Trong một buổi bình minh ấm áp của ngày xuân như thế này nhưng Bạc Băng lại khó có được mộng đẹp.
Trong giấc mơ, không khí mang theo hương
thơm của cỏ xanh, cô mặc áo cưới trắng tinh đang bước đến bên cạnh một
người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh, anh cầm lấy tay cô…
Cô cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn rõ mặt
của đối phương. Nhưng lúc ấy trong không gian bất chợt truyền đến một
tiếng động với lực đập rất lớn, đủ kéo cô về với thực tại.
Bạc Băng lau lau nước bọt ở khóe miệng, đưa mắt nhìn về bốn phía, từ vách tường truyền đến hai tiếng gõ.
Đây là thói quen của cô, bởi vì lười
biếng nên ngày thường khi có việc tìm Diệp Chính Thần, cô thường dùng
cách gõ tường để khỏi phải chạy sang phòng sát vách gọi anh.
Một tiếng gõ: Cơm đã có, qua phòng em ăn cơm.
Hai tiếng gõ: Có việc cần anh giúp đỡ, anh có thể qua đây được không.
Ba tiếng gõ: có “Tiểu Cường”(1), cứu em với!
(1) Tiểu Cường: gián, con gián
Bốn tiếng hoặc hơn bốn tiếng: Xin lỗi, đang có việc gấp.
Người nào đó mới sáng sớm đã đập tường, lại đập những ba tiếng, nhất định là đang gặp chuyện khẩn cấp!
Chợt nhớ ra rằng anh đang bị thương, Bạc
Băng bỗng nhiên tỉnh táo hẳn. Ngay cả quần áo vẫn chưa kịp thay, lập tức mặc nguyên bộ áo ngủ chạy thẳng sang phòng sát vách.
Vừa vào cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh
Diệp Chính Thần đang đứng dựa người vào vách tường. Bộ áo ngủ màu trắng
làm tôn lên gương mặt hoàn mỹ của anh. Đặc biệt lúc này trông anh rất
thoải mái, giống như cho người khác cảm giác anh đang tràn đầy nhiệt
lượng để đón chào ngày mới vậy. Trên người anh còn tỏa ra mùi hương bạc
hà thoang thoảng thơm ngát.
Bạc Băng gấp gáp chạy sang, đến mức không kịp thở, bây giờ cô lại bị bộ dạng đẹp trai của anh làm tâm hồn điên
đảo, khiến cô càng thêm ngạt thở.
Bạc Băng dùng tay vỗ vỗ ngực, khó khăn
lắm mới điều hòa lại được hơi thở, thầm nghĩ rằng nếu như bị gương mặt
đẹp trai kia làm kinh động, hẳn là cô chết rất oan uổng.
“Gấp như vậy… Tìm em có việc gì?” Bạc Băng vừa thở gấp vừa nói.
“Tủ lạnh của anh chứa đầy thức ăn hết rồi, anh muốn để thêm mấy chai bia vào mà không được.”
Cô tức giận đến mức muốn tức thở một lần nữa, tiếp tục lấy tay vỗ vỗ ngực.
“Anh tìm em gấp như vậy chỉ vì việc này
thôi sao? Diệp đại thiếu gia, chẳng lẽ anh không biết lấy ra vài thứ là
có thể để bia vào à?”
“Anh có nói anh gấp sao?”
“Anh rõ ràng đã gõ vào tường ba tiếng…”
“À.” Anh nở nụ cười rồi nói: “Anh sợ em không nghe.”
“…” Bạc Băng tức muốn hộc máu.
Cô hít thật sâu, tự nói với chính mình: Bỏ đi, mình là bác sĩ tương lai, không nên chấp nhặt với bệnh nhân.
“Em còn không nhanh giúp anh xử lí chỗ này đi, nhìn lôi thôi quá.”
Bạc Băng bước đến tủ lạnh, mở cửa ra liền thấy, bên trong toàn là trái cây. Trái cây này là do những người đến
thăm bệnh Diệp Chính Thần mua, mấy ngày nay, cô luôn giúp anh “xử lý”
chúng. Nhưng chỉ có điều là hình như mọi người đã quá nhiệt tình, sự
nhiệt tình của họ vượt quá giới hạn tiêu thụ thức ăn cực tốt của cô.
Bạc Băng nhìn kĩ, xem ra quả đào vẫn còn tươi ngon, cô chọn được hai quả lớn nhất, rửa sạch rồi nhét vào tay Diệp Chính Thần.
“Ăn đi, đại thiếu gia ăn nhiều một chút, trái cây có thể làm giảm bớt sự nóng giận.”
“Ơ! Sao em hiểu anh quá vậy, mới nhìn qua đã biết anh đang nóng.”
Có lẽ cô đã quen với cách nói chuyện hai
nghĩa của anh. Bạc Băng lạnh lùng liếc anh một cái: “Hừ!! Khi nào thì
anh mới hết tức giận.”
“Cuối cùng cũng là…”
Bạc Băng hung hăng cắn một miếng đào thật to. Hương vị của quả đào mát lạnh mềm mại, ngọt và mọng nước. Bạc Băng
ngồi xuống giường, trong lúc đang mải mê thưởng thức mùi vị của quả đào, tiếp tục món ăn ngon.
“Nha đầu…” Diệp Chính Thần cầm quả đào,
cắn từng miếng nhỏ, chậm rãi ăn hết, sau đó mới tiếp tục nói: “Khi nào
em rảnh, chúng ta cùng đi xem phim đi.”
Vừa mới ăn được một nửa quả đào, nghe
được từ “phim”, bỗng nhiên người Bạc Băng trở nên cứng đờ. Trong đầu cô
xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ không mặc gì, hình ảnh thoáng qua
đầu óc cô như đám mây đang trôi lơ lửng trên bầu trời.
Nước đào từ khóe miệng cô chảy xuống, chảy dọc theo cằm cô, vài giọt đọng lại trên thân áo…
Diệp Chính Thần cầm tờ khăn giấy lau nước đào ở khóe miệng cô, lại lau nước đào ở cằm cô…
Đợi đến khi cô hoàn hồn trở lại, thì
trước mắt đã là một hình ảnh khiến cô không thể không khủng hoảng… Một
gương mặt quen thuộc lại làm cô thất thần thêm một lần nữa. Anh đang ở
rất gần cô, chiếc khăn trên tay đang nhẹ nhàng lướt qua cổ cô, dường như độ ấm trên ngón tay anh có thể thẩm thấu vào tận da thịt cô.
Không biết là do trong đầu cô vừa thoáng
qua hình ảnh người phụ nữ không mặc áo quần hay là do độ ấm trên ngón
tay anh. Lúc này, Bạc Băng chỉ cảm thấy nhiệt huyết đang dâng trào trong thân thể cô, rồi sau đó dồn lên mặt, khiến cô có cảm giác nóng rát. Do
khó thở, ngực của cô phập phồng dữ dội, vài giọt nước đào đang đọng trên áo ngay trước ngực cô, như nụ hoa đang thẹn thùng…
Ánh mắt anh dừng lại trên áo cô, ánh mắt
không chuyển đi nơi khác mà cứ nhìn chằm chằm vào giọt nước đào đang
đọng trên ngực áo, ngay lúc cô nghĩ anh sẽ hạ tay xuống thì bỗng nhiên
anh dừng lại.
Tiếp theo, anh nắm chặt từng ngón tay của mình lại, cũng thu luôn chiếc khăn vào lòng bàn tay.
Bạc Băng có thể nhận ra đáy mắt anh hiện nay đang có một sự mâu thuẫn dữ dội và đấu tranh mãnh liệt.
Không khí bỗng nhiên thay đổi, Bạc Băng nghĩ cô nên nói gì đó để phá tan bầu không khí “gượng ngập” này.
Nhưng mà cô không biết nên nói gì.
A, cô nhanh nhẹn nói: “Bộ phim đó…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hình ảnh người phụ nữ không mặc quần áo lại lượn lờ trong đầu óc cô…
Bạc Băng chỉ hận là lúc này không thể cắt lưỡi của mình ngay lập tức, trong hoàn cảnh tế nhị này mà cô lại nhắc
đến cái bộ phim “mát mẻ” kia.
“Hả?” Diệp Chính Thần hoảng hốt giương
mắt nhìn cô. Ánh mắt này, đúng là có mang theo điện, nó khiến xương cốt
cô trở nên tê dại.
“Bộ phim đó, anh đã xem rồi sao?” Bạc
Băng nhẹ nhàng dịch người về một hướng khác, tạo một khoảng cách giữa
anh và cô, sau đó lại nói: “À… Thứ em nói là tấm áp phích.”
Diệp Chính Thần nở một nụ cười phóng túng: “Không có, em đã thấy rồi à?”
“Vâng…” Bạc Băng lại từ từ dịch thân người về hướng khác: “Ngày hôm qua, em vô tình nhìn thấy… Không có gì thú vị hết.”
“Thật không?” Diệp Chính Thần ngồi xuống khoảng trống mà thân thể cô đang lặng lẽ dịch chuyển đến: “Trên đó có cái gì?”
Bạc Băng cúi đầu, tiếp tục ăn đào, trong tình cảnh này im lặng là vàng.
Diệp Chính Thần không hỏi cô nữa, ngắm
nhìn gương mặt cô đang ăn đào, nhìn một cách chăm chú. Ánh mắt của anh
lúc này so với tia X – quang lực xuyên thấu còn mạnh hơn, so với tia
laser nhiệt độ còn cao hơn, có lẽ anh cũng đã nhận thấy từng đợt nhiệt
huyết đang sôi sục trong lòng cô. Cuối cùng, Bạc Băng không chịu được
ánh mắt của anh nữa, cô đưa tay lên che mặt.
“Đừng nhìn nữa, em vừa mới ngủ dậy, mặt vẫn chưa rửa, tóc cũng chưa chải.”
“Khó trách…”
Bạc Băng nghĩ tiếp theo anh sẽ nói: Khó trách xấu như vậy.
Nhưng kết quả, anh lại nói một câu cực kì mang thương hiệu Diệp Chính Thần: “Ngay cả nội y cũng chưa mặc.”
Trời ạ! Sao cô có thể quên điều quan trọng như vậy!
Bạc Băng dùng tốc độ nhanh nhất biến mất
khỏi phòng anh, chạy về phòng trọ của cô, trực tiếp chui vào trong chăn, vùi gương mặt đang ửng đỏ vào gối.
Bạc Băng chưa bao giờ trải qua loại cảm
giác như vậy, toàn thân nóng bỏng, tim đập dồn dập không thể khống chế
được. Giờ đây tâm trí cô đang tràn đầy bóng dáng của một người, còn có
hơi thở của người đó. Cô giận anh, cô ghét anh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên, cười đến
mức các mạch máu như đều co dãn.
Về sau, cô mới biết được, đây chính là cái được gọi là tình yêu.
Hỏi vì sao khi yêu một người, biết là đau khổ, nhưng vẫn cứ yêu…
***
Ngày hôm sau, Tần Tuyết chủ động mời cô đi ăn cơm trưa.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, chất liệu khá mỏng, tay áo rủ xuống, dịu dàng như hoa mai, thu hút ánh nhìn của
mọi người xung quanh.
“Tiểu Băng…” Tần Tuyết nhẹ nhàng nâng
tách trà lên, uống một ngụm, nhìn cô đang vùi đầu ăn, rồi nói: “Tớ và
Diệp Chính Thần không phải như cậu nghĩ đâu, bọn tớ không có gì hết, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Tớ biết rồi. Nếu cậu và anh ấy có gì,
anh ấy sẽ không…” Bạc Băng không nói tiếp vế sau, Tần Tuyết buồn bã
cười, nụ cười rất lạnh.
Nụ cười của Tần Tuyết làm Bạc Băng nhớ
lại ngày đầu tiên cô gặp Diệp Chính Thần, cùng với đoạn đối thoại của
hai người, khiến trái tim cô bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Tần Tuyết nói: “Tiểu Băng, Diệp Chính
Thần thay xe như thay áo, nhưng tốc độ thay phụ nữ còn nhanh hơn. Con
người anh ấy, thích theo đuổi sự mới mẻ kích thích…”
Bạc Băng không biết tốc độ thay đổi phụ
nữ của anh nhanh như thế nào, chỉ biết rằng tuy mới quen biết Diệp Chính Thần hơn năm tháng, nhưng anh đã thay đổi ba kiểu xe.
Tần Tuyết nở nụ cười lạnh: “Về sắc đẹp,
phụ nữ có thể duy trì được tám đến mười năm nhưng cảm giác mới mẻ có thể duy trì được bao lâu? Một tháng hay hai tháng?”
Bạc Băng nói với Tần Tuyết: “Theo góc độ sinh lý học mà nói, cảm giác mới mẻ và kích thích chỉ có thể duy trì hơn mười phút.”
…
Bạc Băng và Tần Tuyết trò chuyện hơn một
giờ ở căn tin, đây là lần đâu tiên Tần Tuyết nói nhiều đến thế. Chỉ
trong vòng một giờ cô ấy nói còn nhiều hơn so với mấy tháng Bạc Băng và
cô ấy quen biết.
Tần Tuyết nói cho cô biết: Lúc cô ấy vừa
đến Nhật Bản, Diệp Chính Thần đối xử với cô ấy rất tốt, giúp cô ấy mua
đồ, giúp cô ấy sửa sang lại phòng, giúp cô ấy sửa đồ điện gia dụng… Buổi sáng, anh chở cô ấy đến trường, buổi tối lại chở cô ấy về…
Lúc cô ấy bị đau đầu, dù là nửa đêm anh vẫn đi tìm thuốc cho cô ấy.
Có một lần, anh đi Hokkaido dự hội thảo, cũng mang Tần Tuyết theo, cả hai ở Hokkaido chơi đến nửa tháng, rất là vui vẻ…
Lúc Tần Tuyết đã yêu anh, thì anh lại không còn hứng thú với cô ấy nữa, đối với cô ấy, anh đã mất đi cảm giác mới mẻ.
Tần Tuyết càng cố gắng tìm anh, anh càng
tìm cách lẩn tránh cô ấy. Anh đối xử với cô ấy ngày càng xa cách và lãnh đạm. Tần Tuyết đổ bệnh vì anh, cô ấy nằm ở bệnh viện của trường suốt
một tuần, thời gian đó Diệp Chính Thần và giáo sư thường xuyên đi kiểm
tra các phòng bệnh, nhưng anh không hề ghé qua thăm cô ấy, dù chỉ một
lần.
Ngày Tần Tuyết xuất viện, thấy anh lái
một chiếc xe đời mới, chở một cô gái vụt ngang qua cô ấy. Người con gái
bên cạnh anh có tóc màu vàng kim, mặc chiếc váy ngắn, hàng mi đậm, đôi
mắt to, trông giống một búp bê Barbie
Có người nói cho Tần Tuyết biết đó là con gái của giáo sư Tanaka, cô ấy tên Tanaka Yuko. Về sau, Tần Tuyết nghĩ,
có thể đối với Diệp Chính Thần sẽ không có người phụ nữ nào là cuối
cùng…
Tần Tuyết hận anh, nhưng cô ấy cũng không quên được anh, dù sao cô ấy và anh cũng đã từng có với nhau những ngày
tháng ngọt ngào.
Tần Tuyết nói với Bạc Băng, những điều cô ấy nói với cô hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là hy vọng Bạc Băng sẽ
không đi theo vết xe đổ của cô ấy.
Bạc Băng đương nhiên hiểu được ý của Tần Tuyết.
Phụ nữ thường rất ngây thơ, biết rõ đó
không phải là người đàn ông có thể dựa dẫm, dù đã thấy có rất nhiều
người đi nhầm hướng, biết rõ anh là công tử đào hoa, quy tắc của anh là
yêu chỉ có hôm nay, không có tương lai, không có hứa hẹn…
Phụ nữ thì luôn ngây thơ và mù quáng mà
tin tưởng rằng mình sẽ là người phụ nữ cuối cùng của anh, cứ thế, họ như những con thiêu thân ngốc nghếch lao đầu vào lửa.
Nhưng họ không biết rằng, họ chẳng phải là điểm cuối của anh, nhưng anh… Lại chính là điểm cuối của họ!
***
Buổi chiều không có tiết học, Bạc Băng
lại không muốn làm gì, cũng không muốn về nhà trọ, cô ngồi thẫn thờ một
mình ở phòng nghiên cứu, suy nghĩ thật kĩ về những lời Tần Tuyết đã nói.
Bạc Băng hiểu, Diệp Chính Thần là một
người đàn ông có sức cám dỗ hơn người. Ở gần một người đàn ông như vậy,
muốn không bị anh hấp dẫn, e rằng sẽ rất khó. Nếu cô không muốn là thiêu thân lao đầu vào lửa, thì chỉ còn một cách duy nhất, đó là nhân lúc cô
vẫn chưa lún sâu, phải nhanh chóng chạy thoát khỏi anh, tránh xa anh ra.
Nhưng mà, điều này đối với Diệp Chính Thần có công bằng không?
Anh nhiệt tình giúp đỡ cô, yêu thương cô như một người em gái, nếu cô trốn tránh anh, rời xa anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?
Anh có cho rằng cô ích kỷ hay không… Cô
thầm nghĩ, nếu như cô làm vậy thì quả thực cô đã hoàn toàn không nghĩ
đến cảm nhận của anh.
Dù gì, hiện nay trên người anh vẫn đang bị thương, nếu không có cô, anh phải làm sao đây?
Mâu thuẫn trong suy nghĩ cứ thế dày vò
cô. Đến sáu giờ, Bạc Băng giật mình vì cô còn phải đến cửa hàng tiện lợi làm thêm. Cơm còn chưa kịp ăn, cô đã vội vàng chạy thẳng đến cửa hàng
tiện lợi.
Cả buổi làm, cô phạm phải rất nhiều lỗi.
Cô quên mang sữa nóng cho khách, cô quên trả lại tiền lẻ cho khách, cô
quên đưa khách túi đựng đồ, may mắn là những vị khách và ông chủ đều
khoan dung mà nói với cô: “Không có gì, không có gì!”
Chín giờ năm mươi, Lý Khải đến thay ca
cho cô. Bàn giao công việc xong, Bạc Băng đứng ngoài cửa, tâm trạng đầy
chờ mong hình bóng của một người. Nhưng… Màn đêm vẫn tối như mực, không
thấy bóng dáng một chiếc xe nào, làm lòng cô chua xót khôn nguôi.
Trong bóng tối bất chợt có một bóng người cao lớn đang đi về phía cô. Trong lúc tâm trạng như vừa được sống lại
này, cô không thể kiềm được mà chạy tới vài bước.
Nhưng khi thấy rõ được mặt đối phương, nét tươi cười hiện có trên gương mặt bỗng nhiên cứng lại.
“Ôi!” Bạc Băng hỏi Ngô Dương đang đứng trước mặt cô: “Sao anh lại ở đây?”
“Em về nhà trọ phải không? Anh đưa em về.”
Bạc Băng không nói gì, như ngầm đồng ý.
Đường phố nơi này khá tối, cô thật sự rất, rất cần một người đưa cô qua
đoạn đường này. Nếu không, cô sợ rằng mình sẽ đi lạc hướng mất.
Bạc Băng và Ngô Dương cùng nhau trở về
nhà trọ, trên đường đi, anh ta hỏi cô: “Người hôm qua đến đón em, là bạn trai của em sao?”
Bạc Băng không kiềm chế được mà nở nụ
cười: “Đương nhiên là không phải, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao,
anh ấy là hàng xóm của em.”
“À…!!! Anh thấy dường như anh ta thích em.”
Lời nói của Ngô Dương làm Bạc Băng sửng sốt.
Diệp Chính Thần thích cô, làm gì có chuyện đó!
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?” Bạc Băng
vừa lắc đầu vừa nói: “Anh ấy giống như anh trai của em vậy, anh ấy chỉ
giúp đỡ em như một người em gái thôi.”
Ngô Dương trầm mặc một lát, đi tiếp một
đoạn đường nữa nhưng anh ta vẫn không nói gì thêm, vài lần muốn nói lại
thôi. Cho đến lúc đưa Bạc Băng về đến cửa nhà trọ, anh ta định bước đi,
nhưng cuối cùng dường như không nhịn được nữa, đành cất giọng hỏi.
“Em có thích anh ta không?” Ngô Dương chỉ tay về phía căn phòng của Diệp Chính Thần: “Ý anh là, người hàng xóm
sát vách phòng em.”
Bạc Băng trả lời: “Em xem anh ấy như một người anh trai.”
Bạc Băng vẫn trả lời câu hỏi bằng một đáp án tiêu chuẩn, trước sau không thay đổi. Căn bản là không cần phải suy
nghĩ nhiều, cô vẫn có thể trả lời.
Cô đã quên, trong chuyện tình cảm, hoàn toàn không có câu trả lời chính xác, càng không thể trả lời theo thói quen.
…
Bóng dáng Ngô Dương vừa mới biến mất khỏi cầu thang, cửa phòng sát vách đột nhiên mở ra, làm Bạc Băng giật mình.
Diệp Chính Thần nhìn cô bằng ánh mắt như có như không: “Đừng nhìn nữa, người cũng đi rồi.”
“Ờ…” Cô hoàn toàn không biết Ngô Dương đã rời khỏi khi nào, ngay cả lời chào tạm biệt cô cũng chưa nói.
“Anh đã ăn cơm tối chưa?” Cô hỏi Diệp Chính Thần.
“Ăn, đừng nghĩ em không quan tâm đến anh, thì sẽ không có người quan tâm đến anh.” Diệp Chính Thần nói: “Chị
Phùng vừa cho anh một ít bánh bao, rất ngon.”
Bạc Băng chỉ nở nụ cười mà không nói gì,
cô không nói cho anh biết, là cô đã điện thoại cho chị Phùng, nhờ chị ấy làm cơm tối cho anh ăn. Chị Phùng biết Diệp Chính Thần rất thích ăn
bánh bao do chị ấy làm, nên chị đã nhờ anh Phùng đi mua ít thịt bò tươi
về làm bánh.
Bạc Băng đang mở túi lấy chìa khóa, chuẩn bị mở cửa thì Diệp Chính Thần đột nhiên giữ chặt lấy tay cô nói: “Chị
Phùng làm bánh bao ngon lắm, em qua phòng anh ăn thử đi. Anh có để lại
cho em hai cái, vẫn còn nóng…”
Vẫn chưa nói hết, Diệp Chính Thần đã kéo
tay cô vào phòng anh. Anh dùng tay kia đặt bánh bao đã được bảo quản kĩ
lưỡng để lên bàn, đưa đến trước mặt Bạc Băng, chờ xem biểu hiện vui mừng như trẻ con được tặng đồ chơi của cô.
Bạc Băng cầm chiếc bánh bao lên đưa vào miệng ngấu nghiến, cô sợ một khi dừng ăn thì cô sẽ khóc.
“Ngon lắm à?”
Miệng cô chứa đầy bánh bao nên không trả lời anh được, chỉ có thể gật đầu.
Bạc Băng không hề tham lam, thật sự không hề tham lam. Cô cũng không hề cầu mong người cô nương tựa suốt cuộc đời sẽ có ngoại hình hoàn hảo như Diệp Chính Thần, ưu tú được như anh. Cô
chỉ hy vọng, người đó có thể đối xử với cô giống như Diệp Chính Thần đã
đối với cô, quan tâm cô, giúp đỡ cô.
Sợ cô đói bụng lúc đêm khuya, anh đã giữ lại cho cô hai cái bánh bao nóng hổi.
Nếu như thế, cô nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.