Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 23: Chương 23




Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại ăn xong lê, hai người lại cùng nhau ăn điểm tâm.

“Có phải lê không có tác dụng không? Sao vẫn còn ho khan.” Dương Liên lo lắng vỗ lưng Đông Phương Bất Bại.

“Không phải, ăn vào liền cảm thấy rất dễ chịu. Chỉ là một chưởng kia đã làm nội tạng của ta bị thương nên mới có thể như vậy, chờ nội thương của ta lành là không sao rồi.” Đông Phương Bất Bại nắm tay Dương Liên, mang theo ý tứ trấn an nói.

“Vẫn là có liên quan đến một kiếm lần trước của Lệnh Hồ Xung phải không? Lần trước Bình Nhất Chỉ có nói một nhát kiếm kia đã khiến phổi của ngươi bị tổn thương để lại bệnh căn, hiện tại thương thế của ngươi lại khiến nội tạng chấn động nhất định đã khiến bệnh cũ tái phát, cho nên mới bị ho khan liên tục như vậy…” Dương Liên thở dài vỗ lưng Đông Phương Bất Bại tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã cảm thấy lê hấp mật ong hữu dụng, ngày mai ta sẽ tiếp tục hấp, nói không chừng mỗi ngày đều ăn sẽ có tác dụng.”

Mấy ngày tiếp theo, Dương Liên vẫn không ngừng tìm thức ăn nhuận phổi trị ho, Nghi Lâm cũng nói cho hắn không ít phương thuốc dân gian mà nàng từng biết trên Hành sơn như canh mật ong bách hợp, canh củ sen… hầu như những loại canh thuốc dân gian có tác dụng đều bị Dương Liên đào ra, có lúc là học, có lúc là tự nghĩ ra. Dù sao chỉ cần những thứ có thể nhuận phổi trị ho đều bị hắn cho thêm mật dọn lên bàn cho Đông Phương Bất Bại, cũng nhờ như vậy Dương Liên mới phát hiện hóa ra Đông Phương Bất Bại có yêu thích dị thường với đồ ngọt.

Đông Phương Bất Bại nghe thấy tiếng mở cửa liền thả khung thêu trên tay xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Dương Liên bưng một chén gì đó đi vào, vì thế chỉ đành nhoẻn miệng cười: “Lần này Liên đệ lại làm món gì?”

Dương Liên đưa cái chén cho Đông Phương Bất Bại ngửi một chút. “Ngươi ngửi một cái xem?”

Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc tò mò hít sâu một hơi. “Mùi hương rất tươi mát.”

“Lần này ta dùng bạc hà và củ sen hấp với mật, ngươi nếm thử một chút, ta tìm bạc hà đã lâu, cuối cùng vẫn phải nhờ Điền Bá Quang lấy trộm trong phủ một Vương gia.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười uống một hớp, nhất thời cảm thấy cổ họng mát lạnh, cơn ngứa vẫn cố nén trong cổ họng cũng theo đó được hóa giải không ít.

“Thế nào?”

“Cảm giác rất tốt.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, rất cao hứng nói.

“Vậy cứ uống hết đi, còn rất nhiều bạc hà, đợi lát nữa ta phơi khô bạc hà xong, sau này ngươi cũng có thể pha trà bạc hà uống.” Dương Liên lộ ra nụ cười, nhìn Đông Phương Bất Bại nói.

“Làm phiền Liên đệ rồi.”

“Như vậy thì có gì mệt hay không mệt, chỉ cần ngươi có thể khỏe mạnh ta liền an tâm. Nhìn ngươi mỗi buổi tối nhẫn nhịn khó khăn như vậy, ta thậm chí còn muốn bị thay ngươi.” Dương Liên vuốt vuốt mái tóc của Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng nói.

Đông Phương Bất Bại rũ mi, mím môi, ánh mắt nhìn về phía Dương Liên cũng tràn đầy nhu tình mật ý.

Dương Liên nhẹ nhàng hôn lên môi Đông Phương Bất Bại, lại khẽ vuốt lên má y. “Nhanh khỏe một chút đi.”

Trong lòng cảm thấy ấm áp, Đông Phương Bất Bại liền xoay người ôm lấy Dương Liên.

Dương Liên đem một phần bạc hà ra phơi nắng để làm trà cho Đông Phương Bất Bại, một phần khác dùng để nấu canh, sau vài ngày Dương Liên thật sự phát hiện bệnh ho khan của Đông Phương Bất Bại đã khá hơn, trong lòng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mà vết thương trên vai hắn cũng đã lành bảy tám phần, chỉ cần không phải quá cố sức, bình thường muốn làm gì cũng không sao.

“Đông Phương thúc thúc, Xung ca…” Nhậm Doanh Doanh dang ngồi bên cạnh, dùng nhãn thần có chút thận trọng dò hỏi Đông Phương Bất Bại. Đã rất lâu mới có thể nhìn thấy Đông Phương Bất Bại lần nữa, qua việc này Nhậm Doanh Doanh rốt cục cũng hiểu được, trong lòng Đông Phương Bất Bại Dương Liên quả thực không giống như nàng đã nghĩ. Đắc tội với Dương Liên, người xui xẻo chính là nàng, tuy rằng mấy ngày nay là Dương Liên không cho nàng gặp Đông Phương Bất Bại, thế nhưng nàng cũng rõ ràng cảm thấy thái độ của Đông Phương Bất Bại đối với nàng càng lúc càng lãnh đạm. Tất cả đều là bởi vì sự việc lần trước.

“Chuyện này cứ để hai ngày nữa đã.” Giữa lúc Đông Phương Bất Bại vẫn còn trầm mặc, Dương Liên mở miệng nhìn Đông Phương Bất Bại lên tiếng.

Nghe được lời của Dương Liên, lúc này Đông Phương Bất Bại mới gật đầu nói. “Ừ…”

“Đông Phương thúc thúc!” Nhậm Doanh Doanh nhìn về phía Đông Phương Bất Bại hô lên, tiện thể cũng chất vấn Dương Liên. “Vì sao? Hiện giờ Xung ca sống chết không rõ, nếu lại trễ thêm chút nữa…”

“Ngươi gấp cái gì, tuy rằng Nhạc Bất Quần thật sự là sư phụ của Lệnh Hồ Xung, thế nhưng hôm nay hắn đã sớm bị trục xuất khỏi Hoa sơn. Hơn nữa, hiện tại hắn còn là chưởng môn phái Hằng sơn, cho dù Nhạc Bất Quần có hận Lệnh Hồ Xung đến mức nào cũng sẽ không dễ dàng giết chết hắn. Chí ít cũng phải mở một cái đại hội gì đó, nói rõ hết hành vi phạm tội của hắn ra ngoài, sau đó muốn chưởng môn của những phái khác tán thành tru sát Lệnh Hồ Xung. “

Nhậm Doanh Doanh tức giận cắn cắn môi, Dương Liên nói rất đúng, nàng không có cách gì phản bác được, chỉ có thể tức giận ngồi chờ ở đó.

“Vì sao Liên đệ lại phải đợi thêm hai ngày nữa, hiện giờ thương thế của ta đã lành rồi.” Đợi sau khi Nhậm Doanh Doanh rời đi, Đông Phương Bất Bại có chút nghi ngờ nhìn Dương Liên cất tiếng hỏi.

“Cả ngày hôm qua vẫn còn ho khan, vẫn cứ đợi thêm hai ngày nữa đi! Hơn nữa để nàng đợi thêm hai ngày thì làm sao? Chỉ cần đến lúc đó Lệnh Hồ Xung còn một hơi thở là được.” Dương Liên nhướn mày hừ lạnh một tiếng.

“Được, đều nghe Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói.

Lại qua thêm hai ngày, suốt hai ngày này Nhậm Doanh Doanh cứ không ngừng lo lắng, Nghi Lâm cũng bị kéo đến nói vài câu, cuối cùng Dương Liên rốt cục cũng gật đầu.

“Ngươi chỉ cần mang Liên đệ theo phía sau, chuyện còn lại cứ để ta.” Đông Phương Bất Bại híp mắt lạnh lùng nói với Điền Bá Quang.

“Được, ta biết.” Điền Bá Quang gật đầu, nở nụ cười đáp ứng.

Lần trước bởi vì Đông Phương Bất Bại ra ngoài không mang Dương Liên theo nên hắn bị bắt mất, vì vậy lần này Đông Phương Bất Bại quyết định phải mang theo đối phương, không thấy tận mắt hắn liền không thể yên tâm. Mà Dương Liên cũng vì lần trước Đông Phương Bất Bại thụ thương trở về mà lo lắng, tuy rằng không giúp được gì thế nhưng mạo hiểm đi theo Đông Phương Bất Bại cũng còn hơn ở nhà lo lắng. Nếu có xảy ra chuyện thì cũng là hai người chết chung một chỗ, so với chia lìa lần nữa thì tốt hơn nhiều.

Đông Phương Bất Bại đảo mắt nhìn qua Nghi Lâm và Nhậm Doanh Doanh, lại đưa ra hai viên thuốc. “Hai người các ngươi không cần đi, cứ đợi ở chỗ này là được.” Nói xong, cổ tay vừa chuyển, hai viên thuốc phân biệt bay vào trong miệng Nghi Lâm và Nhậm Doanh Doanh.

“Khụ, đây là cái gì?”

“Đông Phương thúc thúc…”

Nghi Lâm và Nhậm Doanh Doanh ôm miệng sợ đến mức kêu to.

“Đông Phương giáo chủ…” Điền Bá Quang nhìn về phía Nghi Lâm sắc mặt đại biến.

“Tốt nhất ngươi nên bảo hộ Liên đệ được bình an không xảy ra bất trắc, nếu không các ngươi đều phải chôn cùng hắn.” Dùng giọng điệu ngoan lệ nói ra câu này, Đông Phương Bất Bại nâng cằm lên. “Đuổi kịp…” Nói xong, thân hình nhoáng lên một cái lại biến mất.

Điền Bá Quang liếc Nghi Lâm thật sâu, đỡ lấy Dương Liên tung người đi theo sau y.

“Ngươi chỉ cần để ta nhìn thấy Đông Phương là được.” Dương Liên nói với Điền Bá Quang một câu rồi lại dõi theo thân ảnh phía trước.

Điền Bá Quang gật đầu, theo lời của Dương Liên mà giảm tốc độ.

Vừa tiềm hành lên đến Hoa sơn, Đông Phương Bất Bại liền đi thẳng đến mật thất giam giữ Lệnh Hồ Xung trực tiếp đánh ngất hai đệ tử Hoa sơn canh giữ bên ngoài rồi mới đi vào. Dương Liên và Điền Bá Quang chờ ở bên ngoài không được một khắc sau đã thấy Đông Phương Bất Bại dẫn người ra ngoài, người nọ chính là Lệnh Hồ Xung đang hôn mê.

Đông Phương Bất Bại dùng biểu tình tràn đầy ghét bỏ ném Lệnh Hồ Xung xuống đất. “Ngươi mang hắn về trước đi, chúng ta sẽ tới sau.” Đông Phương Bất Bại nói một câu với Điền Bá Quang rồi tiến đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại.

Điền Bá Quang gật đầu không dám nói gì, chỉ là nâng Lệnh Hồ Xung trên mặt đất dậy sau đó trực tiếp ôm người ly khai.

“Bây giờ Chúng ta đến chỗ Nhạc Bất Quần xem phải không? ” Dương Liên nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thấy biểu tình của đối phương tràn đầy chán ghét, chỉ đành vươn tay ôm lấy eo y.

Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên kéo mới dần chuyển biến tốt đẹp, lại hừ lớn một tiếng rồi mới gật đầu.

Đông Phương Bất Bại mang theo Dương Liên tìm đến nơi ở của Nhạc Bất Quần, cả hai đứng trên nóc nhà gỡ lấy một miếng ngói nhìn xuống.

Dương Liên híp mắt một cái nhìn Nhạc Bất Quần nằm ở trên giường, sắc mặt của gã thoạt nhìn vô cùng không tốt, mà Ninh Trung Tắc ngồi ở bên cạnh cầm chén thuốc vô cùng quan tâm.

“Sư huynh, Xung Hư đạo trưởng đã tới, đạo trưởng y thuật cao siêu, nếu không để ngài ấy bắt mạch cho huynh đi! Nội thương của huynh cho đến bây giờ cũng không khá lên chút nào, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp!” Ninh Trung Tắc nhìn về phía Nhạc Bất Quần, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Nhãn thần Nhạc Bất Quần lóe lên, khoát khoát tay áo, nói. “Nội thương của ta ta tự mình biết, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, không cần làm phiền Xung Hư đạo trưởng.”

“Sư huynh…”

“Sư muội đừng nói nữa, cũng đừng lo lắng, ta không sao đâu.” Nhạc Bất Quần nắm tay của Ninh Trung Tắc mỉm cười nói.

Ninh Trung Tắc chỉ có thể thở dài gật đầu.

Dương Liên nhìn đến đây thì hơi nhướng mày, Nhạc Bất Quần không cho người khác bắt mạch rõ ràng là vì gã đã luyện Tịch Tà kiếm phổ. Dương Liên quay đầu lại nhìn Đông Phương Bất Bại thấy được thần sắc ngưng trọng, trong mắt cũng tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Xung Hư đạo trưởng được một đệ tử phái Hoa sơn dẫn đến, sau khi hàn huyên với Nhạc Bất Quần mấy câu thì đưa ra đề nghị giúp Nhạc Bất Quần bắt mạch, sau đó lại bị gã uyển chuyển cự tuyệt.

“Đông…” Dương Liên nhìn về phía Đông Phương Bất Bại nhỏ giọng nói, thế nhưng còn chưa nói xong đã bị Đông Phương Bất Bại điểm trúng á huyệt ôm thắt lưng tung người rời xa nóc nhà, đáp xuống một thân cây ở cách đó khá xa.

Vừa mới ổn định, Dương Liên liền thấy Xung Hư đạo trưởng từ trong phòng phi thân ra ngoài đứng ngay vị trí trên nóc nhà hai người họ vừa đứng, nhất thời sợ đến mức không dám hô hấp.

Chỉ thấy Xung Hư đạo trưởng dò xét nửa ngày rồi mới phi thân từ trên nóc nhà vào phòng. Lúc này Đông Phương Bất Bại mới giải á huyệt của Dương Liên.

“Lão Xung Hư này thật thính tai mà.” Dương Liên hoảng sợ thở ra một hơi nói.

“Đây không phải là thính tai mà là nội công thâm hậu, Xung Hư đạo trưởng cũng có thể xem là một trong những cao thủ trên giang hồ. Xem ra hôm nay không thể làm được gì nữa rồi?”

Dương Liên gật đầu nhìn Đông Phương Bất Bại. “Chúng ta trở về đi!”

“Ừ!”

Dương Liên và Đông Phương Bất Bại rời khỏi Hoa sơn cũng không gấp rút trở về mà lại chậm rãi tản bộ cùng nhau. Dù sao bọn họ đã khống chế được Nhậm Doanh Doanh và Nghi Lâm, cũng không sợ bọn họ chạy mất.

“Cho dù võ công Nhạc Bất Quần luyện được không phải Quỳ Hoa bảo điển cũng không tránh khỏi quan hệ với nhau.” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía trước vừa đi vừa nói chuyện.

“Sao ngươi biết?” Dương Liên nhìn về phía Đông Phương Bất Bại có chút nghi ngờ hỏi. Hắn có thể biết là do lúc trước đã đọc qua nguyên tác, còn Đông Phương Bất Bại làm thế nào biết được?

Đông Phương Bất Bại cúi thấp đầu, thần sắc ảm đạm, nói. “Bởi vì thần sắc của hắn, còn có biến hóa. Giống hệt lúc đầu khi ta luyện Quỳ Hoa bảo điển.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.