đích thân cho con gái ăn. Tiểu khốn kiếp này, mẹ con cũng không cần con nữa rồi, còn già mồm cái rắm! Còn không ngoan ngoãn mau ăn hết cho lão tử!

Tiểu Huyên Huyên vẫn hơi sợ hắn, vừa thấy hắn trầm mặt, cũng không dám chọc hắn nữa. Hắn múc một muỗng cơm đút cho bé ăn, bé há miệng, vừa mới ngậm cái, lập tức liền phun ra, lại bắt đầu khóc——nóng.

Mộ Dung Lệ phiền muộn trong lòng, nhưng cũng không nổi giận, lại để cho nhũ mẫu tiếp tục cho bé ăn. Từ Tẩy Kiếm các đi ra, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Sau khi nàng ấy đi, hoa trong phủ dường như cũng không còn nở nữa.

Ngày hôm sau hiếm khi được một lần lên triều, vẫn là Mộ Dung Bác phải đặc biệt phái người đến gọi hắn, nói là Yến vương kêu hắn nhất định phải đi một chuyến. Mộ Dung Lệ đi đến, Yến vương quan sát hắn từ trên xuống dưới, thở dài, nói: “Được rồi, con đi đi.”

Mộ Dung Lệ không hiểu tại sao, giờ đã bãi triều đâu! Mộ Dung Tuyên nói: “Chỉ là sợ quên dáng dấp con lớn lên như thế nào thôi, vào triều lần sau không nhận ra được lại lúng túng. Thỉnh thoảng nhìn vài lần cho nhớ là được.”

Mộ Dung Lệ bị lão đầu tử này cười nhạo một trận, trong lòng nén lửa, vẫn chịu đựng. Đợi đến khi bãi triều, Mộ Dung Bác rốt cuộc cũng đến, nói: “Dạo này nhìn đệ thật không ổn chút nào.”

Mộ Dung Lệ không để ý hắn, lòng nói có thể ổn được sao, lão tử bị hai nữ nhân xâu xé cho thê thảm đây này! Một người xé da, một người hủy xương. Mẹ nó!

Mộ Dung Bác vỗ vỗ vai hắn, nói: “Thanh quan khó quyết việc nhà, nhưng là nam nhân đối với nữ nhân của mình, vẫn nên có chút chủ kiến. Lời của ai cũng nghe, cứ để các nàng nháo như vậy, chỉ càng ngày càng hỏng bét thôi.”

Mộ Dung Lệ trừng mắt nhìn hắn, mẹ nó, có lời này sao không nói sớm, Chu Cát Lượng sau này chính là để miêu tả huynh phải không!

Hừ một tiếng, sải bước đi!

Hắn đi một chuyến đến ngoại trạch Hương Hương bỏ đi, đồ đạc bên trong vẫn đều còn đó. Hắn cũng không biết nữ nhân này đến cùng là có những thứ gì, hoàn toàn không nhìn ra nàng đã mang theo cái gì. Hắn đưa tay ra, cầm một cây trâm phượng trên bàn, đột nhiên nghĩ, nếu như bây giờ nàng lăn về, việc này cứ định như vậy đi.

Nàng đương nhiên sẽ không về. Vì vậy, hắn lại nghĩ, nếu như nàng chỉ chơi đùa hai ngày rồi về, lão tử cũng chỉ đánh nhẹ hai cái mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.