Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 3: Chương 3




Nhậm Ngã Hành nói xong, thấy Đông Phương Bất Bại không nhận lời liền gia tăng hứa hẹn: “Ta cũng bảo chứng, nếu như ta thắng, ta tuyệt không làm hại đến một cọng lông của Dương Liên Đình, ta sẽ giữ mạng cho hắn.”

“Không được, như vậy bọn ta thật thiệt thòi.” Nhậm Ngã Hành vừa nói xong, Dương Liên liền lên tiếng.

“Liên đệ… Được, ta đáp ứng ngươi.” Nắm tay Dương Liên, Đông Phương Bất Bại nhìn Nhậm Ngã Hành gật đầu.

Biết là Đông Phương Bất Bại đang suy nghĩ cho mình, trong lòng Dương Liên Đình vừa cảm động vừa chua xót, kéo kéo tay y, nói: “Ngươi cẩn thận một chút, lão tử không cần lão giữ mạng. Nếu ngươi chết ta cũng không sống tiếp, chúng ta cùng nhau đến Hoàng tuyền.”

Vừa nghe Dương Liên nói thế, lòng Đông Phương Bất Bại liền run lên, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm ôn nhu. “Liên đệ…” Chỉ một câu, thanh âm càng thêm run rẩy.

“Được rồi, có lời gì chờ ngươi giết lão bất tử kia rồi nói tiếp, nhớ kỹ, không được thua.” Nói xong, Dương Liên còn vươn tay ra ôm Đông Phương Bất Bại.

Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại và Nhậm Ngã Hành bắt đầu tỷ thí, Dương Liên ở một bên không ngừng khẩn trương theo dõi, một hồi lâu sau, hai thân ảnh vẫn không ngừng tranh đấu mới tách ra. Dương Liên vừa nhìn đã thấy vạt áo của Đông Phương Bất Bại hầu như đã bị máu thấm ướt, mà mắt của Nhậm Ngã Hành cũng bị Đông Phương Bất Bại chọc mù.

“Nhậm giáo chủ, ngươi phục chưa.” Thu lại ngân châm, sắc mặt Đông Phương Bất Bại tái nhợt, thế nhưng vẫn không giấu nổi khí thế bễ nghễ thiên hạ của y, lại dùng thanh âm kiêu ngạo hỏi Nhậm Ngã Hành.

“Ha ha ha, lão phu ở dưới đáy Tây Hồ suốt mười hai năm, tự nhận đã thấu hiểu Hấp Tinh Đại Pháp triệt để, lại chưa từng nghĩ đến ngươi cũng sẽ luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đến xuất thần nhập hóa. Trước giờ ta tự nhận thiên tư thông minh, luôn hiểu biết võ học thượng thừa sâu hơn người thường, lại không ngờ rằng ngươi cũng là một người thông tuệ. Trước đây lão phu đã xem thường ngươi.” Từ từ nhắm mắt lại, Nhậm Ngã Hành quay về phía Đông Phương Bất Bại cười lớn nói.

“Nhậm giáo chủ, ta vẫn luôn cảm tạ ơn tri ngộ của ngươi, ngươi đề bạt ta làm phó giáo chủ, trong lòng ta tự nhiên cảm kích, thế nhưng ngươi trời sinh tính tình đa nghi, cư nhiên lại nghĩ đến việc đưa Quỳ Hoa Bảo Điển vào tay ta. Ta vốn cũng không muốn đoạt lấy vị trí giáo chủ này, chỉ là bị ngươi ép sát từng bước không còn lựa chọn. Mà thôi! Mà thôi! Ngươi hủy ta một đời, ta giam ngươi chẳng ít, chúng ta coi như đã hòa nhau, hiện tại ta đã buông tay với quyền thế, chỉ nguyện một đời bình thản. Ta không hận ngươi, ngươi cũng không nên ghi hận ta nữa, hai chúng ta cứ bỏ qua như vậy đi.” Khoát tay áo, Đông Phương Bất Bại lắc đầu nhẹ giọng nói.

“Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh, đã thua dưới tay ngươi thì cũng không nhiều lời làm gì, đừng quên ngươi đã hứa buông tha cho Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung… Thượng Quan Vân, Hướng Vấn Thiên, ta xin lỗi các ngươi, gặp nhau dưới Hoàng tuyền, lão phu sẽ bồi tội với nhị vị.” Nói xong câu này, Nhậm Ngã Hành duỗi thẳng hai tay, đúng là đã tự đoạn kinh mạch mà vong.

“Cha…” Nhậm Doanh Doanh khóc rống một tiếng liền hôn mê bất tỉnh, Hướng Vấn Thiên là trong mắt hàm lệ, còn Thượng Quan Vân thì là bộ dáng lo sợ và tuyệt vọng.

“Đông Phương, ngươi không sao chứ!” Trầm mặc liếc nhìn thi thể của Nhậm Ngã Hành, Dương Liên bước nhanh đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại, ôm chặt người kia vào trong ngực.

“Liên đệ yên tâm, ta không sao.” Tuy là nói như vậy, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn tựa người vào lòng Dương Liên.

Đông Phương Bất Bại giơ tay giải khai huyệt đạo cho bốn người kia, y nhìn Lệnh Hồ Xung đang ôm Nhậm Doanh Doanh thì thở dài, nói: “Ngươi mang nàng đi thôi! Còn hai người các ngươi, cũng đi đi! Thi thể của Nhậm Ngã Hành cũng để cho các ngươi xử lý. Từ nay về sau không được đến gần Hắc Mộc Nhai nửa bước, nếu để phát hiện, giết chết hỏi sau!”

Hơi kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, Thượng Quan Vân và Hướng Vấn Thiên vội vàng mang theo thi thể của Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung ôm Nhậm Doanh Doanh, mấy người lần lượt ly khai.

Đợi đến khi những người kia rời đi, Dương Liên vội vàng đỡ Đông Phương Bất Bại lên giường, lại nhìn thấy vết thương bị Lệnh Hồ Xung đâm lúc nãy vẫn còn đang rỉ máu thì trong lòng hắn không khỏi nóng nảy. “Miệng vết thương của ngươi còn đang chảy máu, để ta đi gọi Bình Nhất Chỉ đến.” Nói rồi liền kinh hoảng đứng dậy, thế nhưng lại bị Đông Phương Bất Bại kéo lại.

“Đừng gọi Bình Nhất Chỉ, ta không muốn nhìn thấy người ngoài, đây chỉ là vết thương nhỏ, bên kia có kim sang dược bôi vào một chút là được.” Đông Phương Bất Bại nắm tay của Dương Liên nói, sắc mặt y tái nhợt, giọng nói cũng mệt mỏi.

“Một kiếm này cũng không biết có thương tổn đến nội tạng hay không, không gọi Bình Nhất Chỉ làm sao được.” Dương Liên cau mày nhìn Đông Phương Bất Bại, lo lắng nói.

“Liên đệ chỉ cần bôi thuốc cho ta là được rồi.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười ôn nhu nói với Dương Liên.

Bất đắc dĩ, Dương Liên đành đi lấy kim sang dược mang đến, thấy Đông Phương Bất Bại vươn tay tiếp nhận bình thuốc ngồi dậy, hắn lại vội vàng đè người xuống. “Ngươi đừng cử động, cử động càng mạnh máu chảy càng nhiều, ta bôi thuốc cho ngươi.”

Vội vã chạy ra bên ngoài múc một chậu nước, Dương Liên cởi y phục của Đông Phương Bất Bại ra, cảm nhận thân thể đối phương run lên một chút liền ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nhắm chặt hai mắt. Khi nhìn thấy miệng vết thương, Dương Liên hít sâu một hơi, tuy vết thương bằng phẳng nhưng là xuyên qua cơ thể, có thể lờ mờ thấy được xương cốt bên trong, thoạt nhìn rất dọa người.

“Lệnh Hồ Xung thật đáng chết, vừa rồi không nên bỏ qua cho hắn dễ như vậy, đừng để lão tử nhìn thấy hắn lần nữa, nếu không lão tử liền đâm cho hắn thêm mười, mười tám lỗ thủng.” Dương Liên nhất thời không nhịn được mắng to, một bên mắng một bên tỉ mỉ rửa vết thương cho Đông Phương Bất Bại, vừa thấy người kia hít sâu liền nhẹ tay đi một chút.

“Có phải rất đau hay không, ta chỉ nghĩ cũng thấy đau, một kiếm nặng như thế. Ngươi cũng thật là, thanh kiếm dài như vậy cũng không nhìn thấy, ngươi không tránh kịp sao? Đáng lẽ ngươi không nên quay lại, ta cũng không phải bị thương nặng, ngươi còn chạy qua làm gì? Nếu như một kiếm này đâm vào chỗ yếu hại, ngươi chết ta cũng sẽ rất nhanh xuống đó cùng ngươi.”

“Liên đệ yên tâm, cho dù ta chết cũng nhất định có thể bảo hộ ngươi chu toàn.” Đông Phương Bất Bại mở mắt, nắm chặt tay của Dương Liên, thanh âm tuy ôn nhu nhưng cũng tuyệt đối tự tin nói.

Trong lòng Dương Liên thương tiếc không thôi nhìn Đông Phương Bất Bại, sau nửa ngày lại cảm thấy viền mắt lên men, vộn vàng cúi đầu xuống tiếp tục băng bó. “Ngu ngốc, nếu ngươi chết lão tử cũng không muốn sống một mình ở trên đời chịu đựng những người này làm nhục. Nhất định sẽ đi theo ngươi.”

“Liên đệ…” Những lời của Dương Liên làm Đông Phương Bất Bại vô cùng cảm động, nắm chặt tay hắn.

Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Dương Liên thuận thế cởi y phục của Đông Phương Bất Bại ra, kéo chăn đắp lên người y, “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đã.”

Nghe câu này, ánh mắt Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên bất chợt tối sầm, thu hồi bàn tay đang nắm lấy người kia, hỏi. “Liên đệ phải đi!”

“Ừ, ta đi một lát sẽ trở về, ngươi cứ nghỉ ngơi trước.” Không nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên nhấc chậu nước lên nói với y một câu rồi quay đi.

Sau khi rời khỏi mật đạo, Dương Liên liền lập tức tìm người tăng cường tuần tra khắp Hắc Mộc Nhai, lại đi tìm Bình Nhất Chỉ miêu tả thương thế của Đông Phương Bất Bại, đợi Bình Nhất Chỉ phối xong phương thuốc thì lại đến nhà bếp căn dặn làm vài món ăn bổ máu. Xong hết mọi việc mới quay về tiểu viện.

Khi về đến nơi Dương Liên trực tiếp đẩy cửa đi vào, rón rén bước chân đặt thức ăn và thuốc lên trên bàn, lại đi đến bên giường nhìn một chút, thấy y đang thực sự nhắm mắt nghỉ ngơi mới an tâm. Thế nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt đầy son phấn của đối phương thì không khỏi cau mũi lại, lại lấy thêm một chậu nước nóng đặt bên giường, dùng khăn gấm thấm ướt nhẹ nhàng lau mặt cho Đông Phương Bất Bại.

Đợi đến khi lau xong, mảnh khăn cũng bị dính lên không ít màu sắc, Dương Liên nhìn mà không khỏi co rút khóe miệng, may mà lúc nãy cởi áo cho Đông Phương Bất Bại cũng không thấy y mặc yếm, nếu không nhất định hắn sẽ bật cười.

Đến giờ Dương Liên mới thấy rõ được tướng mạo của Đông Phương Bất Bại, sắc mặt tái nhợt, môi rất mỏng, mắt xếch dài, lông mày vừa mỏng vừa cong giống như đã từng được cắt tỉa, bất quá vẫn có thể nhìn ra dung mạo nguyên bản của người này vốn là mày kiếm, mũi cao, đường nét phân minh, nước da đầy sức sống. Một gương mặt như thế nhất định tuyệt không nữ khí mà là anh khí bừng bừng, vừa nhìn đã thấy hào hùng. Trong lòng Dương Liên không khỏi suy đoán.

“Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại vẫn nhắm mắt giả ngủ nãy giờ, rốt cuộc cũng tỉnh lại trong ánh nhìn xoi mói của Dương Liên, gương mặt hơi ửng đỏ.

“Ngươi đã tỉnh, ta có đi tìm Bình Nhất Chỉ xin phương thuốc điều dưỡng, ngươi uống một chút.” Thấy Đông Phương Bất Bại tỉnh lại, Dương Liên mỉm cười ngồi bên mép giương đỡ y ngồi dậy tựa vào người mình, lại vươn tay lấy chén thuốc đút cho y.

Một bên đút thuốc, một bên Dương Liên còn không ngừng xoa vai Đông Phương Bất Bại, rất gầy, đây là cảm giác rõ ràng nhất của hắn, vô luận là lúc nãy đỡ lấy người hay hiện tại ôm vào lòng, lúc nào cũng có cảm giác xương xẩu,

“Liên đệ, được rồi.” Uống hết chén thuốc, Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên vẫn chưa hồi thần thì cúi đầu, nhẹ giọng nhắc nhở.

Giật mình hồi thần, Dương Liên liền đặt chén thuốc qua một bên, lại dựng gối đầu để Đông Phương Bất Bại dựa vào, mang thức ăn đến. “Canh và mấy món thức ăn này đều là loại bổ máu, ngươi chảy nhiều máu như vậy phải bồi bổ cho tốt.” Nói rồi liền đưa cơm tới bên miệng y.

Đông Phương Bất Bại lộ ra nụ cười vui sướng, ánh mắt của y nhìn Dương Liên giống như muốn hòa tan người ra, khiến hắn xấu hổ không ngừng trúc trắc đút cơm.

“Ăn như vậy cũng ít quá!” Chén cơm chỉ vơi được một phần ba, canh uống hết phân nửa, thảo nào lại gầy như vậy. Dương Liên cau mày nhìn thức ăn còn thừa lại.

“Liên đệ, ta thực sự không ăn nổi.” Sợ Dương Liên tức giận, Đông Phương Bất Bại vội vàng nói. “Nếu không, ta uống hết canh vậy.”

“Quên đi, đã không uống nổi thì đừng nên miễn cưỡng, nếu không dạ dày sẽ khó chịu.” Dương Liên khoát tay áo đặt thức ăn lại lên bàn, sau đó đỡ Đông Phương Bất Bại nằm xuống giường.

“Ngươi ngủ trước đi.” Bỏ lại một câu, cũng không đợi đối phương trả lời, Dương Liên liền mang những thứ kia ra ngoài. Hắn cảm thấy Đông Phương Bất Bại ở chỗ kia suốt ba năm không đi ra ngoài, thân thể cũng gầy thành bộ dạng kia, trên mặt không có nụ cười, không phải là mắc chứng tự bế rồi đi, nhìn thế nào cũng làm người ta lo lắng.

Hơn nữa ở đây cũng không thuận tiện, cái gì cũng phải tự mình làm. Sau khi rời khỏi mật đạo, Dương Liên gọi hết hạ nhân đến, tỉ mỉ chọn ra một nam một nữ. “Hai người các ngươi ở lại, những người khác giải tán hết.”

Nhìn hai người trước mặt, nữ khoảng chừng hơn hai mươi, cũng coi như đã có tuổi trong đám tỳ nữ, nam cũng cỡ hai lăm hai sáu, thoạt nhìn rất ổn trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.