* Mn thấy mị năng suất không, hehe. Hãy cổ vụ mị bằng cách tặng sao và bình luận nhe~ Mãi iu <3
*** Lần đầu tui edit H, nếu mà tui edit làm các nàng tắt nuwsng thì ném đá nhẹ tay thui nhé, tại tui cũng cảm thấy mình edit H nó cứ sao sao đó ;<
** Mn đừng tin tiêu đề, bị lừa đó:))))
- ---------------------------------------
Chương 4: Chính thức động phòng
Edit: Tũm
Dịch vương khóc một trận, tinh thần trở nên tốt hơn. Buổi tối, lúc dùng bữa y cứ nhìn Đổng Tín với ánh mắt mong chờ, y cứ nhìn hắn đến mức hai gò má nóng bừng, thẹn thùng giống như một cô nương.
Đổng Tín không biết lời hứa của mình sẽ có ảnh hưởng lớn như vậy, Dịch vương so với đêm qua như hai người khác nhau vậy. Đổng Tín hiểu được rằng y hoàn toàn buông bỏ những khúc mắc trong lòng, mới ở trước mặt hắn bộc lộ ra chân tình. Ở kiếp trước, hắn chỉ thấy Dịch vương như vậy là trước khi hai người thành thân. Lúc này, hắn có chút không đỡ được, nhưng trong lòng lại cảm thấy vừa áy náy, vừa vui sướng.
Do khi ăn không nói, khi ngủ không ồn* nên Dịch vương cho dù nhìn thì không thể chờ đợi được nữa, vẫn không mở miệng thúc giục Đổng Tín đang nhai kỹ nuốt chậm. Nhưng sau khi hai người ăn xong và súc miệng, y lập tức nháy mắt mấy cái với Đổng Tín: “Về phòng đi, Văn Doãn~ Hôm qua đã nói rồi mà, trở về động phòng nha...”
Đổng Tín nhìn lướt qua những thị nữ xung quanh đang đỏ mặt, nắm tay Dịch vương dắt đi.
*Nguyên văn 食不言寝不语 (thực bất ngôn, tẩm bất ngữ) có nghĩa là khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện. Đây là một trong những nguyên tắc của Khổng Tử.
“Ngươi thật là không có chút nào thẹn thùng hửm? Vừa mới dùng cơm xong, canh giờ còn sớm, ngươi gấp cái gì.” Đổng Tín nói thầm bên tai Dịch vương.
Mặt y ửng đỏ, ngay thẳng nói: “Ta sợ chậm ngươi lại kiếm cớ chạy trốn.”
Đổng Tín cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt y, cũng không nói gì tiếp. Dịch vương không biết, chỉ vì một ngày này mà hắn đã đợi mười năm rồi, cầu còn không được sao có thể chạy trốn.
Hai người trở lại phòng, Đổng Tín nhớ tới muốn chuẩn bị cho việc hành phòng, liền bảo y đi tắm rửa trước.
Dịch vương cười hỏi: “Tắm chung sao?”
Đổng Tín suýt chút nữa thì không kìm nén được, nhắm mắt lại, kiềm chế nói: “Ta không muốn làm dau ngươi. A Thất chớ dụ dỗ ta, ta sợ ngươi chịu không nổi.”
Lúc trước, y quả thật không ngờ mình có thể ảnh hướng lớn đến Đổng Tín như vậy, y cũng không phải là không biết điều, thấy hắn nhịn vất vả vậy, lập tức không đùa nữa: “Xin lỗi, Văn Doãn. Ta... ta đi tắm rửa trước.”
Dịch vương nói xong lập tức bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, Đổng Tín bất đắc dĩ cười, đè nén xúc động xoay người đi đến giường chuẩn bị. Không lâu sau, Dịch vương trở về với mái tóc ướt, Đổng Tín nhận khăn vai trong tay thị nữ, cẩn thận lau khô tóc cho y, sau đó cũng đi đến dục phòng tăm rửa.
Hắn trong phòng tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, rồi ra lệnh thị nữ chuẩn bị nước nóng chờ hắn gọi vào, Đổng Tín an bài ổn thỏa rồi thì trở về phòng ngủ.
Hắn đẩy cửa phòng ra, nhớ lại kiếp trước tình trạng thê thảm lúc hai người viên phòng thì bắt đầu lo lắng không thôi. Trong phòng ngủ có đặt bình phong nên Đổng Tín không nhìn thấy Dịch vương đâu, tâm hoảng ý loạn, nhịn không được gọi: “A Thất?”
Trong phòng không có ai trả lời.
Đồng Tín đành phải tiếp tục đi vào bên trong, vòng qua tấm bình phong chỉ thấy Dịch vương đang khỏa thân nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn: “Văn Doãn ~”
Đổng Tí dừng bước, dưới hông cứng lên.
Mặc dù thân thể Dịch vương đặc biệt, nhưng vẫn là nam tử lớn lên dưới sự giáo dưỡng, y cầm kỳ thi họa đều am hiểu, ngày thường chỉ thích múa đao lông kiếm, nên thân thể và khí phách so với nam tử bình thường càng khỏe mạnh hơn. Lúc này, thân thể rắn chắc mạnh mẽ kia của Dịch vương đang lõa lồ trước mắt hắn, Đổng Tín nhất thời không thể chịu nổi kích thích như vậy, nên phải nhìn đi chỗ khác, lùi một bước nói: “Ngươi... ngươi làm sao....”
Dich vương mãi không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh như không có người.
Đổng Tín lo lắng Dịch vương (nghĩ lung tung), hắn thật vất vả áp bách mình bình tĩnh trở lại, lập tức quay đầu lại nhìn về phía giường. Ánh mắt của hắn lướt qua qua đôi chân thẳng tắp, bàn tay đang năm lại và lồng ngực nhấp nhô, cuối cùng ánh mắt rời đến đôi môi đang run nhè nhẹ kia.
“Đừng sợ..” Đổng Tín bước nhanh về phía trước, dùng bàn tay cũng đang run rẩy của mình khẽ vuốt ve khuôn mặt y: “A Thất, ngươi tội gì mà phải làm khổ mình...”
Dịch vương ngước nhìn Đổng Tín, trong mắt lộ ra vẻ bất an: “Ngươi nói không (e) ngại thân thể ta, ta tin, nhưng nếu không nghiêm chứng thì trong lòng luôn không yên. Hơn nữa... Ngươi rõ ràng là chán ghét ta quấn lấy ngươi, ta cũng không biết vì sao ngươi đột nhiên đối tốt với ta như vậy, tốt đến mức giống như ngươi đối với ta....”
Hắn nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của y, trái tim tê rần, lúc này nằm xuống ôm thân thể lạnh như băng của y. Hắn không muốn nói dối Dịch vương, nhưng hắn biết lúc này nhất định phải giải thích rõ ràng được sự thay đổi này của bản thân, suy nghĩ một lát rồi mới quyết định.
Đổng Tín vuốt ve cánh tay Dịch vương nửa thật nửa giả nói: “Thật ra, ta đã sớm có ý với ngươi, chỉ là hiểu được giữa ta và ngươi có quá nhiều sự ngăn cách. Mặc dù, có tình có ý cũng khó có thể lâu dài, cho nên vẫn luôn không đáp lại ngươi. Ta tưởng là tàn nhẫn với ngươi một chút ngươi sẽ liền biết khó mà lui, ai người ngươi ai bất chấp ăn được cả ngã về không mà đi thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn. Việc đã đến nước này, ta đã không còn đường thoái lui, tất nhiên không còn cách nào hạ quyết tâm bỏ mặc ngươi nữa.”
Kiếp trước, chẳng bao lâu sau khi thành thân trái tim hắn đã rung động trước Dịch vương, chỉ là tranh đấu giữa tứ hoàng tử và thái tử chính là một ngọn núi lớn ngăn cách giữa hắn và y, hắn không dám buông thả để bản thân mình yêu thương Dịch vương. Khi đó, hắn một bên đau lòng, một bên lại dùng lời nói lạnh lùng với y. Sau một thời gian dài, không chỉ Dịch vương khó chịu, mà ngay cả hắn cũng hết sức thống khổ. Về sau, Đổng Tín không chịu nổi nữa, liều mình cưng chiều Dịch vương, chỉ tiếc là không lau sau đó hoàng đế băng hà, hắn liền phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, khiến hắn mất đi A Thất của mình.
Cho nên lời nói của hắn không hoàn toàn là lời nói dối, những mẫu thuẫn và đấu tranh từ miệng hắn nói ra đều là thật, Dịch vương có lẽ nghe ra được sự thật lòng của hắn, ngẩng đầu trong vòng tay hắn, vừa mừng vừa sợ nói: “Ngươi thích ta ư?”
Đổng Tín không hề do dự, dứt khoát gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Dịch vương nghe vậy lại bình tĩnh nhìn Đổng Tín, sắc mặt thay đổi liên tục, đầu tiên là phấn khởi, tiếp theo chuyển thành tủi thân, sau đó là vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ còn lại sự vui vẻ.
“Động phòng đi, Văn Doãn ~” Dịch vương đột nhiên nói, sau đó cử động hôn lên môi Đổng Tín. Y rất thông minh, mặc dù chỉ mới hôn một lần ngày hôm qua, nhưng lại nhớ kỹ cách hôn của hắn, lộ ra đầu lưỡi đẩy đẩy môi Đổng Tín.
Đổng Tín mở miệng, mặc cho đầu lưỡi y vụng về càn quét trong miệng hắn. Đổng Tín ôm Dịch vương vào trong lòng mình, vội vàng vuốt ve tấm lưng vừa rộng lớn, rắn chắc, vừa mịn màng bóng loáng của y, ở trong giấc mơ hắn đã từng vô số lần ôm ấp thân thể này, bây giờ trải qua sinh ly tử biệt mới đạt được ước muốn. Rốt cuộc, một lần nữa lại được ôm vào lòng.
“Ư...ưm...”
Đến cùng Dịch vương vẫn là xử nữ không thể nào bằng Đổng Tín đã có kinh nghiệm 3 năm hoan ái. Đổng Tín ngậm hút lấy đầu lưỡi y hôn đến phát cuồng, người trong ngực cũng đã không chịu nổi mà ngọ nguậy.
Đổng Tín không còn cách nào, đành phải buông y ra, để y dựa vào lòng mình mà thở dốc từ từ bình ổn lại.
“A Thất..” Đổng Tín hôn nhẹ lên đỉnh đầu Dịch vương, bàn tay dần dần di chuyển xuống phía dưới, xoa nắn bờ mông mềm mại, đang vểnh lên của y: “Ngươi là lần đầu, hôm nay sẽ có chút đau...”
Dịch vương thở gấp, đáp: “Ừm, ta biết, ta không sợ đau, ta có thể chịu được.”
Đổng Tín nào có thể từ bỏ được, nhẫn nại giảng giải cho Dịch vương, hắn lắc đầu nói: “Không phải chịu đựng, dau thì nói cho ta, tuy là không tránh được, nhưng còn có thể từ từ tiến đến, hôm nay không được thì mai, ngày mai không được thì ngày kia, ngươi với ta đã định là cả một đời, nên cũng không vội một hai ngày.”
Nói xong, không đợi Dịch vương đáp lại, liền bắt đầu xoa nắn chơi đùa cơ thể y. Hăn đặt một ngón tay giữa bờ mông, từ từ vuốt ve phía dưới, đi đến một nơi có nếp gấp không bằng phẳng, hắn dừng lại nhẹ nhàng đè lên nó, khiến cho y nức nở một tiếng nho nhỏ.
Dịch vương run rẩy, nhỏ giọng hỏi: “Văn Doãn?”
Đổng Tín trả lời: “Hôm nay không làm chỗ này.”
Đổng Tín buông tha chỗ kia, ngón tay tìm kiếm tiến vào sâu hơn. Hôm qua, y bị ngón tay hắn làm rồi, nên hiểu rõ suy nghĩ của hắn, chủ động tách hai chân ra, mặc hắn xoa nắn nữ huyệt ở giữa.
Huyệt động kia của y vô cùng non mềm, hai cánh môi khép hờ mười phần mềm mại, Đổng Tín đưa ngon tay bóp nhẹ hai lần, liền nghe thấy tiếng thở gấp dồn dập của người trong lòng.
Đổng Tín vuốt ve xoa nắn một hồi đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng bóp nhẹ một cái rồi rút tay ra, hắn ôm Dịch vương trở mình, đè y xuống giường, cúi đầu hôn lên đôi môi đang hơi hé mở của y.
“(Ta) làm ngươi thoải mái trước khi đau nhé.” Đổng Tín mút môi y đến mức ửng đỏ, ướt át bóng loáng, lại đi xuống phía dưới liếm cằm, rồi đến cổ: “Chờ một lúc nữa, cho dù ta làm cái gì thì không cần sợ hãi, ngươi chỉ cần hưởng hưởng thụ là được, A Thất hiểu chưa?”
Dịch vương ngửa đầu để Đổng Tín thuận tiện liếm láp, run rẩy nhỏ giọng đáp: “(A Thất) đã hiểu ~”
“Ta biết A Thất rất ngoan mà.”
Đổng Tín dỗ dàng Dịch vương như em bé, đôi môi hắn lướt đến đâu để lại vệt đỏ trên làn da non mịn kia. Tay của hắn xoa nắn lồng ngực y, lòng bàn tay chạm đến một quả anh đào mềm mại từ từ miết, nhéo.
“A~ Văn Doãn...” Dịch vương nắm lấy cổ tay hắn, như muốn ngăn cản hắn nhưng lại không dùng lực: “Ngứa a~”
Đổng Tín dừng tay, ngẩng đầu nhìn y: “Không thích sao?”
Dịch vương lắc đầu, cầm cổ tay hắn ép xuống: “Mạnh hơn chút nữa đi mà ~”
Đổng Tín biết Dịch vương sẽ không cự tuyệt việc mình vuốt ve, hắn giơ tay lên đổi thành ngón tay cái dùng sức vò viên anh đào đã cứng lên kia: “Như này sao?”
“Ừm ~” Y thoái mái đến mức hai mắt híp lại, y giống như không có chút nào sợ Đổng Tỉn chê y dâm đãng, Dịch vương ưỡn ngực đòi hỏi: “Còn có thể.... mạnh hơn chút nữa a~”
“Được, được.” Đổng Tín luôn miệng đáp ứng, lại thêm ngón trỏ, hai ngón tay cùng vân vê, chà niết hạt đậu. Ban đầu, hắn còn lo đây là lần đầu của y, không dám làm quá kịch liệt. Lúc này thấy y trầm mê thì không còn khăc chế nữa, cúi đầu ngậm lấy vành tai y, thô bạo gặm cắn, mút vào.
Tai là chỗ nhạy cảm trên thân thể Dịch vương, bình thường cho dù chạm nhẹ một cái y cũng sẽ run rẩy. Kiếp trước, Đổng Tín thường đùa bỡn chỗ này. Tất nhiên bây giờ có thể trêu chọc một cách dễ dàng. Đổng Tín thân kinh bách chiến, cũng không chỉ giày vò vật nhỏ đáng thương kia, mà có khi thì hung ác chà đạp, khi thi lại nhẹ nhàng liếm mút, như thế mấy lần. Vành tai y trong miệng hắn đã sưng to lên mấy lần. Cơ thể Dịch vương bên dưới cũng càng thêm run rẩy hơn.
Quả nhiên, Dịch vương rất thích Đổng Tín lầm như thế với y, nhỏ giọng bên tai hắn nói: “Lại...lại chảy nước rồi, Văn Doãn ~”
Đổng Tín buông tha hạt đậu, tay hắn di chuyển xuống phía dưới tìm kiếm, quả nhiên tay sờ đến chỗ giữa đùi thì dính đầy nước.
“Lập tức sẽ làm A Thất dễ chịu nhé.” Đổng Tín cắn vành tai y lưu luyến không rời ậm ờ nói, cuối cùng thì cắn một cái, sau đó ngồi dậy tách hai chân y ra, để lộ hạ thể trắng nõn, mịn màng.