Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 2: Chương 2




“Nhậm Ngã Hành, ta để ngươi tu dưỡng tính tình ở dưới đáy Tây Hồ suốt mười hai năm, sao ngươi còn chưa thanh tịnh mà lại quay trở lại.” Đông Phương Bất Bại thẳng người lên liếc nhìn Nhậm Ngã Hành, sau đó lại chăm chú vào bảng thêu hoa của mình, không thèm để lão vào trong mắt.

“Đông Phương Bất Bại, ta thật không nghĩ tới ngươi lại đủ ngoan tâm luyện thành Quỳ Hoa Bảo Điển. Việc này thật đúng là phải chúc mừng ngươi.” Nói đến đây, trên mặt Nhậm Ngã Hành liền lộ ra nụ cười khinh bỉ.

“Nhậm giáo chủ, bảo điển là do ngươi tặng cho ta, việc này ta vẫn nhớ kỹ, vì vậy mới không giết ngươi mà chỉ để ngươi đến Tây Hồ bảo dưỡng, ngươi ở đó cũng coi như vui vẻ.” Bàn tay cầm kim của Đông Phương Bất Bại dừng một chút, nhìn Nhậm Ngã Hành khẽ nói, nói xong liền dời đường nhìn lên người Nhậm Doanh Doanh.

“Nhậm đại tiểu thư, chẳng hay mấy năm nay ta đối đãi với ngươi thế nào?”

“Ngươi đối đãi với ta vô cùng tốt.” Chạm vào ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, Nhậm Doanh Doanh chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn thẳng, cố gắng nói thêm. “Thế nhưng ngươi hãm hại phụ thân ta, còn nhốt ông ấy dưới địa lao Tây Hồ chịu gian khổ mười hai năm. Biết được việc này, ta cũng không khỏi muốn giết ngươi trăm nghìn lần.”

Khẽ cười một tiếng, Đông Phương Bất Bại nhìn Nhậm Doanh Doanh nói: “Ngươi có biết ta đã ước ao được như ngươi đến mức nào không? Sinh ra là nữ nhân, lại còn thiên kiều bá mị, nếu ta được đổi chỗ với ngươi, đừng nói là vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, cho dù là thiên hoàng lão tử ta cũng không muốn làm.”

Nghe xong lời này, Lệnh Hồ Xung đang đứng bên cạnh Nhậm Doanh Doanh cũng cười ra tiếng. “Nếu ngươi thật sự đổi chỗ với Doanh Doanh, muốn ta yêu thương một lão yêu quái như ngươi quả thật rất không dễ dàng.” Lời vừa dứt, Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên và Thượng Quan Vân đều nở nụ cười, ngay cả Nhậm Doanh Doanh lúc nãy thần sắc hơi ảm đạm cũng trở nên thả lỏng hơn nhiều.

“Ngươi là ai?” Hiển nhiên, câu này khiến Đông Phương Bất Bại cảm thấy bị khuất nhục.

“Gã chính là ý trung nhân của Nhậm đại tiểu thư, nguyên lai bất quá cũng chỉ là phường háo sắc, Đông Phương hà tất nổi giận làm gì, hiển nhiên gã không hiểu được chỗ tốt của ngươi. Nếu như tướng mạo của Nhậm đại tiểu thư có chỗ nào đó thua kém, phỏng chừng vị Lệnh Hồ thiếu hiệp đây cũng sẽ không lên Hắc Mộc Nhai vì nàng.” Dương Liên đặt tay lên vai Đông Phương Bất Bại, châm chọc nhìn Lệnh Hồ Xung nói.

“Liên đệ…” Lời của Dương Liên khiến thần sắc Đông Phương Bất Bại trở nên tốt đẹp, vui vẻ nhìn về phía hắn.

“Dương Liên Đình, ngươi là một nam sủng không biết xấu hổ, vì địa vị mà ủy thân cho người khác. Nếu thật sự giữa hai ngươi có tình cảm, vậy vì sao ngươi còn tìm những nữ nhân kia?” Thấy tình lang chịu nhục, Nhậm Doanh Doanh cũng tức giận không chịu nổi, mắng Dương Liên. “Đông Phương thúc thúc, thúc có biết Liên đệ của thúc nuôi bao nhiêu thị thiếp bên ngoài không?”

“Ha ha, thực sự buồn cười. Ta nuôi thị thiếp chẳng lẽ là ngươi tận mắt chứng kiến.” Thấy sắc mặt thương tâm buồn bã của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên bật người nói. Đồng thời trong lòng còn lôi Dương Liên Đình nguyên bản ra mắng không biết bao nhiêu lần.

“Đâu cần phải thấy, bên ngoài cũng đã truyền khắp nơi.”

“Đúng vậy, ta đây cũng nghe nói, Lệnh Hồ thiếu hiệp và nữ nhi của chường môn Hoa Sơn Nhạc Linh San vốn là thanh mai trúc mã, tình chàng ý thiếp. Chẳng những vậy, gã và tiểu ni cô Nghi Lâm phái Hằng Sơn cũng có nhiều chuyện mờ ám, chẳng lẽ Lệnh Hồ thiếu hiệp như vậy cũng là một mảnh chân tình với Nhậm đại tiểu thư?”

“Ta với tiểu sư muội là hoàn toàn trong sạch, với Nghi Lâm càng là quan hệ thuần khiết, sao ngươi có thể ở đây nói bậy làm bại hoại thanh danh hai nàng.” Lệnh Hồ Xung tức giận quát lên, tiện đà cầm kiếm hướng thẳng về phía Dương Liên, thế nhưng lại bị một cây kim của Đông Phương Bất Bại bắn lui.

Chiêu này vừa ra, nhất thời khiến mọi người ở đây kinh sợ trong lòng, chỉ là một cây kim thêu, trong tay Đông Phương Bất Bại lại có thể lợi hại đến như vậy, căn bản không ai thấy rõ động tác vừa rồi của y.

“Thẹn quá hóa giận, ha ha, Nhậm tiểu thư cũng nên cẩn thận, tương lai cần phải chú ý, đừng để gã nạp ngươi làm thiếp làm mất mặt thần giáo của chúng ta.” Dương Liên đứng ở phía sau Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dạng quẫn bách của Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung, có chút đắc ý nói. Mấy lời này khiến Nhậm Doanh Doanh giận đến đỏ mặt, Lệnh Hồ Xung càng vô cùng bất mãn.

“Đông Phương Bất Bại, hôm nay ta đến đây là để đòi lại món nợ mười hai năm trước.” Lúc này, Nhậm Ngã Hành mất kiên nhẫn nhìn Đông Phương Bất Bại nói ra mục đích chính.

Thấy Đông Phương Bất Bại muốn mở miệng, Dương Liên liền nhanh chóng kéo tay áo y, giành nói trước: “Tất nhiên giáo chủ của chúng ta biết, chỉ là hai vị đều là anh hùng quang minh lỗi lạc, chẳng phải bọn đạo chích hạ lưu. Nếu đã nói là tỷ thí báo thù, như vậy cần tự mình ra trận, ân oán cá nhân không quan hệ với người ngoài.”

“Đê tiện, ban đầu Đông Phương Bất Bại hãm hại Nhậm giáo chủ nào phải đơn thương độc mã? Hiện tại mới nói quang minh lỗi lạc có phải đã chậm rồi không?” Không đợi Nhậm Ngã Hành lên tiếng, Hướng Vấn Thiên đang đứng bên cạnh đã lớn giọng mắng.

“Vừa rồi là Nhậm Ngã Hành tự đáp ứng muốn đơn độc so chiêu với giáo chủ nhà ta. Thế nào, bây giờ nhìn thấy một chiêu của giáo chủ liền sợ, muốn vây công. Được rồi! Nếu Nhậm Ngã Hành đã hèn nhát như vậy, tất nhiên là giáo chủ không để tâm, các ngươi muốn vây công liền vây công đi!” Nói xong, Dương Liên còn lộ ra ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Nhậm Ngã Hành, khiến lão giận đến mức mặt biến thành màu gan heo.

“Các ngươi không cần động thủ, một mình ta là đủ.” Hô to một tiếng, Nhậm Ngã Hành thuận thế vọt về phía Đông Phương Bất Bại.

Nhanh tay đẩy Dương Liên qua một bên, Đông Phương Bất Bại liền tiến ra nghênh đón.

“Giáo chủ cẩn thận.” Hô to một tiếng, Dương Liên liền lui về phía sau, bất quá hắn cũng không dõi mắt nhìn về phía trận đấu, mà là nhìn chằm chằm mấy người bên Nhậm Doanh Doanh, đề phòng bọn họ tiến lên. Đông Phương Bất Bại đang tỷ thí nhưng vẫn luôn đứng chắn ở phía trước hắn, hiển nhiên Dương Liên có thể nhìn ra người kia muốn bảo hộ cho hắn được chu toàn, trong lòng không khỏi ấm áp cảm động.

Qua hơn trăm chiêu, rõ ràng Nhậm Ngã Hành đã xuống thế hạ phong, ra chiêu cũng có chút cố sức, châm pháp của Đông Phương Bất Bại vừa nhanh vừa ngoan độc, Hấp Tinh Đại Pháp của lão cơ bản không thi triển được. Hơn nữa lão vừa mới vượt ngục, mười hai năm sinh hoạt dưới địa lao đã sớm làm thân thể Nhậm Ngã Hành tổn thương cực lớn, rõ ràng thể lực không thể chống đỡ.

“Hướng thúc thúc, làm sao bây giờ?” Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh gấp gáp nhìn Hướng Vấn Thiên hỏi.

“Lệnh Hồ huynh, Thượng Quan huynh, chúng ta cùng tiến lên. Không thể để Nhậm giáo chủ đơn độc đối phó.” Sau khi phân phó xong Hướng Vấn Thiên liền gia nhập vào chiến trường, Lệnh Hồ Xung và Thượng Quan Vân cũng xông tới.

“Thật không biết xấu hổ, Nhậm giáo chủ, nguyên lai ngươi cũng chỉ có như vậy, còn muốn để người hỗ trợ, tương lai việc này truyền ra không sợ bị người giang hồ chế nhạo sao.” Thấy ba người kia gia nhập vào, Dương Liên vội vàng lên tiếng, nhất thời liền thấy khí tức của Nhậm Ngã Hành bất ổn, bị Đông Phương Bất Bại đánh cho một chưởng.

“Gian tặc, đừng vội nói bậy.” Nhậm Doanh Doanh tức giận, trừng mắt mắng Dương Liên, trong lòng lại tính toán chỉ cần Đông Phương Bất Bại bị mấy người kia làm phân tâm, nàng sẽ tìm cơ hội tiến lên.

“Ta nói bậy cái gì nào, còn gã Lệnh Hồ Xung kia nữa, có phải tiểu sư muội và Nghi Lâm đều không đẹp bằng Nhậm đại tiểu thư, hiện tại ngươi bị sắc đẹp mê hoặc cư nhiên cấu kết với người trong ma giáo làm ra việc vây công bỉ ổi. Thảo nào chưởng môn Hoa Sơn lại trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, làm sao ngươi có thể đảm đương hai chữ thiếu hiệp, thật khiến người ta nghe thấy mà xấu hổ.” Thấy chiêu nhiễu loạn nhân tâm hữu dụng, Dương Liên liền nhắm vào Lệnh Hồ Xung, quả nhiên liền thấy động tác của gã cứng lại, cũng không liều mạng như vừa nãy.

“Xung ca, không nên nghe hắn nói bậy.” Nhậm Doanh Doanh vừa tức vừa vội, quay đầu nói với Lệnh Hồ Xung một tiếng, vừa thấy một khe hở liền gấp rút vọt đến trước mặt Dương Liên, nâng kiếm muốn đâm.

Vẫn đang chú tâm vào mấy người đang đánh nhau trước mặt, nhất thời Dương Liên không để ý bị kiếm của Nhậm Doanh Doanh đâm vào cánh tay, đau đớn kêu lên một tiếng, liền vội vàng nghiêng người tránh thoát kiếm thứ hai. Hắn cố gắng nhịn đau không kêu thêm tiếng nào nữa, bất quá vẫn để Đông Phương Bất Bại nghe thấy được.

“Liên đệ…” Kinh hô một tiếng, Đông Phương Bất Bại bật người vọt tới, cư nhiên không thèm để ý trận thế phía sau lưng, liền bị Lệnh Hồ Xung đâm một kiếm. Nhìn thấy lưỡi kiếm xuyên qua người y, hô hấp của Dương Liên liền cứng lại, trong lòng không ngừng hoảng hốt.

Mặc kệ thương thế, Đông Phương Bất Bại vọt tới bên cạnh Dương Liên, một châm phóng ra về phía Nhậm Doanh Doanh, bất quá trong lúc khẩn yếu quan đầu y cũng không quá dùng sức, mũi kim kia chỉ xẹt qua gò má của nàng chứ không tổn thương đến tánh mạng.

“Điểm huyệt đạo của nàng.” Dương Liên vội vàng hô một tiếng, Đông Phương Bất Bại nghe được liền thuận lợi điểm huyệt đạo của Nhậm Doanh Doanh.

“Liên đệ, ngươi sao rồi?” Đông Phương Bất Bại vội vàng hỏi Dương Liên.

“Ngu ngốc, ngươi không nhìn thấy ta chỉ bị thương một chút trên tay sao? Còn không thèm để ý đao kiếm phía sau, sao rồi? Có sao không?” Dương Liên ôm chặt cánh tay, hận không thể gõ cái trán của Đông Phương Bất Bại một chút, tức giận la lớn.

Thoáng sửng sốt, Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên, cúi đầu mỉm cười. “Liên đệ yên tâm, ta không sao.”

“Một kiếm nặng như vậy, ngươi còn nói không sao?” Trong lòng càng tức giận, Dương Liên giận đến ngứa răng, hận không thể mắng cho y sáng mắt. Bất quá cuối cùng cũng chỉ vịn lấy tay Đông Phương Bất Bại, nhặt lấy thanh kiếm trên mặt đất kề lên cổ Nhậm Doanh Doanh đang ngã ngồi bên cạnh.

“Mau thả Doanh Doanh ra.” Thấy thế, Lệnh Hồ Xung vội vàng hô. Mấy người Nhậm Ngã Hành cũng không dám cử động nữa.

“Phi, lão tử còn chưa thấy người không biết xấu hổ như vậy, nàng đánh lén ta, ta bắt nàng, dựa vào cái gì muốn ta thả người, ngươi cho lão tử một cái lý do.”

Bị câu nói của Dương Liên ngăn chặn, Lệnh Hồ Xung đành phải nuốt lời muốn nói vào sâu trong ngực.

“Đông Phương Bất Bại, đã nói là đơn đả độc đấu, ngươi mau thả Doanh Doanh.” Bây giờ Nhậm Ngã Hành cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải nhẫn nhịn nói.

“Vừa rồi sao không nói muốn đơn đả độc đấu, bây giờ muốn đã muộn rồi.” Không đợi Đông Phương Bất Bại mở miệng, Dương Liên đón đầu nói trước.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Nhậm Ngã Hành híp mắt nhìn về phía Dương Liên hỏi.

“Muốn ta thả người cũng được, ngươi cần phải bảo chứng tiếp theo thật sự đơn đả độc đấu với giáo chủ, không được để người bên ngoài can thiệp, chúng ta sẽ thả ả.”

“Được.”

“Ta có tin ngươi cũng không tin được đám người Hướng Vấn Thiên, ngươi điểm hết huyệt đạo của bọn họ ta mới tin.” Dương Liên đảo mắt nhìn Nhậm Ngã Hành nói.

“Không được, làm sao chúng ta biết đây có phải là quỷ kế của ngươi không?” Thấy Nhậm Ngã Hành trầm mặc, Hướng Vấn Thiên kinh hãi trong lòng, hoang mang hô lớn.

“Hắc hắc, ta đây mặc kệ, Nhậm Ngã Hành, nữ nhi và thủ hạ, ngươi phải chọn một đi! Nếu không chọn được, ta sẽ lập tức giết ả, sau đó lại để Đông Phương tỷ thí với các ngươi là xong.” Nói rồi, tay Dương Liên ra sức vạch một đường mỏng trên cổ Nhậm Doanh Doanh, một dòng máu tươi chảy ra thấm ướt cổ áo của nàng.

“Ngươi lo lắng sao! Nghìn vạn lần đừng để sau khi nữ nhi bảo bối không thể cứu nữa mới quyết định xong.” Cười gian một tiếng, Dương Liên tiếp tục vạch thêm một đường trên cổ của Doanh Doanh.

“Dừng tay, đừng… ta làm.” Lệnh Hồ Xung hô lớn một tiếng, trong mắt hiện tia quan ái, trực tiếp tự điểm huyệt đạo.

“Xung ca, không nên.” Nhậm Doanh Doanh thấy thế, nhất thời chảy nước mắt.

Nhậm Ngã Hành dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Dương Liên, lão cũng nhanh chóng phong tỏa huyệt đạo của Hướng Vấn Thiên và Thượng Quan Vân.

“Đông Phương Bất Bại, ta và ngươi đánh một trận, mong rằng vô luận ai thắng ai thua, ngươi đều có thể tha cho Doanh Doanh và tiểu tử này một cái mạng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.