“Rốt cục ngươi cũng dậy rồi…” Thấy Đông Phương Bất Bại mở mắt, Dương Liên mỉm cười nói.
“Bây giờ là lúc nào?” Đông Phương Bất Bại nhìn sắc trời ở bên ngoài rồi hỏi.
“Đã qua giờ cơm trưa, nếu ngươi vẫn còn không dậy ta sẽ chết đói.” Dương
Liên nhéo nhéo vòng eo của Đông Phương Bất Bại, vừa cười vừa nói.
Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc kinh ngạc khởi động thân thể. “Đã trễ vậy sao? Ta lập tức đi nấu cơm.”
Dương Liên kéo tay Đông Phương Bất Bại để y ngã vào người mình, lại hôn một
cái lên mặt y, nói: “Không cần, đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
“Đi ra ngoài…” Đông Phương Bất Bại thuận thế tựa vào lòng Dương Liên, bất quá cũng không có đặt trọng lượng toàn thân xuống.
“Ừ, đi ra ngoài, cả tháng nay vẫn nằm trong phòng, hiện tại vất vả lắm mới
có thể đi ra ngoài, chúng ta cũng nên mua sắm một chút.” Nói xong trên
mặt Dương Liên liền lộ ra biểu tình không chờ đợi kịp.
“Được, nếu Liên đệ đã nói như thế chúng ta liền ra ngoài.” Thấy biểu tình của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại liền đồng ý.
Sau đó hai người ngồi dậy rửa mặt chải đầu, thay đổi trang phục, đợi đến
khi mọi thứ xong xuôi Đông Phương Bất Bại mới đỡ Dương Liên từ từ đi ra
ngoài, đón xe trâu lên thị trấn. Nơi này cách Tung sơn không xa, tình
cảnh người người tấp nập cũng bởi vì đại hội của Ngũ Nhạc phái kết
thúc mà khôi phục bình thường, người đi trên đường không nhiều không ít
cũng tương đương với những nơi khác, chỉ là hiện tại toàn là người bán
hàng rong và bá tánh bình dân, đám võ lâm nhân sĩ đã biến mất không thấy bóng dáng.
Hai người tùy tiện tìm một tửu lâu có nhã gian bước
vào, sau đó thoải mái thưởng thức những món ăn mang phong vị địa phương, đợi đến khi ăn xong hai người mới rời khỏi tửu lâu bắt đầu đi dạo phố.
Dọc theo đường đi cũng không phải không có người phát hiện, thật ra thì
hai người cũng dẫn đến không ít sự chú ý của đám võ lâm nhân sĩ, thế
nhưng có lẽ là không xác định, cũng có thể là không muốn gây chuyện, mọi người chỉ là nhìn thoáng qua rồi đều quay đầu rời khỏi. Mà Dương Liên
nhìn về phía Đông Phương Bất Bại chỉ thấy Đông Phương vẻ mặt thờ ơ, tựa
hồ cũng không để tâm những ánh mắt đó, chỉ là thỉnh thoảng quan tâm hắn
có chỗ nào không thoải mái hay không mà thôi.
“Nhìn kìa, đó không phải là ni cô kia của phái Hằng sơn sao?” Đột nhiên Dương Liên nhìn
thấy được Nghi Lâm đi về phía tiệm thuốc, phía sau nàng còn có một gã
hòa thượng vẻ mặt tuấn tú. Mắt của Dương Liên hơi híp lại, nhãn châu
xoay chuyển một chút liền biết kẻ đó là ai.
Chỉ thấy Nghi Lâm
bước ra khỏi tiệm thuốc, sắc mặt lo lắng, Dương Liên thấy vậy liền giật
mình.”Chúng ta cũng qua xem một chút, Nghi Lâm đi hốt thuốc liệu có phải là cho Lệnh Hồ Xung không? “
“Lệnh Hồ Xung…” Đông Phương Bất Bại nghe vậy cũng híp mắt lại, gật đầu. Vì thế cả hai người liền không
nhanh không chậm đi theo phía sau Nghi Lâm và Điền Bá Quang.
“Sao không thấy người?” Đến khi ra khỏi thị tứ vào một rừng cây, chỉ hơi bẻ
ngoặt một chút Dương Liên đã không nhìn thấy thân ảnh hai người phía
trước.
Đông Phương Bất Bại vỗ vỗ bàn tay của Dương Liên, khóe miệng cũng cong lên.
Dương Liên nhìn quanh không thấy người, chẳng qua Đông Phương Bất Bại lại bất ngờ hơi xoay eo của hắn một cái kéo qua, chỉ thấy ngay vị trí Dương
Liên vừa đứng có hai mũi ám khí cắm xuống.
“Đông Phương giáo chủ
không hổ có võ công đệ nhất thiên hạ, tại hạ bội phục.” Dương Liên nghe
được một thanh âm từ xa truyền đến, xoay người nhìn qua liền thấy có hai bóng người xuất hiện, nếu không phải Nghi Lâm và Điền Bá Quang thì còn ai nữa.
Trên mặt Điền Bá Quang lộ ra nụ cười xấu xa, khi nhìn về phía Đông Phương Bất Bại thì nhãn thần lại sáng lên. “Không nghĩ tới
Đông Phương giáo chủ thật là vô cùng anh tuấn tiêu sái.”
Đông
Phương Bất Bại híp mắt đảo qua hai mũi ám khí trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Điền Bá Quang vô cùng lạnh lẽo. Y khẽ hừ lạnh một tiếng, trên
đầu ngón tay xuất hiện một cây ngân châm.
“Đông Phương giáo chủ…” nhìn thấy ánh mắt và động tác của Đông Phương Bất Bại, trên trán Điền
Bá Quang rịn ra một giọt mồ hôi lạnh, vội vàng lên tiếng, thế nhưng một
câu cũng chưa nói xong thì ngân châm của Đông Phương Bất Bại đã bắn ra.
Điền Bá Quang linh quang chợt lóe, ngay trong khoảnh khắc Đông Phương Bất
Bại bắn ra ngân châm liền kéo Nghi Lâm rời khỏi vị trí. “Khinh công cũng có chút môn đạo.” Đông Phương Bất Bại lên tiếng khen ngợi, ánh mắt nhìn Điền Bá Quang cũng không còn tuyệt tình như lúc nãy nữa. “Bất quá,
người muốn đả thương Liên đệ đều phải chết.” Vừa nói xong, trên tay lại
xuất hiện thêm mấy cây ngân châm.
“Đông Phương giáo chủ bớt giận, vừa rồi tại hạ chỉ là trổ chút tài mọn, tự biết Đông Phương giáo chủ
nhất định có thể tránh thoát. Dương tổng quản và giáo chủ tình thâm ý
trọng, sao giáo chủ có thể để ngài ấy thụ thương!” Trong lúc cuống quýt, Điền Bá Quang vẫn không quên che chở trước mặt Nghi Lâm, vội vàng phân
bua.
Nghe được bốn chữ ‘tình thâm ý trọng’, biểu tình trên mặt
Đông Phương Bất Bại hơi dịu xuống, ánh mắt liếc sang Dương Liên thấy
người kia cũng lộ ra nụ cười thì trong lòng càng vui vẻ, vì thế bàn tay
đang giơ lên cũng buông xuống.
Nhìn thấy như vậy, Điền Bá Quang
nhất thời nhẹ nhõm thở phào một hơi. “Dương tổng quản, vừa rồi tại hạ có điều đắc tội, hy vọng tổng quản bỏ qua cho. Điền Bá Quang thỉnh tội với người.” Điền Bá Quang lập tức nhìn về phía Dương Liên chắp tay hành lễ, lại xuống giọng xin lỗi.
‘Người này cũng thật thông minh,’ âm
thầm đánh giá một câu, Dương Liên mỉm cười lắc đầu, nói: “Nếu ngươi cũng đã nói như vậy, ta đây tự nhiên cũng không để tâm.”
Nghe Dương Liên nói như vậy, cơn giận của Đông Phương Bất Bại rốt cuộc cũng triệt để hạ xuống.
“Chẳng hay Nghi Lâm tiểu sư phụ và Điền huynh muốn đi đâu?” Dương Liên nắm tay Đông Phương Bất Bại, ánh mắt nhìn về phía Điền Bá Quang lộ ra nét giảo
hoạt, bề ngoài lại tươi cười hỏi.
Nhãn thần lướt qua bàn tay nắm
chặt của hai người, Điền Bá Quang cũng nở nụ cười rực rỡ. “Dương tổng
quản và giáo chủ thật sự khiến cho người ta hâm mộ mà.”
“Miệng lưỡi trơn tru…” Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng liếc nhìn Điền Bá Quang, rồi lại hất đầu nhìn sang hướng khác.
Vỗ mông ngựa lại nhầm đùi ngựa, trên mặt Điền Bá Quang liền lộ ra thần sắc khó xử.
Dương Liên cười ha ha hai tiếng liền dời đường nhìn đến số thuốc đang được
Nghi Lâm ôm trong lòng, Nghi Lâm thấy vậy liền cảnh giác nhìn về phía
Dương Liên.
“Nghi Lâm tiểu sư phụ, người xuất gia không được nói dối, thuốc này có phải ngươi hốt cho Lệnh Hồ sư huynh không? “
“Không phải.” Không đợi Điền Bá Quang ngăn cản, Nghi Lâm liền nói ra miệng.
“Các ngươi đã đánh trọng thương lh sư huynh, hiện tại vì sao còn tìm
huynh ấy.” Trên mặt Nghi Lâm lộ ra thần sắc tức giận, nàng nhìn Dương
Liên cao giọng nói.
Trong mắt Dương Liên hiện lên ý cười nhìn về
phía Nghi Lâm, tiểu cô nương này thật đúng là đơn thuần.”Chúng ta chưa
nói muốn tìm Lệnh Hồ sư huynh của ngươi, chỉ là hiếu kỳ một chút mà
thôi. Nếu như thuốc này không phải hốt cho Lệnh Hồ sư huynh, vậy là cho
ai đây? “
“Chẳng qua là có một tiểu ni cô của phái Hằng Sơn ngã
bệnh mà thôi, là sư tỷ của Nghi Lâm.” Lần này Điền Bá Quang không để
Nghi Lâm có cơ hội trả lời mà chen lên trước nàng.
“Vậy sao?” Trên mặt Dương Liên lộ ra thần sắc không tin tưởng nhìn về phía Nghi Lâm hỏi.
“… Đúng, là sư tỷ của ta ngã bệnh.”
Nghi Lâm vừa nói dứt lời thân hình Đông Phương Bất Bại liền lóe lên, đợi đến khi Điền Bá Quang phản ứng thì đã muộn, Đông Phương Bất Bại đã nắm lấy
cổ tay Nghi Lâm đoạt lấy số thuốc trong lòng nàng.
“Thuốc trị
thương? Sư tỷ của ngươi không phải ngã bệnh sao?” Khi nhìn Nghi Lâm gần
hơn, Đông Phương Bất Bại phát hiện ni cô này không những dung mạo xinh
đẹp như hoa mà ánh mắt cũng vô cùng đơn thuần dễ khiến cho người ta sinh lòng trìu mến. Khó trách vừa rồi Dương Liên còn kiên nhẫn nói chuyện
với nàng.
“Ta… ta…” thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, trong mắt Nghi Lâm liền hiện lên vẻ hoảng loạn.
“Đông Phương giáo chủ…” Điền Bá Quang vội vàng hô một tiếng, nhìn thấy tình
thế không ổn liền cắn răng hạ ác tâm, lắc mình một cái đến bên cạnh
Dương Liên.
Đông Phương Bất Bại cả kinh trong lòng, bàn tay vốn
đang đặt trên cổ tay của Nghi Lâm liền bắt lấy cổ nàng. “Bằng ngươi cũng muốn uy hiếp ta?” Đông Phương Bất Bại híp mắt nhìn về phía Điền Bá
Quang..
Điền Bá Quang đang đứng bên cạnh Dương Liên vội vàng lui
về sau một bước, lại chắp tay với Dương Liên. “Dương tổng quản xin đừng
hiểu lầm, tại hạ chỉ là muốn cầu xin tổng quản, xin ngài nói với giáo
chủ buông tha Nghi Lâm. “
“Ngươi là muốn Đông Phương buông tha
Nghi Lâm, tìm ta có phải là đã nhầm người hay không?” Dương Liên cười
gằn một tiếng hỏi Điền Bá Quang.
“Chỉ cần tổng quản nói một câu,
nhất định Đông Phương giáo chủ sẽ thả người.” Điền Bá Quang cười khổ,
ánh mắt có chút cầu xin nhìn về phía Dương Liên.
“Vậy hai người đưa thuốc cho ai? “
“Bất Giới, không thể nói.” Không đợi Điền bá quang mở miệng, Nghi Lâm liền gấp gáp hô to.
Điền Bá Quang liếc nhìn Nghi Lâm, sau đó nhìn Dương Liên vội vàng nói:
“Thuốc này là đưa cho Nhậm Doanh Doanh, hôm đó sau khi hai người rời đi, Lệnh Hồ Xung hôn mê bất tỉnh bị người của phái Hoa sơn mang đi. Nhậm
Doanh Doanh bị quần hùng vây công thụ thương chạy thoát, sau đó ta và
Nghi Lâm gặp được, chúng ta liền dẫn nàng đến nơi an toàn.”
“Nhậm Doanh Doanh.” Dương Liên vừa nghe đến đó liền mỉm cười, quay đầu nhìn
về phía Đông Phương Bất Bại. “Đông Phương, thả nàng đi!”
Nghi Lâm tức giận trừng mắt nhìn Điền Bá Quang, khuôn mặt của nàng bởi vì tức
giận mà ửng đỏ khiến khí chất càng thêm một phần đáng yêu. Đông Phương
Bất Bại nhíu mày một chút, bàn tay nắm lấy nàng cũng không thả lỏng.
“Đông Phương giáo chủ…” Mắt thấy Nghi Lâm lộ ra thần sắc thống khổ, Điền Bá Quang càng hoảng hốt, vội vàng hô.
“Đông Phương…” Dương Liên cũng nhìn về phía Đông Phương Bất Bại ngạc nhiên gọi một tiếng.
Đông Phương Bất Bại thu tay về, sắc mặt không đổi liếc nhìn Nghi Lâm, sau đó đi đến bên cạnh Dương Liên.
“Sao ngươi lại nói hết ra như vậy.” Nghi Lâm vừa thoát khỏi nguy hiểm liền trừng mắt tức giận nói với Điền Bá Quang.
Trong lúc hai người kia còn đang khắc khẩu, Dương Liên nhìn thấy trên mặt
Đông Phương Bất Bại vẫn không có biểu tình gì thì hơi lôi kéo ống tay áo của y.
“Đông Phương…”
Nét mặt vẫn lạnh tanh, Đông Phương Bất Bại chắp tay ra sau lưng không nói một lời.
Dương Liên gãi đầu một cái, bước thêm một bước về phía Đông Phương Bất Bại. “Đông Phương, ngươi đang giận?”
Đông Phương Bất Bại hơi mím môi, liếc nhìn Dương Liên, nói: “Không có.”
‘Rõ ràng là đang giận’ Dương Liên yên lặng nghĩ trong lòng, thế nhưng không có nói ra mà chỉ mỉm cười khoác tay lên eo Đông Phương.
“Hai người các ngươi nói xong chưa? Xong rồi thì mau dẫn đường đi!” Dương Liên nhìn về phía hai người bên cạnh hô lớn.
Điền Bá Quang nở nụ cười khổ, tiến lên dẫn đường trong ánh mắt trách cứ của Nghi Lâm.