Vừa mở mắt ra, trong nháy mắt Dương Liên Đình hơi ngẩn người, đỉnh
giường được kết bằng sa mỏng màu đỏ tía, xung quanh hoàn toàn đều là gia cụ bằng gỗ, thoạt nhìn vừa tinh xảo vừa xinh đẹp. Ngồi dậy sờ sờ mặt
của mình, Dương Liên Đình lại càng ngạc nhiên, nhìn thấy xa xa có một
tấm gương liền vội vàng chạy đến, mặt vẫn là mặt của mình, thế nhưng
trang phục lại hoàn toàn xa lạ.
“Dương tổng quản, ngài đã dậy.” Bên ngoài có tiếng người nhẹ giọng gọi.
“Ừ, đã dậy.” Còn chưa phản ứng kịp đã trả lời theo bản năng, Dương Liên lại càng hoảng sợ, tại sao vừa rồi lại thuận miệng như vậy.
Không
bao lâu sau liền có năm nữ nhân tiến vào, một người bưng chậu nước, một
người cầm dụng cụ rửa mặt, một người bước đến dọn dẹp giường nệm, hai
người còn lại liền bắt đầu rửa mặt thay y phục cho hắn. Đợi đến khi thu
thập thỏa đáng xong, liền có thêm hai tỳ nữ bưng điểm tâm tiến đến.
“Tổng quản đại nhân, trưởng lão Bạch Hổ đường Thượng Quan Vân có việc cầu
kiến.” Một tỳ nữ vừa chia thức ăn cho Dương Liên vừa nói.
“Thượng Quan Vân…” Nói đến cái tên này, trong đầu Dương Liên trực tiếp hiện ra
một bóng người, tỉ mỉ nhớ lại, hình như Bạch Hổ đường Thượng Quan Vân là nhân vật trong bộ phim Tiếu Ngạo Giang Hồ hắn vừa mới xem xong. Thế
nhưng kỳ quái là, vì sao hắn lại cảm thấy thân thuộc với người này,
không phải là cảm giác quen thuộc với nhân vật trong sách mà giống như
hắn thật sự quen biết hằng ngày.
“Vân nhi… Thượng Quan Vân có nói tìm ta có việc gì không?” Vừa mở lời hỏi, Dương Liên liền phát hiện
mình đã thuận miệng gọi tên tỳ nữ này. Rõ ràng đây không phải nơi trước
kia hắn từng sống, như vậy đây hẳn không phải là chuyển kiếp, vậy thì
tại sao hắn lại quen thộc những người này đến vậy, quen thuộc tựa như
hắn thật sự là người của thế giới này chứ không phải là một viên chức
mỗi ngày lái xe đi làm, xem sinh hoạt võ hiệp tựa như một giấc mộng.
“Hình như ngài ấy có nói đã bắt được một người, muốn dâng cho giáo chủ để lĩnh thưởng.”
“Bắt được một người… lĩnh thưởng? Bắt được ai?” Suy nghĩ kỹ càng, tim của
Dương Liên liền lộp bộp, trong phim khi Thượng Quan Vân bắt người lĩnh
thưởng, hình như là hợp mưu với kẻ đó ý đồ muốn giết Dương Liên Đình và
Đông Phương Bất Bại.
“Nô tỳ không rõ, bất quá nghe bọn họ nói người này có quan hệ với Thánh cô, nô tỳ chỉ nghe được một chút, không dám quá phận.”
Đầu óc Dương Liên không ngừng xoay chuyển, nói như thế nhất định là đúng
rồi, bất quá hiện tại hắn phải làm sao, nhất định không thể chết như
vậy. Được rồi, Đông Phương Bất Bại, phải nghĩ biện pháp mau chóng thông
báo cho y, nếu như Đông Phương Bất Bại biết sớm hẳn là có thể đối phó
được.
Nghĩ như vậy, nhất thời Dương Liên yên tâm hơn nhiều, cũng
không tiếp tục ăn điểm tâm mà trực tiếp ra ngoài muốn đi tìm Đông Phương Bất Bại. Ý định vừa xuất hiện, trong đầu hắn liền hiện ra vị trí nơi ở
của người kia.
Đang rảo bước qua được phân nửa hành lang, Dương Liên bị một thanh âm từ sau lưng gọi lại.
“Dương tổng quản, ta đang định tìm ngài.” Thượng Quan Vân chạy tới từ phía
sau, thuận tiện khoát tay áo, phía sau liền có ba người tiến đến, hai
người đang dẫn theo một phạm nhân, người còn lại bọc hậu.
Dương
Liên lặng lẽ quan sát, người bên phải chính là Lệnh Hồ Xung, hai người
còn lại hẳn một người là Hướng Vấn Thiên, kẻ tóc bạc là Nhậm Ngã Hành,
người gầy teo bên trái chắc chắn là Nhậm Doanh Doanh.
“Hướng trưởng lão.” Dương Liên lên tiếng chào hỏi, vừa nhìn Hướng Vấn Thiên vừa suy nghĩ đối sách.
“Dương tổng quản, thuộc hạ đã bắt được Lệnh Hồ Xung mà Thánh cô ngày đêm mong
nhớ, muốn trình lên cho giáo chủ. Chẳng hay tổng quản có thể đưa bọn ta
đi không?”
“Đợi đến giờ thỉnh an, giáo chủ sẽ xuất hiện, ngươi gấp làm gì.”
“Bất quá, ta hy vọng có thể gặp giáo chủ sớm một chút, tổng quản cũng biết
khi giáo chủ đến đại điện liền không nói tiếng nào, cũng không quản
chuyện khác, có lẽ giáo chủ không thích đại điện lắm. Vì vậy, ta hy vọng tổng quản có thể mở cho ta một cửa, để ta diện kiến giáo chủ trước, nếu như ta được ban thưởng khẳng định không quên phần của ngài. Còn có thứ
này, xin tổng quản vui lòng nhận cho.” Nói xong, Thượng Quan Vân đưa tới một cái hộp. Dương Liên mở ra nhìn, là một khối ngọc thạch.
“Cái này không phải ta không giúp, quy củ là quy củ, giáo chủ là người các
ngươi có thể tùy tiện gặp sao?” Tuy rằng trong lòng thực ngứa ngáy, thế
nhưng đối mặt với chuyện lớn quan hệ đến tính mạng, Dương Liên chỉ có
thể nhịn đau trả cái hộp lại cho Thượng Quan Vân, làm bộ nói.
“Cứ dây dưa với tên bỉ ổi kia làm gì, giết hắn rồi theo lão tử đi tìm Đông
Phương Bất Bại.” Chỉ nghe một tiếng gầm giận dữ, Dương Liên liền thấy
hoa mắt, trước ngực đau nhức một trận. Hóa ra hắn đã bị Nhậm Ngã Hành
đánh cho một chưởng ngã xuống đất, còn phun cả máu tươi.
“Nhậm
giáo chủ bớt giận, theo sự quan sát mấy năm nay của thuộc hạ, Đông
Phương Bất Bại xuất hiện ở đại điện dường như không đúng lắm, có vẻ
không phải bản tôn, vì vậy mới phải lừa Dương Liên Đình. Giáo chủ muốn
giết hắn cũng phải hỏi cho ra chỗ của Đông Phương Bất Bại trước đã.”
Hướng Vấn Thiên kéo Nhậm Ngã Hành, liếc Dương Liên đang ngã trên mặt đất nói.
Nghe Hướng Vấn Thiên nói xong, Nhậm Ngã Hành nhịn lửa giận
xuống, nhìn về phía Dương Liên Đình hỏi: “Bản tọa hỏi ngươi, Đông Phương Bất Bại ở đại điện có phải bản tôn không?”
Dùng tay đè ***g ngực đang cuồn cuộn đau đớn lại, Dương Liên giãy giụa đứng dậy đảo mắt nhìn
xung quanh một lượt mới phát hiện ở đây chỉ có mấy người bọn họ. Vì vậy
trong đầu lại xoay chuyển vài vòng, thu hồi biểu tình, nói: “Ha hả, ta
nói là ai? Nguyên lai là Nhậm tiền giáo chủ.”
Nhậm Ngã Hành vừa
nghe liền trừng to mắt, lão hận không thể đánh cho Dương Liên Đình thêm
một chưởng nữa, bất quá lại bị Nhậm Doanh Doanh và Hướng Vấn Thiên ngăn
cản.
“Ta hỏi thì ngươi cứ trả lời? Muốn sống thì mau khai ra.” Hướng Vấn Thiên nhìn Dương Liên Đình, giọng nói lạnh như băng hỏi.
“Không phải thật, Đông Phương giáo chủ văn thành võ đức, sao có thể tùy ý lộ
diện.” Mới vừa nói xong, Dương Liên lại thấy hoa mắt, cổ của hắn đã bị
Nhậm Ngã Hành xách lên.
“Nói, Đông Phương Bất Bại đang ở đâu? Không nói ta đánh gãy chân ngươi. “
Trên đầu toát ra một giọt mồ hôi lạnh, Dương Liên cũng không quên, ban đầu
cũng là do Dương Liên Đình bị đánh gãy chân nên trong lúc Đông Phương
Bất Bại đánh nhau với Nhậm Ngã Hành mới bị Nhậm Doanh Doanh bắt được,
dọa cắt ngón tay hắn để nhiễu loạn Đông Phương Bất Bại. Cuối cùng Dương
Liên Đình vẫn bị Nhậm Doanh Doanh giết chết, Đông Phương Bất Bại cũng
theo đó mà chết, hắn hiện tại nghìn vạn lần cũng không thể bị đánh gãy
chân.
“Nhậm Ngã Hành, ngươi gấp cái gì, Đông Phương giáo chủ đã
sớm biết ngươi sẽ đến đây, cũng đã sớm nói nếu ta gặp được ngươi thì
liền dẫn đến gặp ngài. Cuộc tỷ thí mười hai năm trước vẫn chưa kết thúc, nhất định ngươi sẽ quay về làm cho rõ, rốt cuộc ai mới thật sự là đệ
nhất thiên hạ.”
Bàn tay đang nắm cổ Dương Liên Đình hơi nới lỏng, trên mặt Nhậm Ngã Hành lộ ra thần sắc nghiêm nghị, lửa giận cũng giảm
bớt không ít. “Y thật sự đã nói như vậy?”
“Không sai, giáo chủ
còn nói với ta khi nhìn thấy ngươi nhất định không được dùng biện pháp
bỉ ổi để đối phó, ví dụ như dùng những người chí thân để uy hiếp, như
vậy không phải là anh hùng hảo hán, là anh hùng thì phải chân chính so
tài.” Thấy sắc mặt của Nhậm Ngã Hành, Dương Liên vội vàng nói tiếp.
Nghe xong câu này, quả thực Nhậm Ngã Hành liền buông cổ của Dương Liên, nhìn về phía xa ngửa đầu cười ha hả. “Giỏi, giỏi cho Đông Phương Bất Bại.
Ngày hôm nay ta liền ứng chiến với y, so tài đường đường chính chính, để xem rốt cuộc ai mới là đệ nhất thiên hạ. Mau dẫn đường.”
“Phụ
thân, không được.” Nhậm Doanh Doanh vừa nghe xong đã phát hiện Nhậm Ngã
Hành trúng phải quỷ kế của Dương Liên Đình, nhất thời vội vàng hô.
“Thánh cô, đây là ân oán cá nhân của Đông Phương giáo chủ và phụ thân ngươi,
cả hai người họ đều là hảo hán thế gian hiếm có. Lẽ nào ngươi đang lo
phụ thân của ngươi sẽ thất bại? Hoặc là ngươi đang tính toán phải đánh
lén như thế nào mới tốt.” Nhìn Nhậm Doanh Doanh, Dương Liên Đình lộ ra
vẻ mặt khinh miệt nói.
“Không sai, đây là ân oán cá nhân của ta
và Đông Phương Bất Bại, các ngươi đừng nên nhúng tay vào.” Nhậm Ngã Hành nhìn Nhậm Doanh Doanh và mấy người kia nghiêm trang nói.
“Giáo
chủ…” Hướng Vấn Thiên và Thượng Quan Vân nhìn Nhậm Ngã Hành nửa ngày,
muốn nói lại thôi, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau.
Lệnh
Hồ Xung cũng từ trên cáng đứng dậy đi theo phía sau đoàn người, Dương
Liên dẫn đầu đưa bọn họ đến nơi ở của Đông Phương Bất Bại.
Sau
khi đi qua mật đạo đến tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, nơi này hoa
thơm chim hót, cảnh sắc ưu mỹ, một gian nhà gỗ nhỏ được xây vô cùng tinh tế ở giữa hoa viên, thật sự hệt như tiên cảnh. Đoàn người vừa đi đến
trước cửa, bên trong liền truyền đến thanh âm của Đông Phương Bất Bại.
“Liên đệ, ngươi đã tới, những người đi theo phía sau ngươi là ai vậy?” Trong
giọng nói không giấu được ôn nhu quyến luyến. Đám người Nhậm Ngã Hành
phía bên ngoài nghe được câu này liền giật nảy mình, thanh âm này đè nén đến cực điểm, giống như được trực tiếp phát ra từ cổ họng, khiến người
nghe vô cùng khó chịu.
Mà Dương Liên cũng sững sờ, khi hắn nghe
được thanh âm này trái tim liền nảy lên vài cái, có loại xúc động cấp
thiết muốn nhìn thấy đối phương.
“Giáo chủ, ta dẫn theo một lão
bằng hữu của ngài đến đây, suốt mười hai năm nay hắn vẫn chưa từng quên
ngài, hôm nay đến đây là muốn cùng giáo chủ ôn chuyện.”
“Ha ha ha, Nhậm Ngã Hành, nguyên lai là ngươi. Nếu tới liền vào đi!”
Vừa đẩy cửa ra, Dương Liên là người đầu tiên đi vào, chỉ cần liếc mắt liền
thấy được Đông Phương Bất Bại đang ngồi cạnh cửa sổ, một thân quần áo đỏ tươi, bàn tay không ngừng thêu thùa, mái tóc đen tuyền tùy ý xõa tung.
“Giáo chủ…” Thấy được bóng lưng người nọ, Dương Liên không kiềm chế được gọi lên.
“Liên đệ, là ai làm ngươi bị thương?” Nghe được tiếng gọi tràn đầy tình cảm
của Dương Liên, thân thể Đông Phương Bất Bại tựa hồ run lên một chút,
vội vàng quay đầu thâm tình hỏi hắn.
Nói thật, Dương Liên thật sự bị làm cho hoảng sợ, hiện tại gương mặt Đông Phương Bất Bại nhìn không
ra mắt mũi, chỉ có hai màu sắc trắng và đỏ đối chọi đâm vào mắt người.
Dương Liên hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại vẻ mặt, liền vội vàng đi
đến bên người Đông Phương Bất Bại.
“Giáo chủ, ta đụng phải bọn họ giữa đường, liền bị bọn họ uy hiếp dẫn đến đây. Giáo chủ sẽ không trách ta chứ!” Dương Liên ghé sát bên tai Đông Phương Bất Bại nhỏ giọng nói.
Lỗ tai bị nhiệt độ hơi thở Dương Liên làm cho ửng đỏ, Đông Phương Bất Bại
giật giật đuôi mắt, lại nắm lấy bàn tay của hắn. “Ta hiểu Liên đệ, nếu
như ngươi không đưa bọn họ đến đây, sợ rằng bọn họ sẽ đối phó với đệ.
Sao ta lại trách tội chứ.” Đông Phương Bất Bại rũ mắt xuống ôn nhu nói.
Thần thái giống như nữ nhân của y càng khiến bọn người Nhậm Ngã Hành
nhìn mà chán ghét.
“Ha ha ha, Đông Phương Bất Bại, ngươi quả thực đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, cho dù để ngươi làm giáo chủ mười hai năm
thì có sao.” Đột nhiên, Nhậm Ngã Hành mở miệng cười ha ha, nhìn Đông
Phương Bất Bại nói.