Thấy Bạc Băng không nói gì mà chỉ cắm cúi ăn, Diệp Chính Thần đưa cho cô một ly nước trà, Bạc Băng giơ tay nhận
lấy, uống một hơi hết sạch.
Thật ra, Diệp Chính Thần là một người ưa
sạch sẽ, anh không thích tiếp xúc với nhiều người, đến nhà người khác
thì anh thích dùng loại ly chỉ sử dụng một lần.
Không biết từ khi nào cả anh và cô đã
hình thành thói quen: Anh dùng ly của cô một cách rất tự nhiên, mà cô
cũng tùy ý dùng ly của anh không hề xấu hổ.
“Nha đầu, tại sao em lại thích quân nhân?”
Anh hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc, Bạc Băng cũng suy nghĩ thật lâu, mới nghiêm túc trả lời anh.
“Bởi vì, lúc những người đàn ông bình
thường đang đắp chăn ngủ một cách ngon lành, thì họ phải chịu nắng chịu
mưa vất vả tập luyện thể lực, lúc những người đàn ông khác thưởng thức
những món ngon vật lạ, thì họ phải sinh tồn trong cái lạnh giá rét. Hàng đêm, những người đàn ông khác ăn chơi trụy lạc, hát hò reo vui… Còn bọn họ, ngay cả về nhà thăm vợ cũng phải chờ đến ngày nghỉ phép… Quân nhân
không có tự do, không cần biết họ có đồng ý hay không, chỉ cần có quân
lệnh, ngay lập tức họ phải tuân theo…”
Không biết vì điều gì, lúc này, ánh mắt
Diệp Chính Thần nhìn cô trở nên sâu hun hút, bên trong ánh mắt ấy, dường như chứa đựng nhiều điều mông lung mà Bạc Băng không bao giờ hiểu ra
được.
“Em nói sai gì sao?”
“Không có, em nói tiếp đi.”
“Họ thật sự rất kiên cường, không cần
biết phải chịu bao nhiêu khổ cực, không cần biết phải chịu bao nhiêu cay đắng, khi họ đứng trước mặt người khác, khí chất của họ mãi mãi kiên
cường, trang nghiêm bất khuất.
“Em thật sự rất muốn kết hôn với một quân nhân, mặc dù không thể ở cạnh nhau mỗi buổi tối, nhưng em có thể mỗi
ngày ở nhà chờ đợi anh ấy, chờ anh ấy trở về, giúp anh ấy cởi bộ quân
trang, lại vì anh ấy làm một ít thức ăn ngon, sau đó, em sẽ cuộn mình
nằm trong lòng anh ấy, nghe anh ấy kể về những công việc hằng ngày trong quân đội… Nếu một ngày, anh ấy cho em một sự bất ngờ bằng cách bất chợt trở về nhà sớm mà không báo trước, em sẽ chạy đến ôm lấy…”
Bạc Băng đắm chìm trong ảo tưởng đẹp nhất của đời cô, đây chính là thứ tình yêu lãng mạn mà cô luôn luôn ao ước,
cô không mong thiên trường địa cửu, sớm tối có nhau, chỉ cần mỗi ngày có thể nhớ về nhau, thì đó cũng là một loại hạnh phúc.
Dường như ý thức được bản thân đã đi quá
đà, Bạc Băng e thẹn dùng tay vỗ vỗ hai má đang ửng hồng của mình, cô
nghĩ Diệp Chính Thần chắc chắn sẽ cười nhạo cô, nhưng anh hoàn toàn
không có, ngược lại, anh hỏi cô: “Em không cảm thấy cô đơn sao? Lúc em
bị bệnh, anh ta sẽ không ở bên cạnh để chăm sóc cho em, vào những ngày
nghỉ hiếm hoi, anh ta có thể sẽ nói với em trong quân đội có công việc
cần đến anh ta, anh ta phải đi… Và có thể sẽ có một ngày đột nhiên anh
ta biến mất, em không có tin tức gì về anh ta, không biết khi nào anh ta trở về. Nếu vậy, em có từ bỏ anh ta không?”
“Không.” Bạc Băng kiên định lắc đầu: “Em
biết bản thân họ không muốn như thế! Bọn họ có trách nhiệm, có sứ mệnh…
Nếu có thể lựa chọn, ai mà không mong muốn được ở bên cạnh người mình
yêu thương… Nhưng chỉ là họ không có quyền lựa chọn, chỉ cần còn khoác
bộ quân trang, họ sẽ vĩnh viễn tuyệt đối tuân theo quân lệnh.”
Diệp Chính Thần nhìn về phía cửa sổ, ngoài cửa cây hoa anh đào đang lặng lẽ vươn chồi nẩy lộc.
Anh nói: “Anh hiểu rồi, em thật sự thích cậu ấy.”
“Anh đang nói Ngô Dương sao?” Cuối cùng Bạc Băng mới nhận ra rằng Ngô Dương không phải là người mà cô cần, thật sự không phải.
“Đêm nay, ở cửa hàng tiện lợi anh thấy em chạy về phía cậu ấy… Em biết không, khi đó nụ cười của em đặc biệt rất vui vẻ.”
“Đêm nay? Anh đến cửa hàng tiện lợi đón em sao?”
“Ừ, anh định cho em một sự bất ngờ…” Đôi
mắt Diệp Chính Thần cụp xuống, anh nở nụ cười bình thản: “Nhưng, đã có
một người có thể cho em một sự bất ngờ lớn hơn, bây giờ, anh chỉ là một
người hàng xóm của em, lúc nào cũng làm phiền em.”
Nếu anh biết lúc cô chạy đến bên Ngô Dương, người trong lòng cô nghĩ đến lại là anh, không biết anh sẽ có cảm xúc như thế nào.
“Anh đã hỏi thăm rồi, Ngô Dương là một
người tốt, bình thường biểu hiện của cậu ấy rất tốt, nhân phẩm cũng
tốt.” Diệp Chính Thần vỗ vỗ đầu cô: “Nha đầu, nếu em thật sự thích một
người, nửa năm không phải là quá ngắn, chỉ cần nửa năm em cũng có thể
khiến cậu ấy yêu em một cách chân thành, chấp nhận ở bên cạnh em suốt
đời.”
Lời nói của anh khiến lòng cô đau đớn,
nước mắt dường như sắp tuôn ra. Bạc Băng cắn răng chịu đựng: “Sư huynh,
anh có thể cho em mượn bờ vai một chút được không?”
“Em sẽ không khóc chứ?”
“Không đâu.”
“Thật sự không à?”
“Tuyệt đối sẽ không khóc.”
Thời điểm cô gật đầu cam đoan với anh cô
sẽ không khóc, anh bước đến trước mặt cô, để cô vùi đầu vào vai anh, bờ
vai của anh rộng lớn và ấm áp hệt như trong suy nghĩ của cô. Bạc Băng
cắn răng cố nén cơn đau trong lòng, nhưng nước mắt cô vẫn không thể kiềm được mà lặng lẽ tuôn rơi.
Cô nói: “Sư huynh, em thật sự rất sợ. Em
sợ rằng dù em trả giá vì yêu, nhưng em vẫn không nhận lại được gì. Em
không sợ bị tổn thương, cũng không sợ lòng đau như ruột gan bị cắt thành từng đoạn, từng đoạn. Em chỉ sợ, sợ hạnh phúc hiện tại mà em đang có sẽ không còn nữa…”
“Em chưa từng thử qua, sao lại sợ bị tổn thương? Ngô Dương đối xử với em tốt như vậy…”
Bạc Băng không định nói cho anh biết,
người mà cô đang nói đến không phải là Ngô Dương, mà người đó chính là
anh, cô không dám để anh biết, cả đời cũng không dám mơ mộng.
“Chẳng phải anh nói đàn ông nào đối với phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp đều có cảm tình hay sao?” Bạc Băng hỏi.
“Nha đầu ngốc, chỉ có sắc lang như anh
đối với phụ nữ đẹp mới có cảm tình, Ngô Dương là quân nhân, quân nhân
đương nhiên rất chính trực, quân nhân luôn một lòng một dạ, vì thế cậu
ấy đương nhiên thích em thật lòng.”
“Anh ấy là quân lính vũ trang.” Bạc Băng sửa lời anh.
Thân thể Diệp Chính Thần hơi rung động,
Bạc Băng biết anh đang cười, không cần nhìn cô cũng biết, nụ cười của
anh lúc này quyến rũ như thế nào.
Tay anh bỗng nhiên khoác lên vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Nha đầu, em là một cô gái tốt, chắc chắn cậu ấy sẽ trân trọng em.”
“Nếu anh ấy vẫn không trân trọng thì em phải làm sao?”
“Anh sẽ thay em cho cậu ấy một bài học, dạy bảo đến khi nào cậu ấy biết trân trọng em mới thôi.”
Bạc Băng cười, một giọt nước mắt của cô chảy xuống bờ vai của anh: “Sư huynh, anh đối xử với em thật tốt.”
“Anh chỉ là một người hàng xóm sát vách phòng em, làm sao có thể không đối xử tốt với em?”
Hàng xóm sát vách?!
Haizzz! Lòng dạ của người đàn ông này hẹp hòi thật.
Đêm hôm đó, Bạc Băng và anh trò chuyện
với nhau thật lâu, anh thật sự không hiểu cô đang nói gì và cô cũng thật sự không hiểu anh đang nói gì. Cả hai đều cười đùa rất vui vẻ, cười mãi không ngừng, cười đến mức trong lòng đau nhói, cười để giữ lại nước mắt đang chực tràn ra, để nước mắt có thể xoa dịu vết thương tình cảm…