“Vậy còn ngươi, hôm đó có bị thương không?” Dương Liên nhớ đến trong lúc Đông Phương Bất Bại và Phương Chứng tỷ thí, Đông Phương Bất Bại có nhìn về hắn một lúc nên phải nhận một chưởng của Phương Chứng, vì vậy nhất
thời có chút lo lắng hỏi.
Đông Phương Bất Bại mím môi lắc đầu.”Liên đệ không cần lo lắng cho ta, ta không sao.”
Dương Liên dùng tay trái sờ sờ gương mặt của Đông Phương Bất Bại, cảm thấy
dường như y lại gầy hơn một chút, đoạn thời gian trước vất vả lắm mới có thêm một ít da thịt giờ cũng tiêu mất.
Đông Phương Bất Bại nắm
tay Dương Liên dùng giọng điệu nghiêm trang nói, “Liên đệ, sau này không bây giờ… được làm chuyện điên rồ nữa, nếu như ngươi chết, ta phải làm
sao?” Đến khi thốt ra những từ cuối cùng, Đông Phương Bất Bại cũng lộ ra thần sắc thương tâm.
Dương Liên rút bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mũi Đông Phương Bất Bại, mở mắt thật to nhìn về phía y, ý tứ là ‘Ngươi cũng như vậy’.
Đáng tiếc biểu đạt hết nửa ngày Đông Phương Bất Bại cũng xem không hiểu, còn tưởng rằng Dương Liên tức giận.
“Liên đệ đừng giận, ta không phải có ý trách ngươi, là lỗi của ta, ta không
có khả năng lập tức cứu ngươi khiến Doanh Doanh làm ngươi bị thương.
Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ không để yên cho nàng.” Trong mắt Đông
Phương Bất Bại lộ ra thần sắc âm lãnh.
Dương Liên bất đắc dĩ
nhướng mày, lúc này hắn mới cảm nhận được không thể nói chuyện là vô
cùng thống khổ, hai người bọn họ căn bản là ông nói gà bà nói vịt, bất
quá Đông Phương nói cũng đúng, hắn cũng không muốn bỏ qua nữ nhân ác độc Nhậm Doanh Doanh kia.
Một tháng trôi qua, Dương Liên vẫn phải
cảm thụ cuộc sống của người câm, nói không nên lời, mãi đến thêm một
tháng nữa mới có thể thều thào nói nhỏ, vết thương trên đùi cũng khá hơn phân nửa.
Hôm nay khí trời bên ngoài tốt, Đông Phương Bất Bại đỡ Dương Liên ra khỏi phòng.
“Hơn một tháng chỉ nằm trong phòng, ta cũng sắp nghẹn chết rồi.” Dương Liên
nằm trên ghế mềm thở ra một hơi nói. Chỗ ở hiện tại của bọn họ là một
trấn nhỏ cách Tung sơn không xa, Đông Phương Bất Bại trực tiếp mua một
tiểu viện, cũng không tìm thêm người ngoài hầu hạ, suốt một tháng này
tất cả đều là do một mình Đông Phương Bất Bại chiếu cố cho hắn, sắc
thuốc nấu cơm, quét tước giặt giũ.
“Tháng này ngươi đã cực khổ
rồi, chờ đến khi ta khôi phục ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, lúc đó đến
phiên ta chiếu cố ngươi.” Dùng tay trái ôm vai Đông Phương Bất Bại,
Dương Liên xoa xoa bờ vai gầy guộc trơ xương của y, hơn nữa mấy buổi tối gần đây hắn đều có thể nghe được Đông Phương đè nén tiếng ho khan.
“Ta không khổ cực, có thể chiếu cố Liên đệ ta rất vui vẻ.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười nhìn Dương Liên, vô cùng ôn nhu nói.
“Nếu không chúng ta trở về đi!” Ôm Đông Phương Bất Bại, Dương Liên nói, trở
lại Hắc Mộc Nhai sẽ có người hầu hạ, hơn nữa cũng an toàn.
“Liên đệ muốn trở về sao?” Đông Phương Bất Bại có chút do dự hỏi lại Dương Liên.
“Ngươi không muốn sao?” Dương Liên khá kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại, lúc đầu khi ra ngoài là Đông Phương Bất Bại vạn phần không muốn, thế nhưng
nghe khẩu khí này, hiện tại tựa hồ không muốn trở về đi.
Đông
Phương Bất Bại cúi đầu, đặt sức nặng toàn thân lên người Dương Liên
nhưng vẫn cẩn thận để không chạm phải vết thương của hắn. “Cũng không
phải, nếu như Liên đệ muốn trở về ta liền đi chuẩn bị.” Mấy ngày nay
cùng Dương Liên ở bên ngoài cách xa sự vụ trong giáo, Dương Liên cũng
không bận rộn cả ngày mà là luôn ở bên cạnh y. Đông Phương Bất Bại cảm
thấy cuộc sống như thế rất hạnh phúc, nếu như trở về, Dương Liên lại
phải tiếp tục xử lý giáo vụ như trước.
“Nếu như Đông Phương không muốn trở về thì chúng ta cũng không cần vội làm gì, dù sao cũng chẳng
có chuyện gì quan trọng, chỉ là mấy đêm nay nghe ngươi ho khan nên ta
muốn tìm Bình Nhất Chỉ xem lại cho ngươi một chút.” Thấy biểu tình của
Đông Phương Bất Bại, Dương Liên liền đoán được y không muốn quay về, nếu như Đông Phương Bất Bại không muốn vậy hắn cũng không cố chấp làm gì.
Bởi vì lời nói của Dương Liên mà Đông Phương Bất Bại liền cảm thấy trong
lòng ấm áp, ánh mắt cũng sáng lên, “Ta không sao, chỉ là lần trước lúc
tỷ thí với Phương Chứng có bị thương nhẹ, qua một thời gian nữa là tốt
rồi.”
“Thật sự bị thương, ta đã biết mà.” Dương Liên nhíu mày nói với Đông Phương Bất Bại.
“Liên đệ không nên tức giận, lúc đó chỉ vì ta lo lắng, thấy Liên đệ bị thương thì không nhịn được khổ sở.” Thấy biểu tình của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại vội vàng giải thích.
Nghe nói đến đây nhất thời Dương
Liên càng giận hơn, “Nói đến việc này, ta còn muốn nói ngươi đó? Hướng
Vấn Thiên muốn ngươi tự phế võ công ngươi liền phế? Ngươi nói không cho
ta làm chuyện điên rồ, vậy còn ngươi thì sao? Võ công của ngươi không
còn thì có thể sống sót rời đi sao? “
“Ta không muốn Liên đệ xảy ra chuyện.”
“Ngươi không muốn ta có chuyện, vậy ta muốn ngươi có chuyện sao? Nếu lần sau
cũng gặp chuyện như vậy, ta vẫn tình nguyện chết đi chứ không muốn liên
lụy ngươi.” Dương Liên thở dài, lắc đầu nói.
“Không được, Liên
đệ, sao ngươi có thể nói như vậy.” Đông Phương Bất Bại tức giận đến mức
trực tiếp hất tay của Dương Liên ra, đứng dậy hổn hển nói. “Sao ngươi
lại liên lụy ta…”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như không phải vì ta ngươi cũng sẽ không bị Nhậm Doanh Doanh bài bố đi đối phó Nhạc Bất
Quần, cũng sẽ không bị Hướng Vấn Thiên ép đến mức đó, hiện tại ta mới
phát giác khi ở bên cạnh ngươi ta thật sự quá vô dụng.” Dương Liên rũ
mắt, biểu tình ảm đạm nói.
“Liên đệ, sao ngươi lại có thể nghĩ
như vậy, sao ngươi lại vô dụng với ta? Nếu không phải có ngươi, thậm chí có thể ta không sống đến hiện tại… Vì luyện được võ công đệ nhất thiên
hạ ta không tiếc tự tổn hại thân thể… thế nhưng sau khi leo lên ngôi vị
giáo chủ, mười năm phong cảnh cuối cùng chỉ còn dư lại một khoảng không
đầy tịch mịch. Nếu như không phải có Liên đệ, ta nghĩ… từ lâu ta đã
không còn ham sống nữa, nếu như bây giờ ngươi rời khỏi ta, như vậy, trên nhân gian này chỉ còn mình ta cô độc.
“Đông Phương…” Dương Liên
có chút kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy Đông Phương nhìn
hắn thật sâu một chút, sau đó xoay người ly khai.
Dương Liên ngồi tại chỗ ngây người thật lâu, trong lòng nghĩ đến rất nhiều việc, đối
với Đông Phương hắn không phải là gánh nặng mà là vạn phần trọng yếu, mà đối với hắn Đông Phương cũng là người quan trọng nhất, hai người bọn họ ai cũng không rời khỏi được ai. Thế nhưng bây giờ, hắn cư nhiên một
chút năng lực để tự vệ cũng không có, nếu như vẫn cứ như vậy nhất định
chuyện giống như lần này sẽ còn phát sinh, khi đó vận khí của bọn họ vẫn còn tốt thế này sao?
Dương Liên đứng lên từ từ đi vào phòng, khi bước vào phòng ngủ đã thấy Đông Phương Bất Bại ngồi trên nhuyễn tháp
chống cằm nhìn ra cửa sổ, Dương Liên nghiêng đầu nhìn sang chỉ thấy
ngoài khung cửa sổ vừa vặn là cảnh chiều tà hoàng hôn.
“Đông
Phương…” Dương Liên nhẹ giọng gọi một tiếng, thấy Đông Phương Bất Bại
xoay đầu lại, vành mắt của y cư nhiên ửng đỏ, nhất thời trong lòng mềm
nhũn. “Xin lỗi…”
Lời nói vừa dứt, Đông Phương Bất Bại liền trực tiếp phóng từ trên tháp vào lòng Dương Liên ôm lấy cổ hắn.
“Đông Phương, xin lỗi, ta không nên nói như vậy.”
“Liên đệ… trên đời này ta chỉ còn lại có ngươi, nếu như ngay cả ngươi cũng rời khỏi ta, ta đây…”
“Sẽ không, ta sẽ không rời khỏi ngươi, cả đời này cũng sẽ ở bên ngươi, cho
đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng phải ở bên ngươi. Cho dù ngươi có chán
ghét ta cũng phải theo sát sau mông ngươi.” Dương Liên vỗ vỗ lưng Đông
Phương Bất Bại, an ủi nói.
Bị lời nói của Dương Liên chọc buồn
cười, lúc này Đông Phương Bất Bại mới cảm thấy tâm trạng đỡ hơn, giương
mắt nhìn Dương Liên, “Đây là tự ngươi nói.”
“Đúng, đúng, là ta nói… Ngươi không tức giận?” Dương Liên tiến đến trước mặt Đông Phương Bất Bại mỉm cười hỏi.
Liếc mắt lườm Dương Liên, hiện giờ Đông Phương Bất Bại mới thả lỏng gương
mặt biểu thị mình không tức giận, Dương Liên lại phản công ôm lấy Đông
Phương, cắn một cái lên đôi môi hờn dỗi kia.
“Đông Phương, ngươi thật là đáng yêu.” Dương Liên cười to một tiếng rồi lôi kéo Đông Phương Bất Bại về phía giường lớn.
++++++++Ta là một con cua đồng, ta là hai con cua đồng++++++++
Nhìn đôi gò má hồng nhuận của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên chậc lưỡi hồi
vị, trong nội tâm cười trộm không thôi, lại nghiêng đầu đặt từng nụ hôn
nhỏ vụn lên môi người trong lòng, tay trái cũng không an phận vuốt tới
vuốt lui.
“Liên đệ…” Đè lại tay của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại dùng thanh âm khàn khàn trách cứ.
“…” Dương Liên vẫn không ngừng hôn môi Đông Phương Bất Bại, bàn tay càng lúc càng xuống thấp.
“Ngươi còn như vậy, lát nữa ngươi… ta cũng sẽ không giúp ngươi, nếu ngươi muốn thì tự xử đi.” Không đẩy được bàn tay của Dương Liên, Đông Phương Bất
Bại đỏ mặt, hơi trừng mắt uy hiếp.
Vừa nghe Đông Phương Bất Bại
nói như vậy, Dương Liên chỉ đành nhăn mặt dời tay ra, nhưng vẫn còn tiếc nuối gắng gượng hôn thêm vài cái lên môi người kia rồi mới tách ra, ai
bảo đùi phải và tay phải của hắn đều bị thương làm gì. Dương Liên không
ăn được đậu hũ thì cảm thấy trong lòng vô cùng bất mãn, nhìn biểu tình
híp mắt thoải mái của Đông Phương Bất Bại thì khóe mắt giật giật vài
cái, cười nói: “Đông Phương, để ta giúp ngươi xử lý cái kia, dù sao cũng không nên để lại.”
“Ta sẽ tự làm.” Đông Phương Bất Bại đỏ mặt lên, nghiêng đầu nói.
“Sao ngươi có thể tự làm được, để ta giúp đỡ nào. Cứ nằm úp sấp lên người ta là được.” Dương Liên dùng tay trái vỗ vỗ lên lưng Đông Phương Bất Bại,
nghiêm trang nói.
Đông Phương Bất Bại có chút do dự, thế nhưng
nhìn thấy biểu tình nghiêm chỉnh của Dương Liên cũng đành thử tin tưởng, tựa lên người Dương Liên. Thật sự y vẫn chưa từng tự xử lý chỗ đó bao
giờ, cho tới nay đều là do Dương Liên giúp y.
Dương Liên cười gian một tiếng liền vói ngón tay vào, chỉ chốc lát sau chợt nghe thanh âm đè nén của Đông Phương Bất Bại.
“Liên đệ… xong chưa?” Đông Phương Bất Bại cắn môi, hổn hển hỏi.
Dương Liên cười cười, cắn nhẹ lên vành tai Đông Phương Bất Bại, nói. “Xong ngay thôi…”
Sáng ngày hôm sau, Dương Liên quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại đang ngủ say, thỏa mãn nở nụ cười, lại cúi đầu hôn lên môi y.
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, theo bản năng hé mở đôi môi, thế nhưng vẫn không mở mắt.
Dương Liên dùng đầu lưỡi quét một vòng trong miệng Đông Phương Bất Bại, lúc
này mới hài lòng tách ra, dùng tay ôm lấy Đông Phương tiếp tục nằm trên
giường.