* Hé lú mn, lại là tui đây, tui đã trở lại và ăn hại hơn xưa:v Mn nhớ thả sao và cmt để tui có động lực quất tiếp nhe (tui là con sâu lười:>). Chúc mn đọc truyện vui vẻ, và mong dịch bệnh qua đi, chứ ko là tui thất nghiệp mất hiu hiu:<
** Những từ tui để trong ngoặc đơn là tui thêm vào, vì nhiều câu không đầu không cuối khá khó hiểu.
-----------------------------------------------------------
Chương 3: Nhân quả kiếp trước
Edit: Tũm
Đêm động phòng mặc dù chưa chính thức sinh hoạt vợ chồng, nhưng ngày hôm sau Đổng Tín và Dịch Vương vẫn thức dậy muộn. Hai người sau khi rửa mặt, chải đầu thì đi thỉnh an mẫu thân Đổng Tín, Đổng mẫu cũng không quen việc ra vẻ nên bà thân thiết lôi kéo Dịch Vương nói rất nhiều.
Kiếp trước Đổng mẫu rất thích Dịch Vương, thường răn dạy Đổng Tín vì hắn lạnh lùng với Dịch Vương, khi đó hắn có chút đau đầu đối với việc này, không có cách nào phản bác lại mẫu thân, cũng không muốn quan tâm đến y.
Bây giờ, đương nhiên Đổng Tín rất vui khi thấy mẫu thân yêu thương Dịch Vương, chẳng qua hắn nhớ rằng y vẫn chưa ăn sáng, không thể không nghĩ cách cắt ngang mẫu thân đang lôi kéo trò chuyện với y.
Nhưng mà hắn chưa kịp mở lời, bên ngoài có hạ nhân đến thông báo rằng người của phủ thái tử đến chúc mừng, ngoài ra còn có một phong thư muốn giao cho Dịch Vương.
Dịch Vương nghe thấy là người phủ thái tử đến, sắc mặt lập tức thay đổi, xin lỗi Đổng mẫu một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Dịch Vương vừa rời đi, Đổng mẫu lập tức ngưng mỉm cười, nhăn mày nhìn về phía Đổng Tín: “Nương nghe nói... con và Dịch Vương tối hôm qua không hành phòng? Nương biết con không thích y, cũng oán y bức con thành thân với y, nhưng nương thấy tính tình Dịch Vương cũng không tệ, con và y cũng đã nên duyên vợ chồng, từ này về sau phải hòa thuận, đối xử như người một nhà, như vậy ngày tháng về sau mới có thể càng ngày càng tốt lên.”
Sau khi hắn và y thành hôn, hạ nhân của Đổng phủ cũng do mẫu thân lựa chọn vào phủ Dịch vương, sáng nay tỳ nữ hầu hạ trong tân phòng là hai hạ nhân từ Đổng phủ. Vì vậy, Đổng mẫu biết việc này cũng không quá khó hiểu.
Kiếp trước Đổng mẫu cũng đã từng nói những lời này, lúc ấy Đổng Tín không đồng ý. Sau đó hắn quyền cao chức trọng, ở trong phủ đệ mà hoàng đế ban cho, đối mặt với trạch viện trống vắng, hắn mới biết lời nói của mẫu thân dù đơn giản nhưng chính lại là lời vàng ngọc, chỉ tiếc hắn hiểu ra thì đã muộn rồi.
“Mẫu thân yên tâm.” Đổng Tìn mỉm cười, nói với Đổng mẫu, kiếp trước cô đơn đã in hằn vết sẹo lên tim hắn. Kiếp này hắn sao có thể giẫm lên vết xe đổ được: “Hôm qua, A Thất mệt mỏi, con nghĩ còn nhiều thời gian, cũng không phải vội vàng nhất thời nên chưa quấn lấy y lăn qua lăn lại. Mặc dù con quen biết y đã lâu, nhưng bởi vì y có liên quan với Thái tử nên trước đó chưa hề dụng tâm hiểu rõ y. Hôm qua, con và y trò chuyện, cũng cảm thấy tính tình của y rất hợp ý con,. Sau này, tất nhiên con sẽ yêu thương y thật nhiều, cũng sớm ngày “giúp” y sinh hạ tôn tử mập mạp, trắng trẻo cho mẫu thân.”
Đổng Tín nói đến chỗ này, trên mặt mặc dù cười, nhưng trong lòng đột nhiên thống khổ vạn phần.
Kiếp trước, Đổng Tín và Dịch vương thành hôn được 4 năm thì Tiên hoàng băng hà truyền ngôi cho thái tử, khi đó Dịch vương đã có thai. Sau nhiều năm sớm tối bên nhau, Đổng Tín cũng nảy sinh tình cảm với Dịch vương, nhưng vì thực hiện lời hứa hắn không thể không phụ mệnh Tứ hoàng tử dẫn quân bức vua thoái vị.
Ngày đó tiến cung, Đổng Tín sợ Dịch vương bị thương nên mặc kệ Dịch vương sốt ruột mà giam lỏng y trong vương phủ. Sau đó, Đổng Tín trong cung khuyên Tứ hoàng tử hết lời không có kết quả, mắt thấy tứ hoàng tử ép thái tử uống hết rượu độc, trong lòng vô cùng áy náy mà trở về phủ, lại phát hiện là người đã bỏ đi. Lúc hắn rời phủ thì thái tử đã sắp xếp người cứu Dịch vương đi.
Mười năm sau, Đổng Tín lo lắng hoàng đế cũng chính là tứ hoàng tử ngày xưa phát hiện, nên vẫn không dám tìm kiếm tung tích Dịch vương. Hắn cũng không lấy ai khác nữa, dựa vào hồi ức lúc chung sống với Dịch vương mà gian nan sống qua ngày, có khi cũng sẽ nhớ tới cốt nhục không có duyên gặp kia. Hắn thường sẽ nghĩ đứa bé kia sẽ giống mình hay là giống Dịch vương hơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nhiều thì trong lòng lại đau như lửa đốt, cuối cùng chỉ có thể đè nén dưới đáy lòng, không dám nghĩ tới nữa.
Đổng Tín vốn nghĩ rằng Dịch vương được bộ hạ cũ của thái tử che chở, mai danh ẩn tích bình yên trôi qua cả đời, lại không thân vương nhàn tản tránh né triều chính mười năm trước kia lại giấu tài. Cuối cùng nhân lúc hoàng đế ngự giá thân chinh mà chiếm được kinh thành, nửa năm sau, lại đánh bại mười vạn đại quân do hoàng đế xuất lĩnh, trước khi trận chiến đã tự tay chém chết hoàng đế. (này mị chém a~)
Ly biệt gần 11 năm, lúc hắn gặp lại phu quân kết tóc, A Thất của hắn đã trở thành tân đế đang ngồi trên đài cao kia.
Đổng Tín trong đại lao khổ cực mấy tháng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người thương trước khi chết, từ lúc bước vào đại điện liền không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trên đài cao. Lúc hắn nhìn thấy thân ảnh người kia, trong lòng vô cùng vui vẻ, rồi nhìn thấy đứa bé bên cạnh tân đế thì như bị sét đánh, tuyệt vọng cúi đầu xuống.
Cuối cùng, hắn cũng thấy được con của hắn, mặc dù chỉ là liếc nhìn một cái nhưng hắn lại thấy rõ gương mặt đứa bé, nó rất giống tân đế khi còn nhỏ, chỉ là tuổi còn nhỏ nhưng đôi mắt lại giống như tân đế bên cạnh vô tình đến vậy.
Hắn không biết lúc hắn đầu rơi máu chảy trên đại điện, hoàng đế có che mắt đứa bé hay không, cũng không biết đứa bé kia có biết người dưới đài sắp bị tử hình chính là phụ thân của mình không. Hắn chỉ biết là đi đến nước này hết thảy là do hắn lựa chọn, mà hắn cũng chính là tội nhân duy nhất trong tòa đại điện này.
Trong giây lát, hắn đã chấp nhận số phận, bình tĩnh nằm phục trên bệ chém, chờ đại đao chém xuống.
“Tín nhi? Tín nhi?”
Đổng Tín đắm chìm trong hồi ức kiếp trước, nhất thời bi thương, thống khổ khó mà đèn nén, lại quên lúc này đang ở trước mặt mẫu thân. Mẫu thân gọi hắn khiến hắn lấy lại tinh thân, nhưng trong lòng vẫn không thể kiểm soát, đành phải nói dối mẫu thân là thân thể không khỏe, rồi nhanh chóng rời khỏi viện tử của mẫu thân.
Hắn trở lại phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Dịch vương, đau đớn trong lòng lập tức tan biết đi ít nhiều.
Dịch vương lại dường như nhìn ra sắc mặt hắn có gì đó không đúng, lập tức dẫn hắn vào nội đường dùng bữa, trong lúc ăn còn tự mình gắp đồ ăn, chăm sóc hắn từng li từng tí một, nhưng lại không nhắc tới một chữ nào về thư thái tử đưa đến.
Sau khi ăn xong, Dịch vương nói muốn đi vẽ tranh, kiếp trước Đổng Tín xa cách y mười năm, lúc này không muốn rời khỏi y nửa bước, tất nhiên là theo y đến thư phòng rồi.
Trong thư phòng đã có đầy đủ dụng cụ vẽ tranh, giấy tuyên thành trải trên bàn. Hiển nhiên, Dịch vương cực kỳ yêu thích việc vẽ tranh, bình thường hay ở đây mua bút vẽ tranh.
Tuy là thế, nhưng kỳ thật vẽ tranh không phải là sở trường của Dịch vương. Hơn nữa, Đổng Tín có giao hảo với tứ hoàng tử từ rất lâu rồi, trước khi đến tuổi cập quan (20 tuổi) đã nổi danh khắp thiên hạ. Kiếp trước, hắn từng đem Dịch vương ra so sánh với tứ hoàng tử, tất nhiên y càng không thể lọt vào mắt hắn.
Nhưng bây giờ, hắn nguyện ý cả một ngày đều ở bên cạnh Dịch vương, yên lặng nhìn y nhíu mày, chăm chú cấu tứ từng nét, từng nét một, thận trọng đặt bút trên giấy vẽ. Dịch vương vẽ tranh chú tâm vô cùng, thậm chí còn quên mất Đổng Tín đang ở đây, hắn đối với việc này cũng chẳng thèm để ý, chỉ sợ y bị đói, thoảng đút một chút bánh ngọt, một ngụm trà đến bên miệng y.
Mãi cho đến lúc gần bữa tối, Dịch vương mới đặt bút lông xuống, y cười nhìn bức tranh của mình, lại ngẩng đầu nhìn về phía Đổng Tín vui vẻ nói: “(Vẽ) xong rồi.”
“Để ta xem nào.”
Đổng Tín nhận giấy giấy vẽ trong tay Dịch vương, giơ lên trước mặt cẩn thận ngắm nhìn.
Ban nãy, trong mắt hắn toàn là hình bóng của y nên cũng không chú ý bức tranh trên bàn, lúc này nhìn bức tranh mới phát hiện ra Dịch vương thế mà lại vẽ hắn, thân đang mặc triều phục màu đỏ son (đỏ chu sa), đầu đội mũ miện, hai tay cầm hốt, (gương mặt) nghiêm nghị, (dáng người) thẳng tắp nhìn thẳng về phía trước.
Tài vẽ của Dịch vương chỉ ở mức thường, nhưng bức tranh này lại được vẽ vô cùng sinh động, hắn nhìn người trong bức tranh thì có thể biết được y đối với hắn tình sâu nghĩa nặng bao nhiêu.
Trong lòng Đổng Tín rung động đến mức nhìn bức tranh mà không thốt lên lời, Dịch vương có lẽ cho là hắn ghét bỏ mình, ở bên nhỏ giọng nói: “Mặt mày của ngươi anh tuấn nhất, lông mày như kiếm, tà phi nhập tấn*, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sắc bén. Đáng tiếc, ta tài nghệ không tinh, không thể vẽ ra được một phần mười phong thái đó.”
* Chỉ lông mày hơi xếch về phía tóc mai (để mường tượng rõ hơn thì các bạn có thể tìm ảnh của diễn viên Nghiêm Khoan nhe:v)
Đổng Tín nghe ra sự bất an của Dịch vương, lập tức để bức tranh xuống, nắm chặt tay của y nói: “Ngươi vẽ vô cùng đẹp, không được coi nhẹ mình, ta là thụ sủng nhược kinh, vui vẻ đến mức không thốt lên câu.”
“Vậy sao?” Dịch vương nhìn tay Đổng Tín, ngơ ngác nói: “Ta nghe người ta nói tứ ca đã từng vì ngươi mà vẽ một bức tranh, tứ ca vẽ nhất định sẽ đẹp hơn ta nhiều.”
Đổng Tín nhẹ nhàng lắc đầu, lời nói phát ra từ tận đáy lòng: “Tuyệt đối không phải như thế. Nói riêng về về vẽ ta, thế gian không ai có thể thắng được ngươi.”
Đôi mắt Dịch vương lập tức sáng lên: “Thật ư?”
Đổng Tín khẳng định: “Tất nhiên.”
Lời này của hắn cũng không phải là lời âu yếm, nhưng Dịch vương lại vô cùng xúc động. Y nhướng mày, quyết định cầm lại tay hắn thật chặt, chân thành nói: “Ta biết ngươi và tứ ca tình nghĩa thâm sâu, hơn nữa tứ ca và đại ca lại như nước với lửa, hai người họ sớm muộn cũng vì ngôi vị hoàng đế mà đấu đến ngươi chết ta sống. Sáng sớm hôm qua, ta đi tìm đại ca, cầu xin đại ca đồng ý với ta nếu như tương lai đại ca kế vị thì tha cho ngươi và tứ ca một mạng. Mặc dù, đại ca không muốn ta thành thân với ngươi, nhưng đến cùng vẫn là thương ta, trong bức thư sáng nay đồng ý thỉnh cầu của ta.”
Kiếp trước, Dịch vương cũng đã nói cho Đổng Tín việc này, hiểu được cái gọi là thỉnh cầu trong lời y không chỉ là lời cầu khẩn, trái tim hắn tê rần, hắn dang tay ôm Dịch vương vào lòng: “Không cần phải như thế, ta....”
Dịch vương lắc đầu, tiếp tục nói: “Cho nên ta muốn thỉnh cầu ngươi đồng ý với ta, nếu có một ngày tứ ca thắng, cũng xin ngươi và tứ ca buông tha cho đại ca, vốn là huynh đệ với nhau không cần phải vì ngôi vị mà huynh đệ tương tàn.”
Kiếp trước, y cũng đã nói với hắn những lời này, chỉ là khi đó hắn biết rõ không có cách nào thực hiện lời hứa, cũng không đồng ý với y. Mà sau khi trải qua đủ chuyện ở kiếp trước, hắn đã biết mọi thứ tứ hoàng tử làm ra đều trở thành công cốc, mà hắn thì mất mà lại được và cũng lại không nỡ làm đau lòng Dịch vương. Cho nên, khi nhận ra mình trùng sinh, hắn liền quyết định rời khỏi tranh đấu giữa tứ hoàng tử và thái tử, không những thế, hắn còn muốn dùng hết sức khuyên can tứ hoàng tử, vì Dịch vương, vì tứ hoàng tử, cũng là vì cho chính bản thân mình.
Đổng Tín nhìn vào mắt Dịch vương nên mười phần hiểu rõ: “Người không cần lo lắng, sẽ không có ngày đó đâu. Thái tử là trưởng tử, kế vị là hợp lẽ, ta sẽ không vì lời hứa hẹn lúc còn bé mà bất chấp coi thường đạo lý.”
Dịch vương kinh ngạc, trợn to mắt: “(Ngươi) không nên gạt ta....”
Đổng Tín ôn nhu cười, nhẹ nhàng hôn một chút lên khóe mắt ửng hồng của y: “(Ta) không lừa gạt ngươi.”
Đôi mắt y nhìn hắn dần dần ướt. Dịch vương bỗng nhiên dang hai tay, gắt gao ôm lấy Đổng Tín, gào khóc.
Đổng Tín nhẹ nhàng vỗ về người đang run rẩy trong ngực, còn hắn thì vừa chảy nước mắt, vừa cười.